Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 15: Âu dương tử thuần, mau giao thuốc giải ra đây!




Tố Diệp từng được chứng kiến sự nghiêm túc của Tố Khải. Vì thế trong công việc, cô cho rằng nó chắc chắn có thể được coi là một người cảnh sát tốt và trách nhiệm nhất. Với độ tuổi của Tố Khải, có thể nhẫn nhịn làm gián điệp ở biên giới Vân Nam bao nhiêu năm nay, liều mạng trà trộn vào tổ chức buôn bán ma túy, thật sự nó đã đánh cược tất cả. Cô biết Tố Khải từ lâu đã có ước mơ làm cảnh sát, nhưng chưa bao giờ biết tại sao nó nhất định phải làm ngành chống tội phạm ma túy. Đã từng không ít lần cô cũng hỏi nó lý do nhất định dấn thân vào một công việc nguy hiểm như vậy. Nó chỉ khẽ trả lời: Em không làm thì cũng có người phải làm thôi!

Thế nên trước nay cô rất khâm phục sự tận tụy phải đánh đổi bằng cả mạng sống ấy. Nó nói nó đã yêu một người con gái. Câu nói này từ miệng một người chân thành như nó, Tố Diệp thực sự tin rằng nó sẽ một lòng một dạ. Cô cũng từng do dự, nghĩ xem hai đứa chúng nó liệu ở bên cạnh nhau có thật sự thích hợp hay không. Nhưng giờ cô không còn lo lắng nữa. Cô cảm thấy chỉ cần hai người được tự do yêu hết mình, sẽ mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì.

Tố Khải nắm chặt tay Diệp Lan, nhìn Phương Tiếu Bình và Tố Đông bằng ánh mắt kiên định: “Thật ra Diệp Lan chính là…”

“Để em nói đi!” Diệp Lan run rẩy ngắt lời Tố Khải. Có những chuyện cô nghĩ tự mình nói ra sẽ tốt hơn.

Tố Khải ngừng lại, nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu. Tố Đông và Phương Tiếu Bình không biết hai đứa này có chuyện gì khó nói, nên rất tò mò, đều nhìn họ đợi câu tiếp theo. Diệp Lan ngước mắt lên nhìn Tố Diệp. Tố Diệp khẽ gật đầu cổ vũ con bé.

“Thưa chú, thưa cô! Thật ra…” Cô quay đầu nhìn về phía gương mặt rạng rỡ của Phương Tiếu Bình và Tố Đông, liếm môi, lấy dũng khí: “Bố cháu chính là Diệp Hạc Thành, mẹ là Nguyễn Tuyết Cầm.” Dứt lời, bàn tay dưới gầm bàn càng bám riết lấy Tố Khải như đang chuẩn bị đón một trận cuồng phong sắp dội xuống.

Chờ đợi cùng cô còn có Tố Khải và Tố Diệp.

Không hề sai, Phương Tiếu Bình và Tố Đông sau khi nghe những lời của Diệp Lan, nụ cười nơi đáy mắt đóng băng lại, như nước thủy triều từ từ rút xuống. Tuy rằng bọn họ không quen thuộc với cái tên Diệp Lan lắm, dù đã nghe qua chẳng thể nhớ trong đầu. Nhưng đối với Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm thì ký ức vẫn còn rõ mồn một. Nó như hai viên đá tảng ném thẳng xuống mặt hồ phẳng lặng.

Đôi đũa trượt khỏi tay Phương Tiếu Bình, rơi lạch cạch xuống đất. Tố Diệp đang định đứng dậy, Diệp Lan đã vội vàng cúi xuống nhặt lên. Sau khi lau sạch sẽ cô dè dặt đặt trước mặt Phương Tiếu Bình: “Thưa cô…”

Phương Tiếu Bình nhìn Diệp Lan chằm chằm, không nói một câu. Chẳng trách bà lại thấy nó quen mắt đến thế. Thì ra cũng là người nhà họ Diệp! Sắc mặt Tố Đông cũng không thoải mái cho lắm, nhưng ông không biểu lộ quá nhiều. Tố Khải cũng đã đoán trước sẽ xảy ra tình huống này. Một lần nữa anh nắm lấy tay Diệp Lan, nhìn bố mẹ, trịnh trọng nói: “Bố mẹ! Con biết gia cảnh của Lan Lan có hơi khó xử một chút. Nhưng chúng con thật lòng yêu thương nhau. Nếu nhận được lời chúc phúc của bố mẹ, dĩ nhiên là rất tốt. Nhưng dẫu không được bố mẹ chấp thuận, thì thân phận và gia đình của cô ấy cũng không ảnh hưởng một chút nào tới tình yêu của con.”

Diệp Lan đứng bên, chẳng mấy chốc khóe mắt đã ửng đỏ, nước mắt dâng trào.

Phương Tiếu Bình và Tố Đông vẫn giữ im lặng trong những giây phút vừa rồi. Tố Khải cũng đã đạt được mục đích. Còn chấp nhận được hay không cũng không phải là vấn đề có thể giải quyết ngay. Anh kéo Diệp Lan cùng đứng dậy, nói với bố mẹ: “Đưa Lan Lan về nhà thật ra con chỉ muốn nói rõ với bố mẹ, để bố mẹ hiểu được suy nghĩ của con. Con cũng biết bắt bố mẹ chấp nhận ngay chuyện này là điều không thể. Chúng con xin phép ra về trước.”

Nói xong, anh kéo Diệp Lan chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Tố Đông lên tiếng, giọng nói kìm nén: “Dù sao cũng tới đây rồi, chưa ăn uống gì đã về còn ra thể thống gì. Ngồi xuống đi!”

Tố Khải ngẩn người. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống ghế. Phương Tiếu Bình cũng đã có phản ứng. Tuy rằng bà không còn tươi cười rạng rỡ như lúc trước nữa nhưng chí ít cũng không nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng của Tố Diệp và Tố Khải. Bà cũng cầm đũa lên, nhẹ nhàng nói: “Mau ăn cơm thôi! Thức ăn nguội cả rồi!”

Tố Khải do dự nhìn hai người họ, rồi lại đưa mắt nhìn Tố Diệp. Tố Diệp ra hiệu cho hai đứa nhanh cầm đũa ăn cơm.

Bữa cơm trôi qua trong yên bình.

Trong quá trình ấy, Phương Tiếu Bình không còn nói nhiều. Tố Đông thi thoảng chỉ hỏi thăm tình hình công việc của Tố Khải hiện giờ, rồi dặn hai đứa trời lạnh rồi, ra đường phải mặc ấm một chút, đừng để bị cảm. Dùng bữa xong, Phương Tiếu Bình tỏ ý bảo Tố Khải đưa Diệp Lan về nhà trước, nói con gái đi một mình về nhà muộn thế này không an toàn. Tố Khải gật đầu. Rồi bà lại dặn Tố Khải sau khi đưa Diệp Lan về nhà thì quay lại đây. Tố Khải cũng hiểu ra mẹ có ý gì bèn đồng ý.

Tố Diệp vốn định về nhà, nhưng rồi cũng bị Phương Tiếu Bình giữ ở lại. Không còn cách nào, cô chỉ có thể nghe lời.

Hơn chín rưỡi tối, Tố Khải mới quay về.

Tố Diệp ôm chân, ngồi trên sofa, bình tĩnh quan sát tình hình. Mợ Phương Tiếu Bình và cậu Tố Đông đều đã có mặt, ngồi hết trên ghế. Sắc mặt họ đã âm u đến khiếp đảm từ lâu. Trong khoảng thời gian Tố Khải đưa Diệp Lan về nhà, Phương Tiếu Bình và Tố Đông không hỏi cô một câu nào. Cứ như vậy lại càng khiến Tố Diệp nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Tố Khải vừa bước vào cửa cũng đoán ra ngay. Cậu thay giày rồi đi vào nhà, nhẹ nhàng nói: “Bố mẹ! Bố mẹ muốn nói gì cứ nói đi ạ!”

Phương Tiếu Bình đứng bật dậy, nhìn Tố Khải rất lâu không chớp mắt rồi bất ngờ giơ tay, tát cậu một cái rất mạnh. Tiếng “bốp” giòn tan khiến người ta phát hoảng. Tố Diệp không ngờ tới điều này. Cô không kịp đi dép, lập tức nhào tới, giữ tay Phương Tiếu Bình, sốt sắng nói: “Mợ làm gì vậy! Có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Tố Khải đứng nguyên tại chỗ, gò má đỏ ửng một mảng. Cậu không lên tiếng, cũng không né tránh, giống như đã sớm biết trước rồi sẽ bị ăn cái tát này vậy. Ngay sau đó tiếng hét phẫn nộ của Phương Tiếu Bình đổ ập xuống: “Mày muốn làm mẹ tức chết có phải không? Dẫn ai về nhà không dẫn, cớ làm sao lại cứ dính vào nhà họ Diệp? Con gái trên đời chết hết cả rồi sao? Sao mày lại chỉ tìm được nó?”

Tố Khải chỉ im lặng, để mặc cho mẹ mắng chửi.

“Tố Khải! Mẹ cảnh cáo mày! Không, không phải là cảnh cáo, mà mẹ ra lệnh cho mày, lập tức cắt đứt với nó. Sau này tuyệt đối không được phép qua lại nữa!” Phương Tiếu Bình không còn kiềm chế nổi cơn giận của mình.

Lúc này Tố Khải mới lên tiếng, lễ phép nhưng kiên quyết: “Mẹ! Diệp Lan chính là người mà con muốn tìm. Con sẽ không chia tay với cô ấy đâu.”

Một giây sau, Tố Diệp phải ôm chặt lấy Phương Tiếu Bình lại định tát Tố Khải thêm cái nữa. Còn Tố Đông bên kia nói với gương mặt sa sầm: “Không muốn chia tay cũng phải chia tay! Vừa rồi có người ngoài, bố mẹ cũng không tiện nói gì. Con là người biết rõ ân oán của nhà họ Diệp với chúng ta nhất. Chúng ta sẽ không chủ động tới chọc vào họ, càng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với họ. Tố Khải! Con muốn bố và mẹ con chấp nhận cho con và Diệp Lan… Trừ phi hai bố mẹ chết!”

“Bố, mẹ! Con biết hai người có thành kiến với nhà họ Diệp. Nhưng đó là chuyện nhà họ. Diệp Lan là Diệp Lan. Cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tố cả.”

“Lỗi của nó là nó mang họ Diệp!” Phương Tiếu Bình gào thét.

“Mẹ…”

“Cậu, mợ! Hai người bớt giận đã, đứng tức mà hại sức khỏe.” Tố Diệp vội vàng khuyên nhủ: “Cậu mợ bình tĩnh suy nghĩ một chút xem. Tuy rằng Diệp Lan là người nhà họ Diệp, nhưng dù sao em ấy cũng là phận con cháu. Người lớn làm sai sao lại đổ lỗi lên đầu em ấy? Với lại, bố em ấy là Diệp Hạc Thành chứ đâu phải là Diệp Hạc Phong. Chuyện năm xưa cũng không liên quan gì tới hai người họ.”

Phương Tiếu Bình vừa nghe lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tố Diệp: “Con biết chuyện của hai chúng nó từ lâu rồi phải không?”

Tố Diệp gật gầu gượng gạo.

“Con! Con…” Phương Tiếu Bình tức đến run người, giơ tay định đánh nhưng lại không nỡ, chỉ biết chỉ vào cô giận dữ nói: “Em con nó hồ đồ, sao cả con cũng dại dột theo nó thế hả? Hai chị em chúng mày có phải định làm hai ông bà già này tức chết không?”

“Mợ!” Sao Tố Diệp không hiểu cho nỗi đau của họ? Cô ôm chặt Phương Tiếu Bình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sao bọn con nỡ làm mợ giận chứ? Cậu mợ vất vả nuôi nấng bọn con lớn bằng từng này, bọn con muốn báo đáp còn chưa làm được gì.”

“Hai đứa báo đáp thế này đây hả?”

“Con chỉ đang nói chuyện hợp tình hợp lý thôi, đâu có chọc giận cậu mợ? Hai người cũng gặp Diệp Lan rồi đấy. Đúng vậy, tuy rằng con ghét người nhà họ Diệp, nhưng thật lòng mà nói con lại rất quý Diệp Lan. Con bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, làm việc lại chịu khó. Cậu mợ nghĩ mà xem. Nói gì thì nói nó cũng là một thiên kim tiểu thư phải không? Thế nhưng không hề được nuông chiều. Vừa tốt nghiệp đã tới Tinh Thạch làm việc. Bài kiểm tra của Tinh Thạch đối với mỗi một nhân viên vào làm đều vô cùng khắt khe. Nó thật sự đã dựa vào chính khả năng của mình để thi đỗ. Một cô bé vào bộ phận giám định, làm trợ lý cho tất cả các giám định viên khác. Có thể cậu mợ không hiểu. Nói cách khác chính là bất kỳ giám định viên nào cũng có quyền sai bảo nó làm cái này, làm cái kia, kể cả là làm tạp vụ. Ngay những trợ lý giúp việc bên cạnh giám định viên như Yêu Yêu cũng được giao việc cho nó. Mỗi tháng nó chỉ kiếm được mấy ngàn thôi nhưng ngày nào cũng thấy nó vui vẻ, yêu đời. Con bé vất vả lắm, ở tuổi nó ai chẳng muốn được chơi từ sáng tới tối. Nhưng nó vẫn phải nghiêm túc, chăm chỉ làm việc.”

Phương Tiếu Bình lạnh lùng đáp: “Nó tốt hay xấu, xuất sắc hay tầm thường không liên quan gì tới nhà chúng ta. Tóm lại vẫn một câu đó thôi, lập tức cắt đứt!”

“Mẹ! Mẹ nói chuyện cũng phải có lý một chút chứ.” Tố Khải chẳng biết làm sao.

“Mẹ mày đây đã có lý lắm rồi đấy. Nếu mẹ vô lý, ngay vừa nãy cả mẹ và bố mày đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi!”

“Tố Khải! Thái độ của bố và mẹ con rất rõ ràng. Không cho phép hai đứa yêu nhau! Con muốn tìm ai bố mẹ không có quyền cấm cản, nhưng không được phép là người nhà họ Diệp.” Tố Đông nói dứt câu, lãnh đạm quay đầu đi thẳng vào phòng ngủ.

Tố Khải không còn lời nào để nói, chỉ biết chau mày.

“Mẹ nói cho mày biết, Tố Khải! Mày mà còn tiếp tục qua lại, dây dưa với nó, thì đừng có nhận bố nhận mẹ nữa.” Phương Tiếu Bình cũng hằn học ngồi xuống sofa.

Tố Khải lên tiếng, đang định tranh cãi, Tố Diệp lập tức xen vào: “Thôi được rồi, được rồi. Mợ nguôi giận đi! Dù có chia tay, mợ cũng phải cho Tố Khải một chút thời gian chứ.”

“Chị…”

“Im lặng!” Tố Diệp trừng mắt ra hiệu cho cậu.

Phương Tiếu Bình nghe xong câu ấy mới bình tĩnh lại một chút: “Nhanh chóng cắt đứt đấy!” Dứt lời, cũng đứng dậy đi về phòng.

Phòng khách chỉ còn lại Tố Khải và Tố Diệp. Thấy cậu mợ đã vào phòng, Tố Diệp mới ngồi sụp xuống sofa, lau mồ hôi trên trán, cảm thán: Còn mệt hơn cả một ngày làm việc của chị!

Tố Khải cũng mệt mỏi, một lúc sau cậu ngồi xuống bên cạnh chị, thở dài: “Em không chia tay với cô ấy đâu!”

Tố Diệp chu môi: “Hôm nay dù em có nói kiểu gì, cậu mợ cũng không đồng ý, vẫn nên áp dụng chính sách mềm mỏng, lung lạc là hơn. Dù sao thì họ cũng vừa mới biết chuyện này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là phản đối kịch liệt. Cứ từ từ!”

“Từ từ được sao?” Tố Khải nhìn cô: “Chị đừng quên giờ hai chúng ta cùng hội cùng thuyền. Chị mà không mau nghĩ cách đi, tới lúc đó ngay cả chuyện của chị cũng khó đấy!”

Ánh mắt Tố Diệp dần dần tối đi. Tố Khải thấy vậy bèn hỏi cô có chuyện gì. Cô lắc đầu nói không sao, rồi lại an ủi Tố Khải: Chúng ta cùng nghĩ cách vậy! Tố Khải nhận ra chị mình có tâm sự, nhưng vì chị không chủ động nói nên cũng chỉ biết lặng im…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.