Hào Quang Rực Rỡ

Chương 53: Ngoại truyện 3




Tin tức Thục phi có thai nhanh chóng được lan truyền khắp hậu cung, thậm chí một số người ở ngoài cung có tâm muốn tìm hiểu thì trên cơ bản đều biết. Mà Trình thị vừa nghe được tin vui, ngày thứ hai bà liền đi chùa thắp hương cầu nguyện, dâng một số tiền lễ lớn. Bà chỉ có một nữ nhi bảo bối, bây giờ nữ nhi có thai, mặc kệ là nam hay nữ, về sau tương lai có như thế nào thì trong hậu cung ít nhất cũng có một chỗ dựa vào.

Thẩm Mạt Vân là một trong tứ phi, nàng đang mang thai nên người nhà có thể vào cung thăm hỏi, do đó Trình thị nhanh chóng được phép tiến cung. Hôm đó khi vào cung, Trình thị đi Chiêu Minh cung bái kiến Tiêu hoàng hậu trước, nói chuyện cùng hoàng hậu một lát, sau đó mới đi thăm nữ nhi dưới sự đồng ý của hoàng hậu.

“Thật tốt quá, ông trời phù hộ, cuối cùng đã có tin vui, sau khi phụ thân con biết tin thì rất vui mừng. Mạt nhi, đây là thai nhi đầu tiên của con, nhất định con phải bảo vệ chăm sóc thật cẩn thận, biết không?” Trình thị lôi kéo tay Thẩm Mạt Vân, cẩn thận dặn dò.

Thẩm Mạt Vân vội vàng an ủi bà: “Mấy hôm trước Thượng Cung cục* đã đưa tới vài vị ma ma, nơi này của con có Tiễn Dung các nàng trông coi, không có gì xảy ra đâu, nương cũng đừng lo lắng nhiều quá.”

*Thượng Cung cục: một cục trong cung chuyên đưa người hầu hạ hay những đồ cần thiết cho phi tần trong cung.

Trình thị thở dài, sau đó nói: “Đều nói nuôi con trăm tuổi, lo lắng đến chín mươi chín tuổi, ở trong cung con chỉ có một mình, tình cảnh lại như vậy, nương có thể không lo lắng sao?” Ở gia đình bình thường, chính thê có thai, đó là sự kiện vui mừng rất lớn, hầu hết đều là chủ nhân được mọi người chiều chuộng. Nhưng cung phi mang thai, phía trên có hoàng hậu nhìn, thái tử con vợ cả đoan chính đứng ở kia, ngươi cũng chỉ có thể thành thật dưỡng thai, chuyện thị sủng mà kiêu (dựa vào sự sủng ái mà kiêu ngạo) càng không thực tế.

“Còn nữa, chuyện trong hoàng cung càng khó giải thích hơn so với chuyện trong phủ quan lại bình thường. Con phải chú ý cẩn thận hơn, đừng nên sơ suất mà mắc sai lầm.” Trình thị nghiêng người qua nói nhỏ.

Thẩm Mạt Vân cau mày nhưng lập tức liền thả lỏng rồi nói: “Con sẽ cẩn thận, nương cứ yên tâm.”

Trình thị lại dặn dò vài câu, thấy thời gian thăm hỏi sắp hết, lúc này mới đứng dậy rời đi. Về phần đề nghị Thẩm Mạt Vân an bày hai cung nữ đi hầu hạ hoàng thượng, đừng nói đề nghị, suy nghĩ này Trình thị chưa từng nghĩ tới.

Làm chủ mẫu của một gia tộc tìm hai thông phòng (nô tì hầu ngủ cho lão gia) đi hầu hạ trượng phu trong thời gian mình mang thai thì được gọi là hiền đức. Hoàng hậu có thể khuyên hoàng đế tuyển tú nạp cung tần, đây là quyền lợi của người ta, nhưng rất ít khi sẽ có phi tần âm thầm an bày cung nữ thị tẩm cho hoàng đế, cách làm này là đánh vào mặt mũi của hoàng hậu. Phải biết rằng, sự thăng chức cùng cân nhắc của phi tần trong hậu cung, đều phải được hoàng hậu gật đầu đóng dấu mới có hiệu lực, bằng không, chính là ngủ cũng để cho hoàng đế ngủ không, bởi vì không có hoàng hậu đóng dấu trên đồng sử*, tương lai có thai, huyết thống của đứa bé này chính là một vấn đề.

*Đồng sử: cuốn sách ghi chép lại sinh hoạt phòng the của hoàng đế với các vị phi tần trong hậu cung.

Hơn nữa, tam cung lục viện bảy mươi hai vị tần phi, đã sớm đủ số, chỉ cần không phải tình huống bất đắc dĩ, không người nào ngốc đến mức lại tạo ra thêm một người “Tỷ muội” đi cạnh tranh với mình.

Tố Nguyệt bưng lên một mâm điểm tâm, Thẩm Mạt Vân ăn mấy miếng, lại uống thêm một chén trà nhỏ, lúc này nàng mới cảm thấy bao tử được lấp đầy. Không biết có phải tất cả phụ nữ có thai đều như vậy không, ăn xong lại muốn ngủ, tỉnh dậy lại muốn ăn. Nhưng Tiễn Dung lại rất vui vẻ vì nàng ăn được nhiều, phụ nữ có thai có thể ăn là chuyện tốt, nếu vì nôn nghén không ăn được cái gì, vậy mới là thê thảm.

“Chủ tử, hoàng thượng tới.” Tiễn Dung đi vào nói với nàng.

Thẩm Mạt Vân hơi kinh ngạc, ba ngày trước hoàng đế vừa tới qua, không nghĩ tới hôm nay lại đến nữa. Đương nhiên, không phải nói nàng không chào đón hoàng đế đến, mà là... Hoàng đế đến nơi này của nàng chỉ nói chuyện tán gẫu một cách đơn thuần, cảm giác này thật sự rất quái dị, đây chính là chuyện trước kia chưa từng có. Từ khi nàng mang thai, ngược lại ba đến năm ngày hoàng đế lại đến Trường Nhạc cung thăm nàng, mặc dù không phải lần nào cũng ngủ lại. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy kỳ quái thế nào đấy, Thẩm Mạt Vân đứng dậy đi ra bên ngoài, chuẩn bị nghênh đón hoàng đế.

“Hoàng thượng đã dùng bữa tối chưa?” Sau khi Thẩm Mạt Vân hành lễ xong, liền cười hỏi.

Giọng điệu nói chuyện của Vũ Văn Hi thêm một điểm khó chịu, hắn nói: “Bận rộn một ngày, đừng nói bữa tối, ngay cả một chén nước trẫm cũng chưa uống.”

Đám người Tố Nguyệt nhanh chóng dâng trà cho Vũ Văn Hi, sợ hoàng đế sẽ tức giận, Thẩm Mạt Vân thấy vậy, cẩn thận nói: “Hôm nay phòng bếp nhỏ dùng gạo tẻ cùng gạo nếp ninh cháo rất mềm, lại ăn cùng mấy món ăn sáng, rất nhẹ nhàng, nhìn cũng thanh đạm dễ ăn.” Thấy sắc mặt hoàng đế dần dần dịu lại, mới nói: “Thiếp bảo bọn họ đưa tới, hoàng thượng nếm thử một chút được không?”

Vũ Văn Hi uống mấy ngụm trà, tâm trạng bực bội đã đỡ hơn một chút, lúc này mới cảm thấy đói bụng, vì thế gật đầu, đồng ý với đề nghị của Thẩm Mạt Vân. Tiễn Dung thấy hoàng đế gật đầu, không đợi Thẩm Mạt Vân dặn dò, liền lui ra ngoài phân phó phòng bếp nhanh chóng làm đồ ăn.

Làm đồ ăn cho hoàng đế, tốc độ nhanh đến kinh người, cháo cùng món ăn sáng được đưa lên rất nhanh. Có thể chuyện tình trên triều đình làm cho tâm trạng hoàng đế không được tốt cho lắm, kể cả ăn cơm, hắn cũng mang sắc mặt âm u, khiến cho Thẩm Mạt Vân không thể không kiềm chế cảm giác buồn ngủ, đồng thời phải hầu hạ hắn thật cẩn thận, lúc nào cũng chú ý sắc mặt của hắn, không để cho hoàng đế cảm thấy khó chịu rồi trút lửa giận lên trên người nàng.

Thời kỳ mang thai đầu vốn dễ mệt mỏi, hơn nữa phải lo lắng đề phòng như vậy, ăn xong một bữa cơm, khiến nàng rất mệt mỏi, đầu hơi đau. Thẩm Mạt Vân đè trán, nghĩ rằng đợi lát nữa nghĩ ra một biện pháp dỗ hoàng đế đi chỗ khác, nếu còn tiếp tục như vậy, tối hôm nay nàng đừng nghĩ được ngủ ngon.

“Ái phi mệt mỏi sao?” Vũ Văn Hi phát hiện sắc mặt Thẩm Mạt Vân hơi mỏi mệt, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm, hắn cũng không quên, Thẩm Mạt Vân đang mang thai đứa nhỏ của hắn.

Thẩm Mạt Vân thấy hắn đã nhìn ra, hơi do dự, nói: “Có một chút, mấy ngày nay thiếp rất thích ngủ, cho nên đành bêu xấu trước mặt hoàng thượng, còn xin hoàng thượng tha tội.” Nói xong nàng vội vàng đứng dậy, sau đó quỳ xuống xin hoàng đế tha tội.

Bàn tay Vũ Văn Hi duỗi ra, bắt lấy cánh tay nàng kéo nàng đứng lên, trêu đùa: “Trẫm chỉ vừa mới hỏi thôi, đã làm nàng sợ rồi, trước kia không thấy nàng lo lắng như vậy.”

“Ma ma nói, có thể bởi vì thiếp mang thai, cho nên hoàng thượng mới có thể cảm thấy tính tình suy nghĩ của thần thiếp thay đổi.” Thẩm Mạt Vân cũng thừa dịp đứng dậy, nhỏ giọng giải thích.

Không nghĩ Lục Tinh đang thay trà mới cho bọn họ, bị kinh ngạc vì động tác đứng dậy đột ngột của Thẩm Mạt Vân, không nghĩ tới, làm cho chén trà rơi xuống trên bàn tròn, nước trà chảy xuống cực nhanh, lan ra một diện tích khá lớn, lại còn chảy vào quần áo của Vũ Văn Hi. Nhưng rất may là nhiệt độ nước trà chỉ đủ ấm để uống, không còn nóng như vừa mới ngâm trà, hơn nữa chẳng phải trực tiếp hắt trúng người Vũ Văn Hi, cho nên khi chảy xuống người hoàng đế, hắn chỉ cảm thấy một mảnh ấm áp, còn chưa nóng đến mức làm cho hoàng đế mất bình tĩnh nhảy lên ngay tại chỗ.

Lục Tinh thấy mình gây ra tội lớn, vội vàng quỳ xuống, cực kỳ hoảng sợ, không ngừng dập đầu nói: “Nô tì đáng chết, xin hoàng thượng trị tội.”

“Hoàng thượng.” Thẩm Mạt Vân cũng hoảng sợ, chạy nhanh cầm lấy khăn chà lau vết nước trên quần áo của Vũ Văn Hi.

Vũ Văn Hi cảm thấy trên người một mảnh ướt dính, vô cùng khó chịu, vì thế vẫy tay nói: “Được rồi, ái phi đừng bận rộn nữa. Giang Hỉ, sai người chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm rửa thay quần áo.” Hắn đứng lên, lại nói với Thẩm Mạt Vân, “Nếu ái phi mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi thôi, ngày khác trẫm lại đến thăm nàng.” Vốn định đến Trường Nhạc cung thả lỏng một chút, không nghĩ tới Thẩm Mạt Vân mệt như vậy, lại bị cung nữ làm ẩm quần áo, náo loạn nửa ngày, Vũ Văn Hi cũng không có hứng thú muốn ngủ lại, chỉ đợi một lát tắm rửa xong thay đổi quần áo rồi đi chỗ của phi tần khác.

“Dạ.” Thẩm Mạt Vân cúi người nói, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm, xem ra đêm nay hoàng đế sẽ không ngủ lại ở Trường Nhạc cung. Như vậy cũng tốt, nửa tháng này Trường Nhạc cung rất nổi bật.

Lục Tinh thấy mình tránh được một kiếp, lại dập đầu trước mặt hoàng thượng tạ ơn, lúc này mới đứng lên.

Bên người hoàng đế luôn không thiếu người hầu hạ, cho nên Thẩm Mạt Vân chỉ dặn dò hai tiểu cung nữ đi theo, nghe theo sự dặn dò của Giang Hỉ, còn nàng vẫn ngồi ở chính điện, đợi tiễn bước hoàng đế liền trở về phòng ngủ.

Hồng Tịch cùng Lục Tinh thu dọn mặt bàn một lần nữa, còn Tố Nguyệt lại bưng lên một mâm điểm tâm, Thẩm Mạt Vân lại cảm thấy hơi đói bụng, xem ra hầu hạ hoàng đế chẳng những là việc mệt đầu óc, còn là việc mất nhiều thể lực, khó trách trong cung cũng không có mấy vị phi tần bị béo.

Thẩm Mạt Vân thấy còn một chút thời gian, lại lo lắng mình ngồi sẽ ngủ quên, liền nói chuyện linh tinh cùng mấy người Hồng Tịch, làm cho mình có tinh thần hơn một chút.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nói chuyện phiến thật lâu, Thẩm Mạt Vân cảm thấy có chút không thích hợp, lần tắm rửa thay quần áo này, có phải quá lâu rồi không, đã hơn nửa canh giờ rồi (khoảng 1 tiếng)?

“Nương nương, hoàng thượng tắm rửa, tại sao lâu như vậy?” Hồng Tịch cũng cảm thấy kỳ quái.

Thẩm Mạt Vân nhíu mày, sẽ không phải là hoàng đế đã xảy ra chuyện chứ? Nhưng có nhiều người hầu hạ như vậy, nếu có việc sợ rằng đã sớm báo tất cả mọi người đều biết. Cứ như vậy, lại qua một nén hương (khoảng 1 tiếng nữa), Thẩm Mạt Vân cảm thấy không thể ngồi yên nữa, nàng thật sự lo lắng Vũ Văn Hi sẽ xảy ra chuyện, vì thế không do dự, lúc này đứng dậy đi đến chỗ phòng tắm phía sau, đám người Hồng Tịch thì đi theo phía sau nàng.

Vừa mới bước đến chỗ gấp khúc trên hành lang phía sau, Thẩm Mạt Vân liền dừng bước, Giang Hỉ đang đứng bên ngoài phòng tắm, chung quanh còn có vài thái giám, lại nhìn thấy một cung nữ mà nàng phân phó theo đến hầu hạ hoàng đế, trên mặt có sự lo lắng không nói lên lời.

Thẩm Mạt Vân nhìn phòng tắm được canh gác khá chặt chẽ kia, do dự vài giây, vẫn tiếp tục đi qua, tiếng bước chân đã đánh động những người đang canh giữ ở trước phòng tắm.

“Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương.” Giang Hỉ vừa nhìn thấy nàng, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn bước lên hành lễ. Mấy tên thái giám kia nghe được tiếng nói, nhất thời thay đổi sắc mặt, lúc này liền quỳ xuống.

Thẩm Mạt Vân “Ừ” một tiếng, nhìn về phía phòng tắm được canh giữ ‘hơi quá’ chặt chẽ, nói: “Hoàng thượng ở bên trong sao?”

Giang Hỉ cúi đầu nói: “Bẩm báo nương nương, đúng vậy, hoàng thượng đang ở bên trong.”

“Hừm.” Thẩm Mạt Vân lên tiếng với ý tứ không rõ, qua một lúc lâu, Giang Hỉ mới lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng kia, “Chỉ có một mình hoàng thượng ở bên trong sao?”

Giang Hỉ hơi sững sờ, cúi xuống càng thấp, “Còn có cung nữ Vãn Hạ hầu hạ ở bên trong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.