Hào Quang Rực Rỡ

Chương 51: Ngoại truyện 1




Sau lễ đầy tháng của tam hoàng tử, không bao lâu chính là lễ thiên thu (ngày sinh nhật) của hoàng hậu. Đến ngày đó, Chiêu Minh cung sẽ bày yến hội thật lớn, các cấp cáo mệnh tiến cung quỳ lễ chúc mừng, là ngày cực kỳ náo nhiệt. Dựa theo phẩm cấp của Thẩm Mạt Vân, tặng một phần lễ vật không nhẹ không nặng, sau đó chính là ở Chiêu Minh cung làm bài trí, xem nhóm cáo mệnh nịnh hót lấy lòng Tiêu hoàng hậu. Không thể nói rõ nàng có tủi thân hay không, một ngày này, ngay cả Liễu quý phi luôn luôn thích náo động đều che giấu đi mũi nhọn của mình, yên lặng ngồi trên vị trí của mình. Liễu quý phi đều như vậy, Thẩm Mạt Vân lại càng không cảm thấy mình nên phẫn hận hay căm tức trong lòng.

Thẩm Mạt Vân lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi lạnh giữa trán, sáng sớm đã phải ngồi ngay ngắn ở trong này, các loại mùi son phấn hỗn tạp pha lẫn với nhau, khiến nàng cảm thấy không mấy thoải mái, ngực rầu rĩ. Nàng uống một ngụm nước trà ấm áp, hương vị thơm ngát tách ra một ít mùi ngọt ngấy trong không khí, làm cho nàng thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt.

Cao Hiền phi thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, quan tâm hỏi: “Thục phi muội muội, sắc mặt muội không tốt, muội muội mệt ư? Có muốn nói với hoàng hậu nương nương một tiếng, để muội lui sang phòng bên nghỉ ngơi một chút hay không.”

Thẩm Mạt Vân miễn cưỡng cười cười, nói: “Chắc do ở đây nhiều người, không khí hơi ngột ngạt khiến tinh thần có chút không thoải mái, muội ngồi một chút thì được rồi, không cần quấy rầy hoàng hậu nương nương.” Nàng cũng không có lá gan gây thêm phiền toái cho Tiêu hoàng hậu vào hôm nay, nhịn một chút sẽ qua.

Cao Hiền phi thấy vậy không nói tiếp nữa, lại quay đầu trò chuyện cùng Trương Đức phi.

Yến hội vẫn tiếp tục diễn ra, Thẩm Mạt Vân nhìn mì trường thọ trong chén, nhíu mày, thật sự không có khẩu vị, nhưng đây là mì trường thọ hoàng hậu thưởng xuống, không ăn lại không được. Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp mấy sợi đưa vào trong miệng, cố nén cảm giác buồn nôn, thuận miệng nhai vài cái liền nuốt xuống, lại ăn chút sợi gừng dùng để làm gia vị, lúc này mới cảm thấy đỡ buồn nôn.

Chẳng qua mì sợi còn thừa lại thật sự là không ăn nổi, may mắn chỉ là một phần thưởng có ý nghĩa tượng trưng, số người giống Thẩm Mạt Vân chỉ ăn mấy miếng liền để đũa xuống cũng không ít, bởi vậy tình trạng khác thường của nàng cũng không khiến ai chú ý, chỉ trừ bỏ Giang sung nghi liếc nhìn nàng một cái.

Giang sung nghi không dấu vết thu hồi tầm mắt, tùy ý gắp mấy sợi mì lên chậm rãi ăn, nghĩ rằng phản ứng này của Thục phi, nhìn qua giống như tình trạng của nàng trong mấy tháng kia, không biết có phải thật sự mang thai hay không? Nếu là thật, trường hợp ngày hôm nay, cũng đủ khiến nàng ta khó chịu.

Giang sung nghi lại lần nữa ngước mắt, nhìn về phía Tiêu hoàng hậu ngồi trên ghế đặt chính giữa đang mỉm cười đoan trang thỏa đáng, rồi sau đó thản nhiên cúi mắt, bình tĩnh trước sau như một.

Sau một khắc (khoảng 15 phút), Giang Hỉ mang đến thánh chỉ của hoàng đế, mọi người quỳ xuống tiếp chỉ, Thẩm Mạt Vân cũng không ngoại lệ, thánh chỉ kia là những lời quen thuộc ca ngợi hoàng hậu càng vất vả công lao càng lớn, còn có một chuỗi danh mục quà tặng thật dài, nghe tới lỗ tai ong ong.

Thật vất vả chịu đựng tới khi trở về Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân lập tức nôn không ngừng, ngay cả nước chua trong bao tử cũng ói ra hết, cả miệng đều đắng chát, đám người Hồng Tịch đứng hầu tim gan run sợ, đưa nước dâng khăn lấy quần áo, bận tối mày tối mặt.

“Nương nương, nô tì phải đi mời thái y ngay.” Tố Nguyệt gấp đến mức muốn xông ngay ra bên ngoài, may là bị Hồng Tịch kéo lại.

“Không...” Thẩm Mạt Vân vội vàng gọi Tố Nguyệt, thanh âm khàn khàn, Tiễn Dung liền dâng lên một ly nước mật ong, nàng nhận lấy uống liền một ngụm, nước mật ong ngọt ngào làm cho cổ họng đang đau rát của nàng dễ chịu hơn, chảy vào trong bụng, cũng không khó chịu như vừa rồi.

“Nhưng nương nương...” Tố Nguyệt vẫn mang bộ dáng sốt ruột.

Hồng Tịch nói: “Tố Nguyệt, ngươi đừng vội, trước hết nghe nghe ý tứ của chủ tử.”

Thẩm Mạt Vân chậm rãi thở ra một hơi, tiếp nhận khăn lau mặt nóng ẩm trong tay Lục Tinh, lúc này mới nói: “Không có việc gì, chẳng qua hôm nay nhiều người, mùi son phấn nặng, nên mới làm cho ta buồn nôn, không cần gọi thái y.”

Tiễn Dung cũng cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, phỏng đoán nói: “Nương nương đã nhiều ngày không có khẩu vị, trước kia chưa từng có chuyện này... Thứ nô tì thất lễ, nương nương tháng trước và tháng này cũng chưa đến nguyệt sự (kinh nguyệt), ngài có phải... Có mang?”

Đám người Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong mắt tràn đầy sự vui mừng.

Thẩm Mạt Vân nhíu mày, nguyệt sự (kinh nguyệt) của nàng luôn luôn đúng ngày, tháng trước không có tới, tháng này cũng không có tới, hơn nữa tình trạng thân thể gần nhất, khả năng mang thai rất cao. Nghĩ đến đây, nàng nói: “Qua hai ngày chính là thời gian bắt mạch, hai tháng, thái y hẳn là có thể khẳng định, đến lúc đó hỏi lại rõ ràng là được.”

Tiễn Dung gật đầu cười nói: “Nương nương nói phải, vậy nô tì trước hết làm chủ, đem một ít đồ ăn không thích hợp với thể trạng của nương nương lúc này bỏ ra thực đơn của tháng này.”

Thẩm Mạt Vân nói: “Ừ, ngươi đi làm đi. Nhìn xem phòng bếp có đồ ăn gì không, không câu nệ cái gì, đều làm một chút mang lại, vừa rồi ở Chiêu Minh cung ăn không vào gì cả, trở về nôn ra tất tần tật, nhưng ta vẫn cảm thấy đã đói bụng.”

Tiễn Dung nói: “Nô tì đi chuẩn bị ngay ạ.” Nói xong, liền hành lễ rồi lui xuống.

Tố Nguyệt thấy sắc mặt nàng uể oải, tiến lên hai bước hỏi: “Chủ tử, nô tì đỡ ngài đi vào nằm một lát?”

Thẩm Mạt Vân cảm thấy nằm cũng không tệ, khả năng thật sự đã có, bây giờ nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên cũng không cự tuyệt đề nghị của Tố Nguyệt, để cho Tố Nguyệt và Hồng Tịch đỡ nàng vào phòng trong nghỉ ngơi.

Đi vào phòng trong, hai người cùng nhau hầu hạ Thẩm Mạt Vân thay quần áo, chẳng qua biểu cảm của Hồng Tịch nhìn qua có chút quái dị, vẫn là Thẩm Mạt Vân phát hiện trước tiên, liền hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”

Hồng Tịch do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Nô tì đúng là có chuyện muốn bẩm báo cho chủ tử, chẳng qua thân thể của ngài...” Bây giờ Thẩm Mạt Vân cần nghỉ ngơi nhiều hơn xử lý công vụ, nàng lo lắng tình huống thân thể của Thẩm Mạt Vân.

Thẩm Mạt Vân không khỏi nở nụ cười, lên tiếng nói: “Chẳng qua hơi mệt thôi, ngủ một giấc là tốt rồi, nào có khoa trương như vậy. Nói đi, là chuyện gì thế?”

Tố Nguyệt thấy Thẩm Mạt Vân tạm thời không có ý định đi ngủ, liền rời khỏi phòng, một lát sau lại trở về, trên tay bưng một chén súp. Nàng đưa bát qua cho Thẩm Mạt Vân, nói: “Chủ tử, uống bát súp trước đi ạ, làm nóng thân mình, rồi chậm rãi lại nghe Hồng Tịch nói cũng không muộn.”

Thẩm Mạt Vân “Ừ” một tiếng, nâng bát uống mấy ngụm, ý bảo Hồng Tịch nói chuyện.

Hồng Tịch thấy thế, cũng không nói năng rườm rà, vào thẳng vấn đề: “Là về Vãn Hạ. Nô tì phát hiện, mấy ngày nay, nàng ta thường xuyên chuồn ra Trường Nhạc cung, thường xuyên không thấy bóng dáng. Nô tì vốn tưởng rằng nàng ta là vì làm chuyện mờ ám không muốn để cho người khác biết, liền đi theo nàng ta hai ba lần, phát hiện Vãn Hạ vừa rảnh rỗi sẽ đi quanh ở ngự hoa viên, nhưng lại không thấy nàng ta trao đổi với người nào, chỉ là thỉnh thoảng cùng một vài thái giám thăm hỏi vài câu, nô tì đã hỏi qua, nội dung cuộc nói chuyện cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

Nàng nhíu chặt chân mày: “Nô tì cảm thấy Vãn Hạ có điểm cổ quái, chủ tử ngài lại... Chủ tử có muốn báo lại với hoàng hậu nương nương, đem người đuổi về Thượng Cung cục?”

Thẩm Mạt Vân cũng nhíu mày theo, Tố Nguyệt thì phản ứng hoàn toàn ngược lại, giật mình trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin.

“Nàng ta làm xong việc rồi mới đi ra ngoài, hay là chuồn êm đi ra ngoài?” Thẩm Mạt Vân hỏi.

Hồng Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Là làm xong việc rồi mới đi ra ngoài.”

Thẩm Mạt Vân khẽ gật đầu, nói: “Vậy đừng vội đưa trở về, sai người theo dõi mỗi một cử động của nàng ta, có chỗ khả nghi, lập tức báo lại.”

Hồng Tịch gật đầu: “Vâng, vậy thì nô tì yên tâm rồi.”

Tố Nguyệt lúc này mới lên tiếng mắng: “Bình thường thì mang bộ dáng im lặng không giận nổi, không nghĩ tới cũng là một ả rắp tâm hại người. Chủ tử, vẫn là đưa trở về đi.”

Thẩm Mạt Vân lắc đầu: “Không vội.” Thấy Tố Nguyệt còn muốn mở miệng khuyên can, vì thế khoát tay chặn lại, “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Hồng Tịch liếc mắt ra hiệu với Tố Nguyệt, người sau không cam lòng ngậm miệng lại, cùng tiến lên phía trước hầu hạ Thẩm Mạt Vân nằm xuống.

Hai ngày sau, khi thái y theo thường lệ bắt mạch, rốt cục xác định Thục phi mang thai hai tháng, Lâm thái y cười với nữ tử ở phía sau bình phong chắp tay nói: “Chúc mừng nương nương, hạ quan phải đi mở phương thuốc ngay cho nương nương, xin nương nương an tâm, thân thể của ngài điều dưỡng rất khá, mạch tượng trầm ổn có lực, chỉ cần an thai thật tốt là được.”

Thẩm Mạt Vân sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng, nói: “Làm phiền Lâm thái y. Tố Nguyệt, thay ta tiễn Lâm thái y.”

“Ha ha, không dám không dám.” Lâm thái y khiêm tốn nói xong, vẫn ở dưới sự đưa tiễn của Tố Nguyệt rời khỏi Trường Nhạc cung, hắn vẫn nên trở về báo cáo chuyện này cho cấp trên, sau đó lại bảo người khác thông báo cho hoàng đế, hoàng hậu cùng với thái hậu nương nương.

Phản ứng của Chiêu Minh cung cùng Thọ Khang cung vẫn chưa có phản ứng gì, ngược lại Kiến Chương cung là nơi đầu tiên có động tĩnh, hoàng đế tự mình đi Trường Nhạc cung thăm Thục phi.

Thẩm Mạt Vân như cũ đứng ở cửa đại điện, vừa thấy Vũ Văn Hi liền quỳ xuống hành lễ, trái lại Vũ Văn Hi không đợi nàng quỳ xuống, đã giúp đỡ nàng đứng lên, “Nàng đang có thai, nên cẩn thận một chút, đừng quỳ đến quỳ đi. Thái y nói như thế nào? Mấy tháng rồi?”

Thẩm Mạt Vân mím môi cười, để hoàng đế tùy ý dẫn nàng đi vào bên trong, vừa đi vừa trả lời: “Hai tháng, thái y nói thân thể của thần thiếp tốt lắm, mạch tượng ổn định, chỉ là không thể quá mức mệt nhọc.”

Vũ Văn Hi nhìn nữ tử hơi ngượng ngùng ở trước mặt, lại nghĩ đến thai nhi trong bụng nàng, trong lòng mềm mại vài phần, nói: “Muốn ăn cái gì cứ việc mở miệng, đừng bắt ép mình, sinh cho trẫm một đứa nhỏ khỏe mạnh.”

May mắn hắn không nói là hoàng tử, bằng không nàng thật không biết nên tiếp lời như thế nào. Thẩm Mạt Vân nói thầm một câu, sau đó nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói: “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, thiếp nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.

Vũ Văn Hi quay đầu phân phó Giang Hỉ, “Đêm nay trẫm sẽ nghỉ ngơi ở Trường Nhạc cung, bữa tối liền mang tới nơi này của Thục phi đi.”

“Vâng.” Giang Hỉ khom người đáp.

Thẩm Mạt Vân thoáng sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Hoàng thượng, thiếp chỉ sợ không thể hầu hạ hoàng thượng, ngài vẫn nên tới chỗ của các tỷ muội khác...” Lúc này nàng là thật sự đuổi người, nàng dù không hiểu biết nhiều cũng rõ, giai đoạn đầu mang thai tốt nhất không nên sinh hoạt vợ chồng, bằng không rất khó giữ được thai nhi. Trước kia sao nàng lại không phát hiện, hoàng đế lại có khẩu vị nặng đến ngay cả phụ nữ có thai cũng không buông tha chứ.

Vũ Văn Hi nghe thấy nở nụ cười, hắn nhéo nhéo chóp mũi của nàng, nói: “Nghĩ cái gì đó? Trẫm sao có thể là loại người này, đêm nay trẫm chỉ đơn giản muốn ở cùng nàng mà thôi.”

Thẩm Mạt Vân bị cười đến mặt đỏ, nũng nịu, hừ hừ nói: “Ai bảo ngài không nói rõ ràng, lại nói, ngài tới nơi này không phải đều là...” Câu nói kế tiếp lại không nói ra miệng.

Vũ Văn Hi nghe được lại bật cười, cho Giang Hỉ một ánh mắt, Giang Hỉ lập tức hiểu ý sai người đi truyền lệnh.

Cung nữ hai tay bưng một mâm lại một mâm thức ăn, xuyên qua xuyên lại trong cung điện, xốc lên nắp bạc, mùi đồ ăn rất nhanh liền quanh quẩn trong phòng trong, làm cho người ta thèm ăn.

Thẩm Mạt Vân vẫn như cũ chia thức ăn trước cho hoàng đế, đang lúc nàng cầm lấy thìa bạc dài khắc hoa múc canh, một đôi bàn tay tinh tế trắng nõn đã nâng một chén sứ thanh hoa đưa tới trước mắt nàng.

Thẩm Mạt Vân sợ run một chút, theo cái tay kia nhìn qua, hiển nhiên là Vãn Hạ, nàng ta kính cẩn mà phong tình, lông mi rũ xuống đứng ở bên cạnh bàn, trong búi tóc cắm một đóa thược dược đang nở rộ, dưới ánh đèn, càng tôn lên má hồng như hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.