Hào Quang Rực Rỡ

Chương 40




Vừa qua trung thu, sáng sớm lúc thỉnh an thời tiếc đã bắt đầu lạnh, giữa trưa lại khô nóng khó chịu, uy lực của nắng gắt cuối thu không phải bàn cãi, bầu trời màu xanh đầy những đám mây trắng, thỉnh thoảng cản trở nhiệt độ của mặt trời, quăng xuống một vùng nhỏ mát mẻ.

Trường Nhạc cung luôn luôn thanh nhã yên tĩnh, hiếm khi có tiếng huyên náo (ầm ĩ), hôm nay cũng không phải ngoại lệ, trong đại sảnh (tương tự như phòng khách) rộng mở hoa lệ, có tám người cung nữ cùng vài thái giám đang đứng, hơn nữa chủ nhân của bọn họ, cũng im lặng, không phát ra tiếng động nào.

Tiễn Dung tiến lên hành lễ, cử chỉ trầm ổn thỏa đáng: “Nương nương, Thượng Cung cục đưa tới một đám cung nữ và thái giám mới, mời nương nương chọn lựa những người hài lòng, nếu không được, bọn họ còn có thể đưa thêm người đến.”

Thẩm Mạt Vân cũng chưa liếc những người đó một cái, chỉ hỏi: “Chưởng sự thái giám (thái giám quản lý các công việc trong một cung điện) là người nào?” Đỗ An bị nàng tìm cớ đẩy ra ngoài, mà những thái giám khác trong cung cũng không phải người cơ trí (nhanh nhẹn linh hoạt), cho nên đành phải để cho Thượng Cung cục đưa thêm người mới đến.

Một gã thái giám trong hàng ngũ đi lên hành lễ, quỳ xuống nói: “Nô tài Tần Doãn, thỉnh an Thục phi nương nương.”

Người này nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, màu da coi như trắng trẻo, khuôn mặt nhìn cũng dễ chịu, Thẩm Mạt Vân nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu nói: “Biết rồi, đứng lên đi.”

Đợi đến lúc Tần Doãn đứng dậy, nàng mới đứng lên, nói với Tiễn Dung: “Về phần cung nữ ngươi và Hồng Tịch cùng nhau chọn đi, sau khi quyết định được danh sách thì đưa tới Thượng Cung cục là được rồi, không cần nói lại với ta.” Nàng tin tưởng các nàng sẽ hành xử đúng mực, hoàng thượng coi như vừa lòng với nàng, lại có Tiễn Dung ở trong này, một cửa này có thể bỏ mất không ít cơ sở ngầm, Hồng Tịch lại là người cũ đã từng hầu hạ An Thuận thái phi, càng quen thuộc với những việc quanh co trong cung. Mặc kệ nàng ta một lòng trung thành hay có ý đồ khác, đều sẽ không để những người có dụng ý khác đi vào Trường Nhạc cung, cuộc làm ăn này, tính thế nào cũng không lỗ.

Tiễn Dung nói: “Xin nương nương yên tâm, nô tì nhất định sẽ cẩn thận.” Hồng Tịch cũng nói vài câu biểu lộ lòng trung thành.

Thẩm Mạt Vân từ chối cho ý kiến, đứng lên nhìn Tần Doãn mấy lần, nói: “Tiễn Dung, ngươi nói thật kĩ quy tắc ở đây của ta cho Tần Doãn nghe, nên nhớ kỹ phải nói rõ ràng cả những điều nên làm và không nên làm, ta cũng không muốn phải tiếp tục đổi người.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói bỏ thêm mấy phần cảnh cáo. Nếu người này cũng có vấn đề, thì lại đổi người mới nữa là được.

“Vâng, nương nương.”

Tần Doãn lại vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tài nhất định làm theo sự phân phó của nương nương, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện phiền toái cho nương nương.”

“Ừ.” Thẩm Mạt Vân nghe xong, tùy ý đáp lại một tiếng, mang theo Tố Nguyệt và Cẩm Sắc rời khỏi đại sảnh, đi ra ngoài.

Đình đài lầu các, núi giả kỳ thạch*, hai bên đường là hoa cúc nở rộ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa, đỏ tím vàng trắng giao nhau, liếc mắt một cái nhìn lại, đẹp không sao tả xiết.

Thẩm Mạt Vân chậm rãi đi trên đường nhỏ, thời gian dài, chân cảm thấy hơi đau. Tố Nguyệt luôn cẩn thận, sau khi để ý thấy nàng đang nhăn mày, liền nói: “Chủ tử, phía trước có một tiểu đình, hay là chúng ta đến đó nghỉ chân một chút đi.”

Nàng quả thật cảm thấy đau chân, Thẩm Mạt Vân cũng muốn nghỉ một chút, liền gật đầu, mang theo đoàn người đi đến đình hóng mát ở phía trước.

Thân là phi tử, tất nhiên không phải nàng cứ thế đi qua trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi, mà trước đó có một thái giám tới xem xét tình hình, xác định không có những người khác, lại có hai cung nữ đi tới chuẩn bị bàn ghế, sau đó đi lấy hộp đồ ăn tới, lấy ra mấy món điểm tâm, còn chuẩn bị canh ngọt và nước trà. Thẩm Mạt Vân thấy thật phiền, nhiều người đi theo như vậy, trước đó chuẩn bị lại phức tạp, đầu tiên là dò đường sau đó là bố trí, lại còn có hơn mười con mắt nhìn chằm chằm, không phải trong phim truyền hình Trung Quốc của ta, mỗi khi phi tử dạo chơi, sẽ tám chín phần mười đều có thể gặp một vị vương gia hoặc tướng quân nào đó, rồi hai người cùng diễn một vở cấm kỵ chi luyến (tình cảm cấm đoán) gì đó sao, sao bọn họ có thể dứt được những cái đuôi này? Nàng không tin, tại nơi có nhiều ánh mắt như vậy lần đầu tiên gặp mặt hai người có thể chỉ dựa vào ánh mắt để bày tỏ nỗi lòng.

Thẩm Mạt Vân ngồi trong đình hóng mát, trước mặt nàng đã bày đầy một bàn điểm tâm, còn có một bình trà Vũ hoa, vẫn đang bốc lên hơi nóng. Cẩm Sắc đừng chờ ở ngoài đình, Tố Nguyệt thì ở bên trong hầu hạ nàng, một bên hỏi: “Chủ tử, nô tì không rõ, vì sao chủ tử để cho Tiễn Dung và Hồng Tịch chọn lựa cung nữ, người không lo lắng sao?”

Thẩm Mạt Vân nhặt lên một miếng cúc hoa cao để vào miệng, điểm tâm tinh mịn vừa cho vào miệng đã tan ra, hương vị lan khắp khoang miệng. Nuốt miếng bánh xong, nàng mới nói: “Ta đẩy Đỗ An đi, khó tránh khỏi trường hợp thiếu nhân lực trong cung, không bằng cứ để Tiễn Dung các nàng thay ta ra mặt, vừa vặn có thể thử thái độ của các nàng.”

“Nhưng...” Tố Nguyệt vẫn có chút lo lắng.

Thẩm Mạt Vân lạnh nhạt nói: “Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người.” Cả ngày lo lắng này nọ, nghĩ xem bọn họ có phản bội hay không, chuyện gì nàng cũng không cần làm, đã bị mệt đến chết rồi, cho nên tín nhiệm đôi khi vẫn rất cần thiết.

Tố Nguyệt không nói gì thêm, Thẩm Mạt Vân luôn có chủ ý, người đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi Nàng chỉ cần nói ra ý kiến, về phần Thẩm Mạt Vân nghe hay không nghe, nàng cũng không thể miễn cưỡng được.

Lúc này, một đám người từ hành lang bên kia đang đi tới, Tố Nguyệt nhìn một chút rồi quay đầu nói với Thẩm Mạt Vân: “Chủ tử, là Giang sung nghi.”

Thẩm Mạt Vân không khỏi động chân mày, đến dĩ nhiên là Giang sung nghi, đây chính là vị phi tần lúc này như củ khoai lang nóng phỏng tay, đương nhiên, nóng là vì trong bụng nàng ta có đứa nhỏ, bất quá dù có ‘nóng phỏng tay’ thế nào thì so với Chu tu nghi, quả bom ngầm kia, thì vẫn dễ đối phó hơn nhiều.

Đứng trên hành lang, Giang sung nghi lúc này được nha hoàn nhắc nhớ mới chú ý tới người đang ngồi trong đình, vội đi qua, đến trước bàn đá hai bước mới khom người hành lễ: “Tham kiến Thục phi tỷ tỷ.”

“Muội muội mời đứng lên.” Thẩm Mạt Vân hơi hơi vuốt cằm, lại nói: “Muội có thai trong người, không nên mệt nhọc, mau mau ngồi xuống nghỉ một lát.”

“Tạ ơn Thục phi tỷ tỷ.”

Nghe Thục phi nói, cung nữ bên cạnh Giang sung nghi bước lên phía trước nâng nương nương nhà mình dậy, lại cẩn thận hầu hạ ngồi xuống phía bên trái Thẩm Mạt Vân, sau đó cũng giống như Tố Nguyệt, lui ra góc đình, chờ sai khiến.

Thẩm Mạt Vân không cho cung nữ dâng trà, nàng cũng không muốn cho Giang sung nghi uống thứ gì chỗ mình, chẳng may có hại đến thai nhi sẽ gặp phải phiền toái vô cùng, thất lễ thì thất lễ đi. Nàng nói: “Giang muội muội sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, còn đi đến nơi này làm gì? Ta nhớ, trước đây thái y bắt mạch choTiêu tiệp dư, từng nói qua nữ tử mang thai thời kì đầu nên ít đi lại.” Giang sung nghi dường như cũng không để ý tới việc Thẩm Mạt Vân không mời trà, chỉ mỉm cười, trâm trân châu trên đầu cũng theo đó mà rung rung phát ra tiếng vang thanh thúy, nàng ta nói: “Tiệp dư muội muội thân thể suy yếu, tất nhiên là không thể tùy ý đi lại, để tránh ảnh hưởng thai nhi. Muội đã hỏi qua thái y, thái y nói muội thân thể vô cùng tốt, không cần ở yên một chỗ giống Tiêu tiệp dư, chỉ cần ngày thường cẩn thận một chút là được.”

Thẩm Mạt Vân nhàn nhạt cười nói: “Vậy muội muội nên bảo trọng, sinh ra một tiểu hoàng tử khoẻ mạnh cho hoàng thượng

Giang sung nghi vẫn nở nụ cười không đổi nói: “Xin nghe theo tỷ tỷ”

Lại là một nữ nhân không đơn giản, Thẩm Mạt Vân nghĩ, khó trách cùng là cửu tần, nhưng Giang sung nghi được sủng ái hơn Chu tu nghi nhiều lắm. Nói chuyện khách khí vài câu, Giang sung nghi vẫn không rời đi, nhưng nàng còn chưa mở miệng, từ núi giả cách đó không xa truyền tới một trận ồn ào náo động, nghe thanh âm, tựa hồ là có người đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hai người nhìn thoáng qua, bị động tĩnh kia làm cho bất ngờ rồi biến thành có chút buồn bực, nhưng Cẩm Sắc đã phản ứng cực nhanh, xin chỉ thị Thẩm Mạt Vân sau đó kêu một cung nữ khác cùng đi tới phía trước thám thính.

Giang sung nghi lúc này cũng không rời đi, tiện đà lại ngồi xuống, cùng Thẩm Mạt Vân trò chuyện một chút.

“A, nhị hoàng tử...” Phía sau núi giả đột nhiên truyền đến một tiếng quát to, rành mạch truyền thẳng đến tai người ngồi trong đình.

Giang sung nghi sắc mặt hơi thay đổi, quay đầu thấp giọng nói với Thẩm Mạt Vân: “Xem ra là nhị hoàng tử đang chơi đùa ở đây, Thục phi tỷ tỷ, chúng ta vẫn nên tránh đi một chút thì hơn.” Ngay cả vẻ mặt của cung nữ thái giám xung quanh cũng có chút hoảng loạn.

Thẩm Mạt Vân không hiểu hỏi: “Nhị hoàng tử năm nay mới sáu tuổi, nhiều nhất cũng chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện, không cần phải tránh...” Nếu vị nhị hoàng tử năm này nay mười sáu tuổi, các nàng nhất định nên tránh. Nhưng nhị hoàng tử hiện tại chỉ có sáu tuổi, nếu các nàng thật sự đụng phải, tuổi nhỏ như thế, muốn bịa đặt các nàng “Dâm loạn cung đình” căn bản chính là không có khả năng.

Giang sung nghi cười khổ, nói: “Tỷ tỷ tiến cung mới hơn nửa năm, tính tình lại yêu thích yên tĩnh, ngày thường cũng ít ra khỏi Trường Nhạc cung, chắc còn không rõ tính nết của nhị hoàng tử.”

Năm đó Trương Đức phi mang thai, dường như đã thập tử nhất sinh mới sinh ra được nhị hoàng tử, thân thể bị tổn hại làm cho về sau khó có thể thụ thai, bởi vậy Trương Đức phi luôn vô cùng cưng chiều nhị hoàng tử, chỉ lo đứa nhỏ xảy ra việc gì. Hơn nữa nàng ta làvì sinh được hoàng tự nên mới được phong phi, điều này càng làm cho nàng ta thêm cưng chiều nhị hoàng tử, không để cho hắn chịu bất cứ uỷ khuất nào.

Trương Đức phi là một trong tứ phi, địa vị cực cao, ở hậu cung không nói làm gì, nhưng ở trước mặt thái hậu và hoàng thượng cũng xem như có chút tiếng nói, nguyên nhân là nàng ta sinh hạ được nhị hoàng tử. Được Trương Đức phi cực kỳ cưng chiều, càng lớn, tính khí nhị hoàng tử càng khó chịu. Từ lúc còn ở Đông cung, hôm nay trêu cợt cung nữ, ngày mai lại mang theo thái giám trèo cây, đó chỉ là việc nhỏ, nói một hai câu cũng thôi, nam hài tử hồi nhỏ tám chín phần mười đều nghịch ngợm. Nhưng sau này nhị hoàng tử chán trêu cợt hạ nhân rồi, lại động thủ với tì thiếp của phụ thân hắn, trước đây, nhị hoàng tử bởi vì nhất thời nóng giận, đã đẩy thị thiếp đang mang thai kia xuống lầu, làm cho đối phương tay phải gãy xương còn sanh non, mà nhị hoàng tử cũng chỉ bị phạt và giam cầm một tháng mà thôi.

Lỗi không phải là hoàng đế không nghiêm trị nhị hoàng tử, mà là mỗi lần trừng phạt nhị hoàng tử thì ngoài Trương Đức phi nỉ non xin xỏ, ngay cả thái hậu và hoàng hậu cũng ở một bên thay nhị hoàng tử nói chuyện. Dần dà, hoàng đế cũng không quan tâm, chỉ cần nhị hoàng tử không quậy phá quá mức, hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt, mà nhị hoàng tử tính khí cũng càng ngày càng thô bạo. Ngược lại, thái tử điện hạ tao nhã lễ tiết chu toàn, càng khiến cho người ta có cảm tình.

Thẩm Mạt Vân nghe được vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới còn có việc này, bất quá nếu Giang sung nghi khôngnói quá lên, các nàng cũng nên tránh đi. Nàng nghĩ, Giang sung nghi bụng bầu như thế, vạn nhất nhị hoàng tử kia mà nổi xung lên, nói không chừng lại là một xác hai mạng.

Vì thế nàng nghĩ nghĩ, nói: “Vậy muội muội về cung trước đi, ta tới đó xem sao.” Nàng tới đó xem, nếu nhị hoàng tử thật phát điên lên, muốn gây sự với ai đóthì Giang sung nghi cũng đã đi xa.

“Cám ơn Thục phi tỷ tỷ.” Giang sung nghi tất nhiên là sẽ không từ chối, hành lễ cáo từ Thẩm Mạt Vân, sau đó cùng cung nữ và thái giám rời khỏi đình, đi ngược phía với toà núi giả kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.