Hào Quang Rực Rỡ

Chương 21




Nghe tiếng thái giám thông báo, Thẩm Mạt Vân không khỏi ngây ngẩn cả người, tới cũng quá nhanh?! Chẳng qua là không có thời gian cho nàng ngẩn người, Thẩm Mạt Vân lấy lại tinh thần, nói với tất cả cung nữ, thái giám trong phòng: “ Đi xuống cả đi, nên làm gì thì đi làm đi.” Nói xong, liền cùng Cẩm Sắc ra nghênh giá.

Thân là nhất phẩm Thục phi, tất nhiên là không cần quỳ ở cửa cung nghênh đón, Thẩm Mạt Vân chỉ cần đứng nghênh đón ở cửa điện chính là được.

Khi Vũ Văn Hi đi vào chủ điện của Trường Nhạc cung, liền nhìn đến một nữ tử mặc cung trang màu xanh nước biển buộc thắt lưng thêu hoa lan màu hồng nhạt lượn lờ theo làn váy đứng ở trước điện, trên khuôn mặt có một tia mệt mỏi, hai gò má lại hơi ửng đỏ, giống như bôi lên một lớp son, cực kỳ xinh đẹp. Trong lòng Vũ Văn Hi vừa động, không khỏi nhớ tới phong tình nàng vô ý bày ra trong ngày tuyển tú, tâm tình nhất thời tốt hơn vài phần.

“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Thẩm Mạt Vân hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, đợi đến lúc áo choàng màu vàng sáng lọt vào đáy mắt mới cúi người hành lễ, vừa khó khăn đi được mấy bước, đã được một đôi tay giúp nàng đứng lên.

“Hôm nay nàng mới vào cung, không cần đa lễ.” Vũ Văn Hi nâng mỹ nhân dậy, nhìn như mảnh mai lại chống đỡ đi ra nghênh đón hắn, dịu dàng nói.

Thẩm Mạt Vân được hoàng đế cầm lấy bàn tay phải, nhịn không được run run một chút, nhưng không lùi về, nàng hơi ngẩng đầu, không nghĩ sẽ bắt gặp ánh mắt của hoàng đế đang nhìn nàng, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, nửa là nũng nịu nửa là run rẩy cúi đầu, gọi một tiếng: “Hoàng thượng.”

Vũ Văn Hi dắt tay nàng dẫn vào trong điện, nghĩ đến phản ứng không tự nhiên vừa rồi của Thẩm Mạt Vân, không khỏi cười cười, “Trường Nhạc cung vừa mới được chỉnh sửa qua, hoàng hậu lo lắng sẽ có điều sơ sẩy, cho nên cố ý cho người của Thượng Cung cục mua thêm một ít đồ dùng, nếu nàng khôngthích, sau khi bẩm báo qua với hoàng hậu, có thể đổi lại những thứ mà nàng thích.”

“Tạ ơn hoàng thượng thương cảm, hoàng hậu nương nương an bài cực kì thỏa đáng, không có điểm nào là thiếp không thích.” Thẩm Mạt Vân khiêm tốn nói xong trong lòng lại cười lạnh, kệ nàng ngoài cung một tháng, còn muốn nói là ý tứ của hoàng hậu, hắn nói được câu này cũng thật mệt. Thẩm Mạt Vân cũng không tin, chỉ cần hoàng đế mở miệng muốn nàng vào cung, hoàng hậu không thể không cho nàng vào.

Chẳng qua, Thẩm Mạt Vân rốt cục cũng có thể danh chính ngôn thuận ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, đầu tiên nàng mỉm cười với Vũ Văn Hi, sau đó cầm chén trà từ trong tay Cẩm Sắc đưa dâng tới trước mặt hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, hôm nay trời nóng, thiếp mang một chút trà hoa cỏ từ trong nhà vào cung, rất thích hợp để giải nóng thanh tâm (làm cho trong lòng thanh thản bình tĩnh), xin hoàng thượng nếm thử?” Trong mắt không tránh khỏi một tia chờ đợi.

Vũ Văn Hi vốn định cự tuyệt, nhìn thấy sự chờ đợi trong đôi mắt hạnh kia, dừng dừng một chút, nhận chén trà nhấp một ngụm, nói: “Không sai.”

Thẩm Mạt Vân cũng mượn cơ hội thấy rõ ràng khuôn mặt của Vĩnh Húc hoàng đế, nam tử gần ba mươi tuổi, anh tuấn tuấn lãng (sáng sủa), trên người có loại khí thế không giận nhưng lại uy nghiêm, dùng cách nói đẹp trai như mặt trời và mặt trăng mất đi ánh sáng để hình dung không khỏi quá khoa trương, cũng được cho là một nam tử anh tuấn. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng có thể là đối tượng để các người đẹp lấy lòng.

Diện mạo như vậy, thân phận như vậy, cũng đừng trông cậy vào một hoàng đếchung tình với một nữ nhân. Thẩm Mạt Vân nghĩ, lại nói: “Hôm nay thần thiếp mới tiến cung, còn chưa kịp sửa sang lại nơi này, trong phòng thật sự là quá lộn xộn, thần thiếp sợ sẽ làm bẩn mắt hoàng thượng, còn xin hoàng thượng thứ tội.” Vừa muốn đứng dậy hành lễ xin lỗi.

Giang Hỉ đứng ở góc, nghe được mi mắt vừa động, vị Thục phi nương nương này, không phải là bị dọa chứ, lại muốn đuổi hoàng thượng rời khỏi Trường Nhạc cung? Tố Nguyệt và Cẩm Sắc cũng nhìn thoáng qua nhau, trong mắt mỗi người đều cósự khủng hoảng giống nhau.

Thật bất ngờ, Vũ Văn Hi chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười vỗ vỗ bàn tay phải mềm mại như không xương của Thẩm Mạt Vân, nói: “Tốt lắm, hôm nay nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, hôm sau trẫm lại đến hỏi thăm ái phi.” Sau đó để sát vào vành tai trắng nõn kia, khi nói chuyện hơi nóng phả vào trong tai nàng, “Đừng quên sửa sang lại nội thất, hửm?”

“Hoàng thượng!” Thẩm Mạt Vân cúi đầu gọi, trong giọng nói lộ ra vài phần xấu hổ không biết làm sao, còn có sự chua chát như có như không. Mái tóc buông xuống, lộ ra một phần gáy mềm mại duyên dáng, rơi vào tầm mắt của hoàng đế.

Vũ Văn Hi cười nhẹ vài tiếng, an ủi nàng vài câu, mới nhấc chân chạy lấy người.

Sau khi tiễn chân hoàng đế, Thẩm Mạt Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả thực giống như cảm giác năm đó khi nàng đi phỏng vấn phải quá ngũ quan, trảm lục tướng (ý nói phải trải qua rất nhiều thử thách đánh bại rất nhiều đối thủ), đến cửa cuối cùng, tổng giám đốc tự mình tham gia xét duyệt. Chẳng qua hoàn hảo, ấn tượng của hoàng đế với nàng vẫn không tệ, xem như qua được cửa thứ nhất, về phần bước thứ hai, phải xem biểu hiện ngày mai của mình.

Xem ra mặc kệ là thời đại nào, lạt mềm buộc chặt, chiêu này rất thích hợp để đối phó với nam nhân.

—————

Hoàng đế đi không đến một canh giờ (khoảng 2 tiếng), Trường Nhạc cung vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên chất đầy quà tặng từ các cung đưa tới, ngay cả hoàng hậu cũng đưa tới hai cuộn vải làm rèm. Một phen nghênh đón đưa đi, càng làm cho Tiễn Dung và Đỗ An vội vàng đến mức chân không chạm đất.

Thẩm Mạt Vân nhìn lướt qua các hòm được xếp thật cao, vẫy vẫy tay nói: “Các ngươi kiểm kê lại mấy thứ này, sau đó ghi vào sổ sách, bỏ vào trong khố phòng (phòng kho). Về phần những vật đã có trước bên trong, trước hết để qua một bên, tuyệt đối đừng làm lộn xộn.”

Đỗ An lên tiếng, vội vàng gọi hai thái giám làm việc nặng, chuyển quà các cung đưa tới đến phòng bên ở mặt sau, cùng Tiễn Dung kiểm tra ghi sổ sách.

Kế tiếp Thẩm Mạt Vân cũng không nhàn rỗi, bắt đầu mang theo Tố Nguyệt và Cẩm Sắc bố trí tẩm điện.

Cẩm Sắc đem một bình hoa bát bảo để lên trên giá gỗ, hỏi: “Chủ tử, người xem bình như ý bát bảo này để ở đây được không? Giá gỗ này dựa vào cạnh tường, nếu có gió to thổi vào, cũng không lo sẽ làm đổ bình hoa.”

Thẩm Mạt Vân nhìn bình hoa phú quý mạ vàng vẽ bạc kia, đúng là rất đẹp, nhưng lại không thích hợp bày biện vào mùa hè, vì thế lắc lắc đầu, “Cất bình này đi, để bình sứ thanh hoa tịnh đế liên lên đi.”

“Vâng, nô tì sẽ thay đổi ngay.” Cẩm Sắc đáp lại, động tác lưu loát khéo léo đổi lại một bình hoa lịch sự tao nhã, “Chủ tử, như vậy được không?”

Chiếc bình xanh tươi đặt ở trên giá đỏ sậm hơi đen, có vẻ cực kỳ giàu sức sống, Thẩm Mạt Vân vừa lòng gật đầu, lại sai Cẩm Sắc đi hoa viên nhỏ bên ngoài hái mấy cành hoa sen màu trắng, cắm ở trong đó, cả góc phòng nhất thời sinh động lên.

Sau khi bố trí xong tẩm điện đã là thời gian ăn bữa tối. Đồ ăn trong cung cũng đều có phân lệ, Thẩm Mạt Vân là một trong tứ phi, số lượng và chất lượng đồ ăn đều rất đầy đủ, kỳ lạ nhất là còn có một phần đồ ngọt nhỏ làm từ trái vải, được ướp lạnh qua, thanh lương ngọt ngào. Bữa tiệc này, nàng ăn vừa ý, đương nhiên không quên thưởng vài món đồ ăn cho Tiễn Dung và Đỗ An, xem như cảm tạ sự vất vả của bọn họ hôm nay.

“Nương nương, quà tặng từ các cung khác đưa tới đã được ghi vào danh sách đầy đủ người có muốn xem qua bây giờ không?” Chờ Thẩm Mạt Vân ăn uống no đủ, bưng chén trà uống, Đỗ An mới tiến lên xin chỉ thị.

Thẩm Mạt Vân “Ừ” một tiếng, sau đó nhận một quyển sổ, bắt đầu lật xem, Tố Nguyệt thì đứngsau nàng cầm cây quạt giúp nàng quạt.

“Liễu quý phi tặng một thanh như ý bằng dương chi bạch ngọc sao?” Thẩm Mạt Vân nhìn xem mặt mày kinh ngạc, thật sự là danh tác. Hoàng hậu cũng chỉ tặng hai cuộn vải dệt, vị quý phi nương nương này, vừa ra tay chính là ngọc như ý. Nhìn lại quà tặng các phi tần khác đưa tới, trên cơ bản đều là chút vải dệt, hương liệu, vật trang trí bằng ngọc thạch linh tinh, nhưng quà tặng của Liễu quý phi thật đúng là làm cho người ta phải để mắt.

“Đúng vậy, nương nương, chính là vật này.” ĐỗAn cơ trí mở chiếc hòm trong tay hắn ra, ngọc như ý ôn nhuận ở dưới ánh nến càng trở nên nhu hòa uyển chuyển.

Một khối ngọc tốt lớn như vậy trạm trổ thành ngọc như ý... Thẩm Mạt Vân khép danh sách lại, trong lòng rất nhanh tính kế, miễn cưỡng ách xì một cái, “Ta đã biết, trước tiên cất đi đã. Nên chuẩn bị quà đáp lễ như thế nào, chắc các ngươi cũng đều có tính toán rồi, ngươi cùng Tiễn Dung suy nghĩ, ngày mai đưa cho ta xem qua. Về phần Liễu quý phi, trước hết để trống, ta sẽ tự mình chuẩn bị.”

“Tuân lệnh, nương nương.” Đỗ An khóa hòm lại, nghe lệnh liền lui ra.

Tố Nguyệt luôn đứng yên không nói chuyện cũng tiến lên giúp Thẩm Mạt Vân đổi một chén trà nóng, trên mặt có chút lo lắng, “Chủ tử, Đỗ An này, nô tì hơi lo lắng...”

Cẩm Sắc cũng nhịn không được nói: “Nô tì cũng cảm thấy tên Đỗ An này có vấn đề. Chủ tử, người không lo lắng hắn sẽ động tay động chân ở sau lưng sao?” Ám chỉ chuyện nghĩ danh mục quà tặng.

Thẩm Mạt Vân không chạm vào chén trà nóng kia, vẫn duy trì thần thái lười nhác, nói: “Nếu Đỗ An thật sự động tay chân, ta lại muốn cám ơn hắn.”

Có ý gì? Cẩm Sắc cùng Tố Nguyệt nghe được câu này không hiểu ra sao, nhưng Thẩm Mạt Vân lại không có hứng thú giải thích cho các nàng, hôm nay thật sự là quá mệt, nàng nói: “Giờ không còn sớm, nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi thỉnh an hoàng hậu.”

Sáng sớm ngày thứ hai, vừa có ánh sáng chiếu vào, Thẩm Mạt Vân đã bị gọi dậy, thời gian thỉnh an ở trong cung hơi có sự khác biệt với thời gian thỉnh an ở nhà, sớm hơn một chút. Ngoài Cẩm Sắc và Tố Nguyệt, bốn đại cung nữ khác cũng đến hầu hạ nàng đứng dậy, nàng không khỏi cảm khái, tuy rằng những công cụ ở cổ đại cực kỳ lạc hậu so với hiện đại, nhưng ở giai cấp đặc quyền này nên hưởng thụ, một chút cũng không lạc hậu, khó trách người người đều muốn tranh nhau vị trí này.

Thẩm Mạt Vân tự mình nỗ lực thích ứng loại cuộc sống này, đây chính là cuộc sống về sau của nàng. Nàng có thể giả bộ nhất thời, nhưng không thể giả bộ một đời, cho nên, nàng phải thích ứng cuộc sống như vậy từ trong ra ngoài, như vậy nàng mới có thể sống sót thật tốt.

Từ chối kim bộ diêu ngậm châu* mà Tố Nguyệt đặt trước mặt, Thẩm Mạt Vân chọn một cây trâm cài bằng bạch ngọc, lại chọn mấy đóa hoa cài lên đầu, lại chọn hai cái vòng ngọc cùng một bộ khuyên tai bằng trân châu, xem như đã chọn xong đồ trang sức rồi. Về phần quần áo, nàng chọn một bộ cung trang màu xanh nhạt, cổ tay áo dẫn thêu ám văn màu nhạt, kết hợpvới đai lưng màu trắng nhạt.

Sau khi Thẩm Mạt Vân ăn mặc chỉnh tề, cả người mang theo một loại hương vị xuất trần thoát tục. Hoàng hậu sẽ không thích gặp một phi tử ăn mặc ung dung đẹp đẽ quý giá, ngược lại, một nữ tử phiêu dật xuất trần, mềm mại mảnh khảnh sẽ càng làm cho hoàng hậu yên tâm.

Sau khi trải qua nhiều lần kiểm tra của Tiễn Dung và Tố Nguyệt, không phát hiện chỗ nào sai sót, Thẩm Mạt Vân mới ngồi trên kiệu do mười hai thái giám nâng đi tới Chiêu Minh cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.