Hạo Ngọc Chân Tiên

Chương 73: 73: Thiện Căn




Phó Thiên Tứ đang cần tiền, cho nên cũng không làm cao gì nhiều, cậu ta đưa tay nhận lấy tiền, đút vào trong túi: "Tôi để lại số điện thoại cho chị "

Vừa nói vừa dứt lời, Phó Thiên Tứ muốn thò tay vào túi quần để lấy điện thoại di động, nhưng điện thoại đã bị cậu ta giẫm nát bét, sim cũng ở trong máy!

"Được rồi, add facebook của tôi đi!" Phó Thiên Tứ đưa tay muốn mượn điện thoại của Tố Tâm

Tố Tâm lấy điện thoại di động ra đưa cho Phó Thiên Tứ, Phó Thiên Tứ nhập một dãy số điện thoại sau đó tìm được nick facebook, sau đó suy nghĩ thế nào lại đem số di động của mình lưu vào trong máy của Tố Tâm

"Được rồi, chị đi đi! Cảm ơn!" Phó Thiên Tứ giả vờ trấn định hai tay bỏ túi nói

Tố Tâm nhận lại điện thoại di động của mình, nhìn Phó Thiên Tứ một lúc, sau đó nhấc chân đi lên lầu

Tố Tâm vừa đi khuất khỏi tầm mắt, Phó Thiên Tứ nói một câu "Cmn" rồi nhanh chóng chạy về tầng 7, đi tìm điện thoại đã vỡ của mình

Tầng bảy đã bị nhân viên vệ sinh của đài truyền hình dọn dẹp sạch sẽ!

"Cmn! Sạch như vậy còn quét dọn làm gì!" Phó Thiên Tứ mắng một câu sau đó lại vội vàng chạy xuống lầu đuổi theo để tìm, vừa mới xuống được một đoạn thì Phó Thiên Tứ nhìn thấy nhân viên vệ sinh đang đổ rác, cậu ta lật túi rác ra tìm sim của mình về

Bệnh viện đa khoa thành phố A

Lục Khinh Lệ nằm một mình trong phòng bệnh, sắc mặt trắng bệch nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt vô thần

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lục Khinh Lệ quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy trợ lý của Phó Kiến Văn đẩy cửa đi vào, cô ta mấp máy cánh môi xong lại không nói gì, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng Phó Kiến Văn bước vào, trong nháy mắt, nước mắt ồ ạt chảy xuống

Phó Kiến Văn cùng Lục Khinh Lệ bốn mắt nhìn nhau, môi mỏng của Phó Kiến Văn ngậm một điếu thuốc lá, hai tay bỏ túi từ bên ngoài phòng bệnh đi vào, đôi mắt thâm sâu khó lường, cả người đều lộ ra vẻ lãnh đạm cùng xa cách

Cổ tay Lục Khinh Lệ quấn băng gạc, bàn tay dùng sức nắm chặt, thân thể cũng thẳng lên, hình ảnh kia cùng với Lục Tương Tư vô cùng giống nhau, tái nhợt khiến người ta cảm thấy thật đáng thương

Phó Kiến Văn không nhanh không chậm đi tới bên giường Lục Khinh Lệ, cô ta ngước đầu, nhìn về phía Phó Kiến Văn, còn chưa mở lời nói chuyện, nước mắt lại giống như mưa rơi xuống, rối tinh rối mù

Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá rời khỏi khóe môi, bàn tay mang theo điếu thuốc lá cầm bàn tay của Lục Khinh Lệ lên liếc nhìn

"Kiến Văn " Lục Khinh Lệ khóc nức nở

Cô ta đã liều cái mạng này, rốt cuộc cũng xứng đáng Phó Kiến Văn cuối cùng cũng chịu đến gặp cô ta rồi!

"Muốn chết!" Phó Kiến Văn hỏi, tiếng nói lạnh lùng

Lục Khinh Lệ ngậm môi lại, vẻ mặt thống khổ: "Anh không gặp em, em sống không bằng chết "

Phó Kiến Văn gật gật đầu, ngón cái bóp mạnh xuống băng gạc trên tay Lục Khinh Lệ

Lục Khinh Lệ hít vào một ngụm khí lạnh: "Kiến Văn, rất đau "

Phó Kiến Văn buông cổ tay Lục Khinh Lệ ra, không nhanh không chậm nói: "Lần sau nếu thực sự muốn chết, nhớ phải cắt sâu hơn một ít, loại vết thương này không chết được người, còn gây thêm phiền phức cho người khác, khiến người ta phải đưa cô tới bệnh viện"

Lời này rất tàn nhẫn nhưng cũng đã vạch trần được thủ đoạn của Lục Khinh Lệ

Nhưng thật đáng chết một cái mạng của Lục Khinh Lệ không bức được Phó Kiến Văn tới gặp cô ta, còn lấy thêm một cái mạng của mẹ cô ta ra chơi đùa

Sợ mẹ cô ta không đủ sức, còn muốn kéo lên danh tiếng của Phó Kiến Văn

Lục Khinh Lệ rất thông minh, cô ta biết Phó Kiến muốn cái gì, lưu ý cái gì, cô ta cho là mình đã đi giốc trong bụng Phó Kiến Văn

Dù cho không biết rõ, cô ta vẫn cho rằng dựa vào quan hệ của cô ta với Lục Tương Tư, cô ta chỉ nghĩ bề ngoài Phó Kiến Văn sẽ qua loa qua loa nhưng bên trong chắc sẽ vẫn quan tâm cô ta, nhưng thật không nghĩ đến Phó Kiến Văn lại vô tình như vậy

"Kiến Văn, em Anh nghi ngờ em giả vờ tự sát để lừa anh! Em không có! Anh đừng nóng giận!"

*Hãy bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.