Hào Quang Rực Rỡ

Chương 35




Từ trong rừng hoa quế đi ra được một đoạn đường, Thẩm Mạt Vân nghe thấy Hồng Tịch nói: “Chủ tử, phía trước chính là Chiêu Minh Cung ạ.”

Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta quay về đi.” Nàng không muốn đi đến Chiêu Minh Cung cùng hoàng hậu chơi trò đưa đẩy thăm dò lẫn nhau, như vậy cũng đủ làm cho người ta mệt mỏi rồi.

“Vâng...... Chủ tử, là hoàng thượng.” Hồng Tịch vừa mới xoay người, liền nhìn thấy một thân ảnh màu minh hoàng (màu vàng sáng) từ phía trước đi tới, liền giật tay áo của Thẩm Mạt Vân thấp giọng nhắc nhở.

Thẩm Mạt Vân cũng nhìn thấy, đi một vài bước về phía trước, quỳ gối hành lễ nói: “Thiếp bái kiến hoàng thượng.”

Vũ Văn Hi đi tới, ánh mắt có chút u sầu, hình như tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng vẫn nâng tay đỡ Thẩm Mạt Vân dậy, dịu dàng nói, “Ái phi miễn lễ. Sao nàng lại ở chỗ này?”

Thẩm Mạt Vân hơi cúi đầu, cung kính nói: “Hôm nay thiếp thấy không có chuyện gì làm, liền đi ra Ngự Hoa Viên giải sầu, ai ngờ nhất thời không chú ý, lại đi tới bên ngoài Chiêu Minh cung của hoàng hậu nương nương, xin hoàng thượng thứ tội.” Tâm tình của hoàng đế không được tốt, vẫn nên cẩn thận một chút, trước hết thỉnh tội rồi nói sau.

Vũ Văn Hi thản nhiên nói: “Hửm? Tâm tư của Thục phi luôn luôn chu đáo, có ý thức hiểu lễ nghĩa, đột nhiên cũng sẽ có chuyện khiến nàng mãi suy nghĩ đến lơ là sao? Là chuyện gì vậy, nói cho trẫm nghe một chút.”

Trăm ngàn đừng coi những lời nói khách sáo của hoàng đế là lời nói thật lòng, nếu nói ra sự thật ngươi nhất định phải chết. Thẩm Mạt Vân lộ ra một nụ cười yếu ớt quẫn bách, thấp giọng nói: “Kỳ thật, cũng không có cái gì cả. Chính là vừa rồi thiếp đi qua rừng hoa quế, nhớ tới năm vừa rồi được ăn thủy tinh hoa quế cao, nên mới không có chú ý xung quanh.”

Vũ Văn Hi nghe xong lời này, lại nhìn mấy đóa hoa quế màu vàng rơi xuống tóc nàng, sắc mặt tốt lên một chút, giọng nói vẫn dịu dàng như lúc đầu: “Giang Hỉ, trẫm nhớ rõ, năm rồi cũng đúng thời gian này thủy tinh hoa quế cao mới được dâng lên.”

“Bẩm hoàng thượng, hai ngày trước rừng hoa quế kia vừa mới nở hoa, ắt hẳn mấy ngày nữa ngự thiện phòng sẽ dâng lên món thủy tinh hoa quế cao đến chỗ các vị chủ tử.” Giang Hỉ trả lời một cách cẩn thận.

“Ừ.” Vũ Văn Hi gật đầu, lại nói: “Nếu ái phi thích, về sau cứ khi nào Ngự Thiện Phòng làm món điểm tâm này, đều đưa một phần đến Trường Nhạc cung.”

“Nô tài tuân chỉ.” Giang Hỉ cúi người lên tiếng.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Thẩm Mạt Vân hơi đỏ mặt, cúi người tạ ơn hoàng đế, không nghĩ đến hoàng thượng sẽ nói như vậy.

“Trẫm còn một số việc cần giải quyết, nên phải quay trở về Lưỡng Nghi điện, ngày khác lại cùng ái phi đi ngắm hoa.” Vũ Văn Hi vỗ vỗ mu bàn tay bóng loáng như ngọc của Thẩm Mạt Vân, bỏ lại một câu hứa hẹn không tính là hứa hẹn này, liền mang theo một đám người hầu rời đi.

“Cung tiễn hoàng thượng!” Thẩm Mạt Vân theo quy củ quỳ xuống, thẳng đến khi hoàng đế đi xa không thấy bóng dáng, mới thở dài nhẹ nhõm, hơi mệt mỏi nói với Hồng Tịch, “Đỡ ta đứng lên.” Tâm trí của nàng vẫn còn tốt để có thể ứng phó, nếu vừa rồi lời nói có chỗ nào không hợp ý hoàng thượng, thì bây giờ đã bị giam cầm rồi.

“Chủ tử cẩn thận!” Hồng Tịch cẩn thận nâng Thẩm Mạt Vân đứng dậy, nhân cơ hội đó vừa giúp nàng vuốt lại váy áo có chút nếp nhăn khi hành lễ vừa nói “Ngọc Đào, người bên cạnh hoàng hậu đang nhìn chúng ta.”

Thẩm Mạt Vân giật mình một cái, lập tức nói: “Không cần để ý đến nàng ta, cứ coi như là chưa nhìn thấy. Đi thôi.”

Lúc này Hồng Tịch cũng không nhắc lại nữa, chỉ lo đỡ Thẩm Mạt Vân rời khỏi nơi đây.

Ban đêm, Hồng Tịch vừa giúp Thẩm mạt Vân tháo vòng ngọc trên tay, vừa nói: “Nghe nói, hôm nay lúc lâm triều, có người buộc tội Tiêu gia, nói bọn họ không màn đến vương pháp, lừa trên gạt dưới cái gì đó, dường như đã gây ra chuyện lớn gì đó liên quan tới mạng người. Vì thế hoàng thượng lúc lâm triều đã tức giận khiển trách Tiêu đại nhân một trận.”

Tiêu đại nhân này chính là nói đến phụ thân của Tiêu hoàng hậu, Thẩm Mạt Vân nghe xong, bình tĩnh gật đầu, nói: “Biết chuyện gì xảy ra là tốt rồi, chuyện sau đó ngươi cũng không cần tiếp tục tìm hiểu, dù sao sớm hay muộn nó cũng sẽ được công khai thôi.” Về phần hoàng đế ở Chiêu Minh Cung nói những gì và làm cái gì, nó không phải là chuyện nàng nên biết, nàng nên vui vẻ giả vờ làm một kẻ ngốc.

“Vâng, chủ tử sáng suốt.”

Ngày hôm sau, khi Thẩm Mạt Vân đi Chiêu Minh Cung thỉnh an thì Tiêu hoàng hậu vẫn bày ra bộ dáng đoan trang khéo léo, dường như hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả. Thẩm Mạt Vân quét qua đám đông mỹ nữ vẫn như thường lệ khuôn mặt mang ý cười nhẹ nhàng, không biết có bao nhiêu người đang vui sướng ở trong lòng khi có người gặp hoạ.

Dựa theo phân vị Giang lệ Nghi ngồi ở vị trí phía sau, cố ý sửa sang lại cách ăn mặc, vừa không quá cầu kỳ cũng không quá đơn giản, khéo léo biểu hiện đúng thân phận của nàng ta, sắc mặt cùng ánh mắt đều vô cùng khiêm tốn. Thẩm Mạt Vân chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, liền dời tầm mắt đi, lại là một người nữ nhân không đơn giản.

Vì chuyện hoàng thượng nói Ngự Thiện Phòng đưa thủy tinh hoa quế cao tới Trường Nhạc cung, đương nhiên cũng có người châm chọc Thẩm Mạt Vân vài câu, nhưng tất cả đều bị nàng chặn lại. Mọi người nói nói cười cười được một lúc, không khí cực kỳ hòa thuận, nhìn qua thật giống như tỷ muội tốt gặp nhau thân mật khăng khít, ai ngờ đột nhiên hoàng hậu ném ra một quả bom động trời.

“Hôm qua Thái y theo thường lệ xem mạch cho Giang Sung nghi thì phát hiện Giang Sung nghi có thai hơn hai tháng, tính thời gian, hẳn là có thai khi cùng hoàng thượng đi tuần phía nam. Bản cung đã bẩm báo tin tức tốt này cho hoàng thượng, hoàng thượng cực kỳ vui vẻ.”

Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả nữ nhân trong phòng đều thay đổi, làm cho Thẩm Mạt Vân lại một lần nữa chứng kiến một màn kịch “Trở Mặt” kinh điển - thay đổi bất thường. Để tránh sự khác thường của bản thân với mọi người, ánh mắt của Thẩm Mạt Vân cũng lộ ra sự ngạc nhiên, đôi mắt đảo qua, lại thấy Giang Lệ nghi ngồi ở ghế cuối cùng, trên mặt của nàng ta đang toát ra sự tuyệt vọng không thể tin được cùng với sự khổ sở đau lòng muốn chết.

Biểu cảm tương tự, Thẩm Mạt Vân đã gặp qua một lần ở chỗ Tưởng tài tử rồi. Nàng thu hồi tầm nhìn, trong lòng không biết là vui hay hối tiếc. Nói không chừng, lúc trước cũng không phải Giang Lệ nghi chủ động quyến rũ hoàng đế, mà là hoàng đế tự mình chạy tới theo đuổi người ta, chẳng qua, bên này ngủ với sủng phi của mình, vừa quay đầu, lại đi tìm nữ tử khác bày tỏ nỗi lòng. Ở hiện đại, cho dù là hoa hoa công tử (thiếu gia lăng nhăng) theo đuổi nữ sinh trong sáng, tốt xấu cũng sẽ giả vờ thành thật mấy ngày, trong khi hoàng đế hoàn toàn không cần nhắc đến chuyện này.

“Chúc mừng Sung nghi muội muội, trong cung này, thật đúng là càng ngày càng náo nhiệt rồi.” Liễu quý phi mỉm cười nói, trong mắt đồng thời ẩn chứa sự ghen tị được che giấu rất tốt cùng vẻ không cam lòng.

“Đúng vậy đó, Tiêu Tiệp dư muội muội cùng Sung nghi muội muội cũng phải cẩn thận chăm sóc tốt thân mình, vì hoàng thượng sinh thêm hai vị tiểu hoàng tử, đồng thời có thể cho thái tử điện hạ cùng nhị hoàng tử thêm hai người bạn chơi kèm.” Trương Đức phi phe phẩy quạt lông, tươi cười thân thiện nói.

“Cũng phải đó, bây giờ các ngươi, rất là quý giá nha.” Chu tu nghi cũng không giấu đi sự ghen tỵ mà mở miệng nói.

“Xem các ngươi kìa, làm cho Giang Sung nghi xấu hổ rồi.” Tiêu hoàng hậu trêu ghẹo nói.

Ngươi một lời, ta một câu, giống như sự bất mãn vừa rồi chỉ là ảo giác, mọi người lại tiếp tục giả vờ diễn cảnh tỷ muội tình thâm, mà Giang Sung nghi là một trong những nhân vật chính còn lại vẫn mỉm cười như cũ, mặc kệ ai nói gì, nàng ta đều mỉm cười đáp lại.

Sắc mặt Giang Lệ nghi tái nhợt nhìn một màn này, nàng ta đột nhiên cảm thấy tất cả những việc mình đã làm thật buồn cười, lúc trước nàng ta vì cái gì mới vào cung? Người nam nhân kia không phải nói thích nhất sự dịu dàng của nàng ta, khiến cho hắn vừa gặp đã yêu không dứt hay sao? Vì sao xoay người đã có thể tiếp tục sủng ái sủng phi của hắn? Mang thai hai tháng, hai tháng rồi! Hắn nói với nàng, hắn thật lòng yêu nàng, nàng tin tưởng lời nói của hắn, khi biết hắn là hoàng đế dẫn theo tùy tùng Nam tuần, tuy rằng tình huống lúc đó nàng không có sự lựa chọn nào khác, nhưng mà nàng vẫn ôm mấy phần kỳ vọng, tin tưởng hoàng thượng là thật lòng với nàng. Dù sao, đấy là do chính miệng hắn nói với nàng, quân vô hí ngôn (hoàng thượng không nói đùa)! Nàng cũng quên không hỏi hắn, phần thật tình này có thể duy trì bao lâu?

Nghĩ lại bản thân phải chịu sự nhục nhã mấy ngày nay, móng tay bén nhọn cắm vào lòng bàn tay, Giang Lệ nghi dùng toàn bộ sức lực, mới có thể kiềm chế được bản thân không thất thố ngay tại đây.

Nàng không thể tiếp tục như vậy được, nếu sự thật lòng của đế vương mờ nhạt như sương mù, như vậy, nàng phải tự mình tính toán, làm sao có thể sống sót thật tốt trong cung, ít nhất, không thể để cho cha mẹ trong nhà lo lắng. Lúc này, câu nói cuối cùng của Thục phi ngày hôm qua văng vẳng bên tai nàng, Giang Lệ nghi ngẩng đầu, rất nhanh nhìn thoáng qua hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, trong lòng suy ngẫm.

Mấy vị tần phi đều chú ý tới sự mất bình tĩnh của Giang Lệ nghi, các nàng bĩu môi một cái, trong lòng cười nhạo vài tiếng. Thẩm Mạt Vân cũng chú ý tới, ngay từ đầu nhìn thấy nàng ta trong lòng đau muốn chết rồi biến thành sự bình tĩnh không gợn sóng như bây giờ, không khỏi cảm thán, nữ nhân thất tình, quả nhiên không dễ chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.