Hào Quang Rực Rỡ

Chương 39




Đợi đến khi Hồng Tịch đưa xong thủy tinh hoa quế cao* trở về, ngoài mang về thuốc mỡ mà hoàng đế ban thưởng, còn cười nói với Thẩm Mạt Vân: “Giang tổng quản đã nhận, nô tì thấy, hôm nay Giang tổng quản nói chuyện khách khí hơn hai ngày trước rất nhiều.”

Thẩm Mạt Vân gật đầu, cũng không ngoài ý muốn, hỏi một việc khác: “Trường Nhạc cung có người nào không an phận, trong lòng các ngươi đã nhớ kĩ chưa?”

Hồng Tịch nói: “Nô tì và Cẩm Sắc đều ghi nhớ rõ ràng, tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện của nương nương.”

Nghe thấy như thế, Thẩm Mạt Vân cuối cùng lộ ra nụ cười vui sướng đầu tiên trong mấy ngày qua, khen các nàng: “Tốt lắm, hai người đã vất vả rồi. Vừa vặn hôm nay phòng bếp nhỏ làm mấy món điểm tâm (đồ ăn vặt hoặc tráng miệng) mới, hương vị rất ngọt, ta không thích ăn, ngươi lấy xuống rồi chia nhau với Cẩm Sắc đi.” Cẩm Sắc đang ở phòng bên cạnh sửa sang lại quần áo của nàng, điểm tâm có thể cho Hồng Tịch cầm đi trước, đợi tí nữa chia nhau.

“Tạ ơn chủ tử ban thưởng.” Trong mắt Hồng Tịch tràn ngập vui vẻ, cung kính cúi người hành lễ, điều này cho thấy Thục phi đã đối xử với nàng như người của mình.

Thẩm Mạt Vân lại nói: “Ngươi gọi Đỗ An tiến vào cho ta.”

“Vâng”

Sau khi Hồng Tịch rời đi một lát, Đỗ An liền đi vào, đợi hành lễ xong liền yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi nàng phân phó.

Thẩm Mạt Vân không vội vã mở miệng, đầu tiên là đánh giá hắn ta mấy lần, khuôn mặt đoan chính (đứng đắn, ngay thẳng), nhìn qua là một người rất thành thực hàm hậu, chẳng qua nghĩ lại những lời nói của Hồng Tịch, nàng nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh liền giãn ra, nàng nói: “Đêm qua hoàng thượng vội vàng rời khỏi gia yến (bữa tiệc trong gia đình), ngươi có biết là vì chuyện gì không?”

Đỗ An cúi đầu trả lời: “Nô tài nghe nói, Binh bộ (bộ phận lo về quân đội) đưa tới báo cáo khẩn cấp, nghe nói là biên ngoại báo nguy, hình như Trấn Viễn đại tướng quân gặp phải phiền toái, những chuyện khác, nô tài không biết rõ.”

Lời này không có ý nghĩa quá lớn, chỉ cần có lòng, một tiểu cung nữ cũng hỏi ra được. Thẩm Mạt Vân hơi tiếc nuối nghĩ, xem ra nàng phải đổi một thái giám tổng quản khác rồi (thái giám quản lý các thái giám khác cùng các việc nhỏ trong cung), nàng cũng không muốn giữ lại một mồi lửa bên người,nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nói: “Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”

Đỗ An vụng trộm ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạt Vân một cái, trong lòng có chút không yên tâm, nghĩ muốn nói thêm chút gì, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng lui ra ngoài.

Đọc sách, chơi cờ, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến thời gian cầm đèn (thời gian trời bắt đầu tối các cung bắt đầu treo đèn), Tiễn Dung đột nhiên tiến vào bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng tới.”

Thẩm Mạt Vân mỉm cười, cầm quyển sách trong tay đưa cho Tố Nguyệt cất đi, sau đó đứng lên, “nghênh đón hoàng thượng.” Chờ nàng ra đến cửa điện, trên mặt lại thay đổi sang vẻ kinh ngạc xen lẫn mấy phần vui sướng, nhanh nhẹn hành lễ, “Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an.”

Vũ Văn Hi đỡ nàng đứng dậy, vừa dắt nàng vào phòng trong vừa cười nói: “Không cho người thông báo liền đi vào, hôm nay trẫm không làm nàng hoảng sợ nữa chứ.”

Thẩm Mạt Vân dịu dàng nói: “Lần đó là thiếp lỗ mãng (mất lịch sự, thô lỗ), tại sao hoàng thượng cứ nhắc mãi thế?”

Vũ Văn Hi đi vào phòng, vừa vặn thấy cuốn tranh đặt trên mặt bàn còn chưa được cuộn lại, đi qua nhìn xem, “Ái phi thích tranh vẽ của Liễu Vũ sao?” Đặt trên bàn là một bức họa vẽ bách điểu triều phượng** bằng lối vẽ tỉ mỉ, tinh xảo diễm lệ, dùng màu sắc hoa mỹ (chau truốt, phô trương).

“Ừm...” Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không tính là thích, kỳ thực thiếp thấy nét họa của Liễu Vũ, quý khí (khí chất cao quý) có thừa, đại khí lại (khí thế rộng lớn) không đủ.”

Vũ Văn Hi cũng không thưởng thức những kỹ xảo nhẵn nhụi (được mài dũa cẩn thận) phiền phức đó, nghe xong lời này, hơi hơi nhếch lên khóe miệng, nói: “Khả năng vẽ tranh của Liễu Vũ cũng không kém, chỉ là quá mức cố chấp với tài nghệ, mà sót ý cảnh của bức họa, cho nên chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà không có linh hồn. Nếu ái phi cũng thích những bậc đại sư vẽ tranh có khí thế rộng lớn như Mặc mai đồ*** của Đổng Như Khanh, ngày mai trẫm sẽ sai người mang tới Trường Nhạc cung cho ái phi xem.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Thẩm Mạt Vân cười cúi người hành lễ, hai tay lộ ở bên ngoài ống tay áo mịn màng trắng nõn, thon dài như ngọc, ở dưới ánh đèn, càng tôn lên nét sáng bóng như ngọc.

Hành động theo suy nghĩ trong lòng, Vũ Văn Hi kéo đôi tay kia, lại nhớ tới một sự kiện khác: “Hôm nay trẫm cho người đưa thuốc bôi tới, nàng đã dùng chưa? Còn đau không?”

Thẩm Mạt Vân nói: “Không còn đau lâu rồi, là Tố Nguyệt làm to chuyện thôi. Thiếp đã dùng thuốc hoàng thượng đưa tới, sau khi bôi lên có cảm giác mát rượi, rất thoải mái.”

Vũ Văn Hi xốc ống tay áo bên tay phải của nàng lên, vết sưng đỏ có vẻ đỡ hơn một chút so với đêm qua, hơi đau lòng ôm nàng vào lòng nói: “Về sau không cần mang thủy tinh hoa quế cao đến nữa, thân thể quan trọng hơn, ái phi nếu mệt mỏi, trẫm sẽ đau lòng.”

“Thiếp nghe lời của hoàng thượng.” Thẩm Mạt Vân giống như thẹn thùng cúi đầu, sau đó không nhịn được trợn mắt, trước kia thế nào không phát hiện ra hoàng thượng có thể dỗ người khác, cũng có tố chất làm hoa hoa công tử (công tử thích tán gái lăng nhăng) nha!

Khi nói chuyện, Vũ Văn Hi lại ngửi thấy mùi thơm như ẩn như hiện như ngày hôm qua khiến hắn không khỏi cúi đầu hôn một cái vào vành tai trắng nõn của nàng, bờ môi chạm đến làn da mềm mại làm hắn rung động.

Thẩm Mạt Vân không đoán được sẽ có màn này, thật sự phát hoảng, vội vàng ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng duyên dáng kêu lên: “Hoàng thượng!”

“Ừm?” Vũ Văn Hi khàn khàn lên tiếng, mắt sáng chớp động, đang muốn hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng kiều diễm kia, lại bị một bàn tay nhỏ bé bưng kín. Hắn không để ý, cho rằng nàng chẳng qua là thẹn thùng, không nghĩ nữ tử trong lòng giãy dụa đứng lên, lại càng làm tăng lên khát vọng của hắn.

Thẩm Mạt Vân từ chối một lúc lâu, kết quả hai cánh tay kia càng ôm càng chặt, còn nghe được hoàng đế cười nhẹ hỏi nàng: “Hôm nay ái phi sao thế? Những ngày khác cũng không thấy nàng rụt rè như vậy.” Tuy rằng như vậy cũng rất có phong vị.

Khuôn mặt Thẩm Mạt Vân đỏ lên, hai tay chống vào ngực của hoàng thượng, thật vất vả giữ khoảng cách, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, thiếp, hôm nay thần thiếp sợ là không thể hầu hạ hoàng thượng, vẫn là xin hoàng thượng đi tìm tỷ muội khác đi.”

Vũ Văn Hi sửng sốt một chút, bị phi tần của mình đẩy ra một bên, hắn cũng không tức giận, ngược lại còn vén một dải tóc đen bên tai Thẩm Mạt Vân lên, mang theo tia hứng thú nói: “Hả? Ái phi cho trẫm một lý do đi?”

Thẩm Mạt Vân cảm thấy hơi khó mở miệng, tuy rằng nàng đã sớm dự đoán được tình cảnh này, nhưng nàng vẫn hơi xấu hổ, vừa nhắm mắt, nàng kiễng mũi chân, quay đầu đi ở bên tai hoàng thượng nhẹ giọng nói một câu.

Trong lúc nhất thời, Vũ Văn Hi cũng sững sờ, hắn không nghĩ tới sẽ là chuyện như vậy, khó trách khi hắn nói muốn đến Trường Nhạc cung, nội thị (thái giám) lại có biểu cảm như vậy. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, bị cô gái nhỏ trong lòng này trêu trọc cả người nóng lên, kết quả chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào.

“Hoàng thượng!” Thẩm Mạt Vân lại kinh sợ gọi một tiếng, dè dặt cẩn thận nhìn hắn.

Vũ Văn Hi vốn đang có ý muốn giận chó đánh mèo, nhìn thấy ánh mắt hơi sợ hãi của nàng, tức giận không biết đã tản ra khi nào.Chuyện này cũng không phải lỗi của nàng, hắn cũng không để ý thẻ bài mà Thượng Cung cục đưa lên, tự mình đi tới. Vì thế hắn buông ra cô gái trong lòng, khó được mở miệng nhỏ nhẹ an ủi nàng: “Trẫm không trách nàng. Nếu thân thể của ái phi không khoẻ, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, trẫm đi về trước.”

Thẩm Mạt Vân mềm mại gật đầu, một đôi mắt hạnh trong suốt mơ màng nhìn qua theo, nhìn xem trong lòng hoàng đế ngứa ngáy khó nhịn thế nào. Chẳng qua nhớ tới tình huống thân thể của nàng bây giờ, Vũ Văn Hi vẫn kiềm chế dục vọng trong lòng, sau khi nói mấy câu, liền nhấc chân rời khỏi Trường Nhạc cung.

Đợi hoàng đế vừa đi, đám người Hồng Tịch mới vén rèm đi vào, Tố Nguyệt càng khẩn trương hỏi: “Chủ tử, hoàng thượng có tức giận không?” Thân là cung nữ bên cạnhThẩm Mạt Vân, tất nhiên biết rõ tình huống của nàng. Ngày hôm qua nàng nhất thời hưng phấn, đã quên mấy ngày nay chủ tử nhà mình căn bản là không có cách nào để hầu hạ hoàng thượng.

“Không có việc gì.” Thẩm Mạt Vân miễn cưỡng ách xì một cái, “Hoàng thượng không ở lại Trường Nhạc cung, vậy đi nghỉ ngơi thôi.” Kỳ thực nếu không phải nguyệt sự (kì kinh nguyệt) của nàng đã đến, nàng tuyệt đối không phiền việc hoàng thượng sẽ ở lại, trời lạnh rồi, có thêm lò sưởi ôm ngủ cũng tốt. Nhưng như vậy cũng không quá tệ, trêu trọc thêm một chút ngược lại càng có thể kích thích dục vọng muốn chinh phục trong nội tâm của đám nam nhân. Có được dễ dàng, sẽ không biết trân trọng, ngược lại nếu ép buộc vài lần, nói không chừng hoàng thượng sẽ càng thích.

Nhìn thấy Thẩm Mạt Vân vẻ mặt lạnh nhạt, Tố Nguyệt cũng tỉnh táo lại, tới hầu hạ nàng thay quần áo, tẩy trang. Chỉ có trước khi ngủ, Tiễn Dung nói với nàng: “Hoàng thượng tới chỗ của Giang mỹ nhân.”

Thẩm Mạt Vân bình tĩnh gật đầu, nàng chưa từng hi vọng hoàng thượng sẽ thủ thân như ngọc (giữ thân thể trong sạch) vì nàng, nàng từ chối hắn, tất nhiên hắn sẽ đi chỗ khác tìm an ủi.

Ba ngày sau, hoàng thượng chọn thẻ bài của Thẩm Thục phi, sau đó liên tục ba ngày đều ngủ lại ở Trường Nhạc cung.

Sau đó, Trường Nhạc cung thay đổi một đám cung nữ, thái giám, hoàng hậu nương nương thông cảm, lại hứa cho Thục phi đi Thượng Cung cục chọn lựa người hầu hạ hợp ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.