Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 18: Hiên , bổn cung về rồi!




Những lời nói của Hứa Đồng như tia nắng chiều ấm áp, tràn đầy sức mạnh, giúp cho trái tim do dự và băng giá mấy ngày nay của cô như được sống lại. Niên Bách Ngạn vẫn quan tâm tới cô phải không? Câu hỏi này khi nảy ra trong đầu, trong một khoảnh khắc Tố Diệp bỗng cảm thấy kỳ lạ. Cô bắt đầu ý thức được không biết từ khi nào mình bỗng trở nên lo sợ, bất an.

Cô vẫn còn nhớ rõ những lời mình từng nói với Kỷ Đông Nham. Lúc ấy cô đã khẳng định chắc nịch với anh ta rằng, Niên Bách Ngạn là người cô yêu. Đứng trước Kỷ Đông Nham, cô đã từng tự tin đến thế. Thậm chí cô còn từng có ý nghĩ tình yêu phải dũng cảm tiến lên, đừng có nhìn trái ngó phải, cũng không cần nghĩ quá nhiều, sẽ chỉ càng khiến bản thân mệt mỏi, khiến con tim kiệt sức.

Cô đã từng tự nhiên, thoải mái đến vậy cơ mà!

Là cô đã đánh giá bản thân mình quá cao hay đã đánh giá Niên Bách Ngạn quá thấp? Chuyện tình này tuy kéo dài chưa lâu nhưng đã hâm nóng tận xương cốt cô. Giờ cô không còn dám thoải mái phát ngôn: Hợp thì yêu không hợp thì giải tán. Sợ rằng càng yêu sâu đậm chỉ càng lo được lo mất.

“Hứa Đồng! Cô cũng cảm thấy người như tôi rất đáng ghét phải không?” Niên Bách Ngạn vì cô mà thay đổi dự định của mình. Ngoài sự cảm động, trong lòng cô còn có chút áy náy. Dù sao thì anh cũng vì quyết định của cô mới phải thay đổi.

Hứa Đồng nghiêng đầu nhìn cô: “Không! Tôi lại cảm thấy tổng giám đốc Niên quá hà khắc rồi.”

“Câu này mà để anh ấy nghe được, nhất định sẽ cho rằng cô đã bị tôi mua chuộc.” Tố Diệp khẽ cười, vầng sáng trong đôi mắt mềm mại tựa cánh hoa đào tung bay.

Hứa Đồng mím môi.

Một lúc lâu sau cô ấy lại nói: “Có thể để Yêu Yêu tham dự kỳ thi cũng tốt, cơ hội này sẽ giúp cô ấy tự tin trở lại.”

Tố Diệp gật đầu. Đúng vậy, cô vẫn luôn tin rằng Yêu Yêu chẳng qua chỉ nhất thời nghĩ quẩn, vì cô ấy vẫn còn rất nhiệt tình và lưu luyến công việc này. Vậy nên cô vững tin Yêu Yêu sẽ nhanh chóng hồi phục.

Hứa Đồng không ở lại bệnh viện quá lâu, vì sắp đến ba ngày nghỉ tết Trung thu nên cô ấy phải nhanh chóng làm xong công việc đang dang dở. Nói chuyện với Tố Diệp khoảng nửa tiếng đồng hồ thì Hứa Đồng ra về. Tố Diệp không quay lại phòng bệnh ngay mà ngồi một mình trên ghế, nắm chặt điện thoại trong tay, trong đầu chỉ hiện lên những lời Hứa Đồng vừa nói.

Cô nhớ anh.

Nhớ dáng hình của anh.

Nhớ giọng nói của anh.

Nhớ những lúc anh cưng chiều, thì thầm bên tai cô: Tiểu yêu tinh!

Nhớ cả gương mặt dù khẽ nhíu mày nhưng vẫn vô cùng quyến rũ của anh.

Cô không biết những đôi tình nhân khác sau khi cãi nhau, trải qua thời gian chiến tranh lạnh sẽ có cảm giác gì, cũng không biết khi cả hai đều lựa chọn cách lặng im, không liên lạc với nhau, qua một thời gian quá dài liệu có chia tay hay không. Nếu khách hàng tới hỏi cô những vấn đề này, cô nhất định sẽ dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc và tư duy của một bác sỹ tâm lý để khuyên họ rằng: Nếu đã yêu nhau, chủ động một chút cũng có sao?

Nhưng tới khi chuyện này xảy đến với bản thân, đầu óc cô lại chập mạch. Cô tới cuối cùng vẫn không bỏ được sĩ diện của mình xuống, chủ động làm lành với anh, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại trong tay rất lâu. Thế nên sau khi vượt qua mọi chuyện cô mới hiểu ra một đạo lý: Phụ nữ khi nhìn vào tình cảm của người khác đều là chuyên gia, khi tự giải quyết tình cảm của chính mình đều trở thành kẻ điên.

Tố Diệp siết chặt di động. Cô không muốn làm kẻ điên, nhưng vô hình trung giờ bản thân cô cũng điên rồi. Nhưng cô không thể điên rồ thêm, nhất là sau khi nghe những lời nói đó của Hứa Đồng.

Khi tay cô nhập dãy số đó vào máy, bất chợt run lên, là sự run rẩy khi con tim đập thình thịch. Mấy chữ số này thật ra ngày nào cũng quanh quẩn trong đầu cô hàng trăm lần. Giây phút nào nó cũng đảo quanh trước mắt cô. Lời nói của Hứa Đồng chính là ngọn cỏ cuối cùng đè lên người con lạc đà là cô, để cho lòng tự trọng rõ ràng là vô dụng nhưng cô vẫn đang cố chứng minh sự tồn tại của nó bỗng chốc tan thành mây khói.

Mỗi một con số được ấn xuống, nhịp tim lại nhanh lên một chút. Khi cả dãy số được nhập xong, giây phút nhấn nút gọi, tim cô gần như đã vọt lên tận cổ, chèn ép tại đó khiến cô không sao thở nổi.

Cô lặng lẽ áp điện thoại vào tai. Những gì nghe được không chỉ có những hồi chuông dài vô tận, còn có tiếng trái tim ồn ào đập những nhịp bất an. Nó quyện vào cùng những thanh âm chờ đợi trong điện thoại, níu giữ lấy nhau đập thẳng vào màng nhĩ của cô.

Bỗng nhiên, tim cô ngừng đập!

Bên kia đã nhận máy.

Khi giọng nói trầm ấm của Niên Bách Ngạn thông qua sóng điện thoại vọng vào tai cô, cô cảm thấy thứ ngừng lại không chỉ là trái tim, mà cả não bộ cũng hoàn toàn trống rỗng!

Bên đó “alô” một tiếng rồi không nói nữa, chỉ giữ im lặng.

Bên này Tố Diệp có mấy giây gần như đơ ra. Khi tư duy và lý trí quay trở lại, cô mới nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Nghe kỹ thì không khó đoán ra có lẽ anh đang họp. Cô tự nhủ cuộc điện thoại đã tới không đúng lúc. Ban ngày gọi tới, chắc chắn anh rất bận.

“À…” Khó khăn lắm cô mới khẽ thốt lên được một tiếng, nhỏ xíu như tiếng mèo: “Em không biết anh đang họp. Anh… cứ làm việc… tiếp đi!”

“Không dở dang, em cứ nói đi!” Giọng nói của anh kiên quyết và bình tĩnh.

Tố Diệp rất muốn nói cô nhớ anh, nói rằng: Chúng ta làm lành được không? Anh đừng giận nữa, rất muốn nói rằng cảm giác chiến tranh lạnh mấy ngày nay khiến cô rất khó chịu, rất muốn nói với anh rằng cô chỉ muốn gặp anh ngay bây giờ để được nhào vào lòng anh… Nhưng bao nhiêu lời nói ấy khi ra tới miệng lại trở thành: Thật ra… cũng không có gì… Em… Em chỉ muốn cảm ơn anh.

Trong tiềm thức cô cho rằng anh đang họp, đang bận việc. Mấy lời này nói ra bây giờ không đúng lúc cho lắm.

“Ừm!” Bên kia anh kiệm lời như vàng.

Tố Diệp có một ảo giác, dường như cô nhìn thấy đôi mày anh vẫn chau lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Nhất thời cô thấy sợ hãi, thái độ của anh cứ lãnh đạm như vậy khiến cô không biết phải làm sao.

Cô không nói nữa, anh cũng im lặng.

Khoảng nửa phút sau, sóng điện thoại chỉ còn truyền tới hơi thở của hai người cùng sự trầm mặc đến ngột ngạt.

Cuối cùng vẫn là Niên Bách Ngạn lên tiếng, không nghe ra được một chút xao động cảm xúc nào: “Còn chuyện gì khác không?”

Có sự xa cách và hờ hững khi cự tuyệt. Cô rụt cổ lại, cắn chặt môi: “Hết rồi…”

Bên kia cúp điện thoại ngay, đến một câu kết thúc cũng không có.

Chỉ còn lại những tiếng “tút, tút” bận rộn.

Tố Diệp đờ đẫn hồi lâu mới nhận ra anh đã cúp máy. Cô bỗng cảm thấy vô cùng ấm ức. Điệu bộ thờ ơ này của anh, đâu có giống muốn giảng hòa.

Điện thoại trượt ra khỏi tay, rơi xuống ghế. Không cần nói cô cũng đoán ra dáng vẻ Niên Bách Ngạn khi nhận điện thoại. Cô cúi gằm, hai mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, sống mũi cay cay. Đang định rời mắt đi, bỗng trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da của nam giới, bóng lộn, đắt giá. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là Niên Bách Ngạn đã tới. Cô vui mừng ngẩng lên, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Diệp Uyên.

Anh ấy nhìn từ trên xuống dưới, bình tĩnh từ khi đôi mắt cô ngập tràn mừng rỡ cho tới khi nó trở về với vẻ ảm đạm ban đầu. Anh ấy ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng không nói gì. Tố Diệp cũng muôn vàn tâm trạng đương nhiên chẳng còn cảm xúc để an ủi Diệp Uyên, biết thở dài ngao ngán: “Anh cứ thế này là làm sao?”

Diệp Uyên không lên tiếng.

“Diệp Uyên! Anh từ bỏ đi.” Tố Diệp cúi xuống nhặt lên một chiếc lá, ngón tay khẽ vuốt ve nó. Chợt vang lên những tiếng rạn vỡ rất nhẹ, lòng bàn tay cô như cũng bị đâm đến đau đớn. “Trong lòng Yêu Yêu không có anh. Cho dù là có, cô ấy bước qua được cánh cửa nhà họ Diệp sao? Anh là con trưởng, tuy rằng đã đi làm phi công, nhưng việc lấy vợ e là đã có sắp đặt từ trước rồi. Xã hội thượng lưu của các anh vòng qua vòng lại cũng chỉ có mấy gia đình trước mắt có con gái để gả. Anh nghĩ một người xuất thân bình thường như Yêu Yêu xứng với một cậu chủ như anh sao?”

Diệp Uyên ngồi đó không nhúc nhích, yên lặng nghe cô nói hết, lúc sau mới cất lời: “Tiểu Diệp! Anh tới chỉ muốn em giúp anh một chuyện thôi.”

Khung cảnh tại tập đoàn Tinh Thạch lại hoàn toàn khác biệt.

Sau cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng tuyên bố giải tán. Khi tất cả mọi nhân viên vừa thở phào thì anh bổ sung thêm một câu: “Về công việc trong kỳ nghỉ tết Trung thu…”

Khi nói tới đây, anh thấy nét mặt của các nhân viên đều hoảng sợ. Ánh mắt anh nhạt đi, sự nghiêm nghị trên môi cũng thả lỏng nhiều: “Trong ba ngày nghỉ không cần bất cứ ai làm thêm cả, chúc mọi người có một Trung thu vui vẻ!”

Tất cả nhân viên trong phòng họp đều không kìm chế được, vỗ tay rào rào, kích động hét lên với Niên Bách Ngạn: Chúc tổng giám đốc Trung thu vui vẻ!

Trong mắt họ ngập tràn niềm vui.

Lúc tan họp, Hứa Đồng đã kịp về công ty. Thấy mọi người vô cùng hớn hở, cô lấy làm lạ, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi. Có nhân viên không nhịn được nói ngay với cô: Năm nay cuối cùng tôi cũng được đón Trung thu một cách thoải mái rồi!

Cô đang ngỡ ngàng sao Niên Bách Ngạn lại dễ tính đến vậy, thì có người chen vào: “Cũng không biết thiên thần nào đã gọi điện cho tổng giám đốc. Nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng của tổng giám đốc không những vui hẳn lên còn rút ngắn thời gian họp. Tôi nghĩ nếu không có cuộc gọi ấy có lẽ kỳ nghỉ Trung thu lại tan tành rồi.”

Hứa Đồng đã đôi chút hiểu ra, mím môi cười.

Họp xong Niên Bách Ngạn quay về văn phòng. Khi Hứa Đồng đẩy cửa bước vào, anh đang nói chuyện với khách hàng. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại ngắn gọn, anh ra hiệu cho cô tới.

“Thông báo xuống dưới, ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, tất cả các quản lý cao cấp của công ty họp thường kỳ.”

Hứa Đồng gật đầu, vội vàng ghi chép lại.

Niên Bách Ngạn dặn dò xong không nói gì thêm. Hứa Đồng đợi mãi không thấy anh nói tiếp bèn hỏi: “Hết rồi ạ?”

Niên Bách Ngạn ngước mắt, nghi hoặc nhìn cô.

“Ba ngày nghỉ Trung thu, lịch trình của anh…”

“Không sắp xếp bất kỳ việc gì cả.” Anh lật tài liệu ra, tùy ý đáp lại.

Hứa Đồng kinh ngạc. Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Hiếm khi anh lại tự cho phép mình nghỉ việc. Còn nhớ đêm 30 năm ngoái, chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giao thừa anh vẫn còn ngồi làm việc. Năm nay lại phá lệ cho mình nghỉ ba ngày?

“Ồ.” Mãi lúc sau cô mới buột miệng thốt ra chữ này.

Niên Bách Ngạn không nhìn thấy biểu cảm ngẩn tò te như ăn phải trứng gà của cô. Anh ngẩng đầu lên, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rồi lại lập tức vùi đầu vào tài liệu, hờ hững hỏi: “Vừa từ bệnh viện về?”

Một người dứt khoát như Niên Bách Ngạn chẳng bao giờ hỏi một câu tầm thường như thế này. Hứa Đồng nhịn cười, gật đầu, lại thấy anh đã cúi đầu xuống cô bèn đáp: “Vâng!”

Ngón tay Niên Bách Ngạn hơi khựng lại.

“Cô ấy gầy đi nhiều lắm.” Hứa Đồng bất ngờ nói thêm.

Niên Bách Ngạn bỗng ngước lên, nhíu mày: “Đáng nhẽ cô phải dặn dò cô ấy ăn uống cho đầy đủ!”

“À, có bác sỹ Đinh ở bên cạnh chăm sóc mà.”

Đôi mắt Niên Bách Ngạn chợt trở nên âm u: “Đinh Tư Thừa? Cô nhìn thấy hai người họ ở cạnh nhau?”

Hứa Đồng cười: “Đinh Tư Thừa là bạn trai của cô Lâm, lại là bác sỹ tư vấn tâm lý, họ ở cùng một chỗ là chuyện bình thường mà.” Nói rồi, cô lại lén lút cười thầm mà không để anh biết.

Thế là một lần hiếm hoi cô được nhìn thấy Niên Bách Ngạn ngẩn người, ngay sau đó gương mặt anh có phần ngượng ngập. Nghĩ đi nghĩ lại, người ta cũng là sếp của mình, không thể khiến anh mất mặt được. Cô hắng giọng nói: “Nhưng mà, bác sỹ Tố cũng gầy đi nhiều giống cô Lâm. Trông cũng chẳng khác nào vừa từ cõi chết trở về.”

Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ càng thêm cau có.

Một lúc sau anh hỏi: “Điện thoại đặt rồi chứ?”

“Vâng, đã đặt xong rồi!” Hứa Đồng đáp, nhưng cũng đoán trúng được ý của anh: “Trước giờ tan ca hôm nay là đưa tới. Anh yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng tới tết Trung thu.”

Niên Bách Ngạn dựa thẳng người vào ghế, nheo mắt lại đánh giá Hứa Đồng, lúc sau anh giơ tay chỉ vào cô: “Cô… mau chóng lấy chồng rồi cuốn gói!”

“Dạ, thưa anh Niên!” Hứa Đồng nén cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.