Hào Môn Thừa Hoan

Chương 30




Người có thể được gọi là người, một nguyên nhân rất quan trọng đó là bởi vì người có thể có suy nghĩ, và biết dựa vào lực lượng để hành động, làm những việc đúng với thân phận của hắn, nói những lời đúng với thân phận của hắn.

Chỉ có như vậy, mới phù hợp với luân thường đạo lý, nếu không sẽ bị người khác cho rằng điên ngu si.

Nếu như Thiên Vương lão tử nói ra những lời như vậy, cũng chẳng có ai dám phản đối và hoài nghi cả, càng không có ai dám nghĩ là đang bốc phét chém gió cả, vì sao ư? Vì hắn chính là Thiên Vương lão tử đó.

Thân phận và địa vị của hắn có thể quyết định được trọng lượng của lời nói, cũng có thể bảo đảm cho hắn rằng, những lời hắn nói ra và những hành động hắn làm sẽ thực thi được.

Nhưng những lời của Trần Băng lại trái hẳn với quỹ đạo bình thường đó, những lời hắn nói so với thân phận là một gia đinh thì cách xa ngàn vạn dặm.

Khoảng cách giữa Thiên Vương và gia đinh không biết cách xa ngần nào nữa? Có lẽ là ở vô cực rồi.

Nhưng một tên tiểu gia đinh mà lại cướp lời của Thiên Vương lão tử, như vậy chẳng phải là trò cười và lố bịch đó sao?

Tóm lại, những lời này nếu là Thiên Vương lão tử nói ra thì nó quá bình thường, nhưng từ miệng của Trần Tiểu Cửu nói ra thì đó chỉ là những lời ba hoa lỗ mãng mà thôi.

Lý Phách Thiên, Long Đại và Tôn Kiến đều thấy tức cười, nhất là hai tên kỳ thủ đi theo trợ giúp cho Lý Phách Thiên, cười như chưa bao giờ được cười vậy.

Trần Băng không ngờ được rằng mình chỉ tiện mồm nói ra mấy câu như vậy mà lại có hiệu quả như vậy, thấy Lý Phách Thiên tuy đang cười, nhưng trong nụ cười đó mang theo biết bao mưu mô, ngồi bên cạnh hắn là một tên thân hình rất vạm vỡ cường tráng, mặt mày có vẻ phang phác Long Nhị, chắc chính là anh trai của Long Nhị là Long Đại rồi, còn một vị ngồi bên kia chắc hẳn là Tôn Kiến rồi.

Hắn đẩy Chu Ngộ Năng ra, mắt đối mắt với Lý Phách Thiên và mấy tên kia rất lâu, nhưng hai tên trợ thủ của Lý Phách Thiên vẫn đang cười khanh khách, khiến hắn cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, rồi hắn nhìn hai tên trợ thủ của Lý Phách Thiên nói:

- Hai vị cẩu huynh, ngại quá để hai người phải cười như tiện nhân rồi.

- Cái thằng nhãi này, ngươi dựa vào cái gì mà dám bôi nhọ văn nhân hả? Ngươi nói ai là cẩu hả?

Trong đó có một kỳ thủ tên là Hàn Thái khoa trương nói:

- Dù gì Hàn Thái ta cũng là phó hội trưởng hội cờ Thiên Vận, chính là cao đồ của Hàn Mặc Tuân đại gia, và cũng là cháu họ xa mười tám đời của lão, luận thân phận địa vị thì không biết là hơn ngươi biết nhường nào nữa, cái thằng nhãi ranh như ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là cẩu?

Lúc hắn nói ra những lời đó, những kỹ nữ đang vây quanh nghe thấy hắn là cao đồ của Hàn Mặc Tuân, ánh mắt nhìn hắn càng thêm hâm mộ hơn, Hàn Thái cũng cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ xung quanh đang nhìn mình, không khỏi có chút đắc ý, rồi càng ngẩng cao đầu lên tỏ vẻ cao quý.

Cái đồ ngươi thì cờ quạt cái gì chứ, ngay cả sư phụ của ngươi còn bại dưới tay của ta, thì đối với những loại như ngươi thì có cái chó gì mà huênh hoang chứ, Trần Băng cảm thấy buồn cười, rồi nhìn những kỹ nữ kia vẫn có những ánh mắt hâm mộ dõi theo Hàn Thái, trong lòng không khỏi cảm thán, hiệu ứng của danh nhân là vậy đó, quả nhiên danh bất hư truyền.

Trần Băng cũng không hề nói ra mình đã từng giao tranh với Hàn Mặc Tuân, vốn bản tính kính già yêu trẻ, muốn giữ chút thể diện cho Hàn Mặc Tuân thôi, hắn giả bộ đang suy tư hỏi Hàn Thái:

- Nếu ngươi không phải là chó, thì tại sao lại bám theo tên bánh bao thịt kia?

- Ngươi nói ai là bánh bao thịt hả?

Hàn Thái phản biện.

- Ngươi đi theo ai, thì người đó chính là bánh bao thịt thôi.

Trần Băng tiện đưa đẩy luôn.

- Ngươi nói bậy bạ gì thế hả, Lý công tử đâu phải là bánh bao thịt chứ.

Hàn Thái buột miệng nói luôn.

- Không phải bánh bao thịt, lẽ nào là bánh bao rau sao?

Trần Băng giả bộ phản bác nói.

- Lý công tử cũng không phải là bánh bao rau.

Hàn Thái phản bác.

- Vậy thì là bánh bao gì vậy?

Trần Băng lại chọc hỏi.

- Là... là...

Bỗng nhiên Hàn Thái nhận ra mình vô hình đã bị Trần Băng cho vào rọ rồi, có tranh cãi cũng không ổn mà không tranh cãi cũng không được, hắn đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, trộm nhìn Lý Phách Thiên một cái, vội quay đầu về hướng khác, không dám tiếp lời nữa.

- Trần Tiểu Cửu, cái con rùa đen rụt đầu này cuối cùng cũng đã tới rồi, không cần đấu võ mồm với ta đâu, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, hôm nay ta phải khiến ngươi bị năm ngựa phân thây mà về, ngươi có tin không hả?

Vẻ mặt Lý Phách Thiên hiện rõ vẻ tức giận, nhìn Trần Băng trong chốc lát, thần thái không còn bình tĩnh như lúc trước nữa rồi, thù nhân gặp nhau, chưa thấy đã thấy đỏ mắt lên rồi, cái tên Trần Tiểu Cửu đáng chết này, nhất định không thể dễ dàng buông tha cho hắn được, không lột một lớp da của hắn ra, thì ta không phải là Lý Phách Thiên.

- Nói hay lắm nói hay lắm!

Trần Băng chẳng có chút sợ hãi sự uy hiếp của Lý Phách Thiên, nói đùa gì chứ, dù gì Trần Tiểu Cửu ta bây giờ cũng là người có thân phận rồi, không chỉ là tam đại chưởng quầy của chi nhánh ở thành tây rồi, mà lại còn là lão đại của quân đoàn Anh Mộc nữa, ngươi muốn năm ngựa phân thây ta sao? Ta không thèm năm ngựa phân thây ngươi thì thôi, cái thằng nhãi nhà ngươi bây giờ hãy nhìn rõ tình thế rồi hãy nói chuyện.

Hắn nhìn Lý Phách Thiên rồi đột nhiên nói:

- Ngươi cho rằng thiên hạ này là của cha ngươi sao, trong tứ hải này là của mẹ ngươi sao? Thanh thiên bạch nhật thế này không ngờ ngươi còn dám uy hiếp ta, ngươi cho rằng vị công tử của phủ doãn đại nhân là không khí sao? Cho dù ngươi cho rằng công tử của phủ doãn đại nhân là không khí đi chăng nữa, lẽ nào ngươi lại dám cho rằng em trai của tri phủ đại nhân là không khí?

Trần Băng nắm lấy cơ hội, muốn xử luôn cái tên lúc nào cũng lạm dụng vũ lực này, rồi gán hết tội tình lên đầu Lý Phách Thiên.

Tôn Kiến là một người rất điềm tĩnh, chuyện này cứ tranh biện nữa thì càng khiến Lý Phách Thiên vào thế bị động thôi, đối với bọn họ mà nói không hay chút nào, hắn nhìn tên mồm năm miệng mười Trần Băng, trong lòng thầm trách cái tên Lý Phách Thiên kia chỉ được cái kích động lỗ mãng thôi, rồi vội vàng nháy mắt hắn nói:

- Đều là những lời đùa thôi mà, không cần phải coi là thật đâu, đừng làm tổn thương hòa khí là được.

Rồi đôi mắt nhanh chóng liếc qua vẻ mặt đang vui vẻ của Chung Việt.

Cái tên Trần Tiểu Cửu kia quả thật cũng lợi hại đó chứ, Chung Việt lắc đầu cười rồi nhìn về phía hắn, trong lòng cũng cảm thấy khâm phục và khinh bỉ hắn, khâm phục cái sự lẻo mép của Trần Tiểu Cửu, khinh bỉ vì cũng biết lợi dụng mối quan hệ không tốt đẹp gì giữa ta và Tôn Kiến mà tận dụng.

Cái tên nhãi này quả thật không phải hạng vừa đâu.

Diệp Ngâm Phong vẻ đồng tình nhìn Chung Việt, trong lòng cảm thấy rất buồn cười, không ngờ chỉ vài lời của tên nhãi Trần Tiểu Cửu kia mà đã lôi người chẳng có chút can dự gì tới chuyện vừa rồi Chung Việt vào, cái này quả thật nhanh trí đó, không phải những kẻ tầm thường nào cũng có thể nhanh nhậy như vậy được.

Kỳ thực câu nói" chỉ cần có ta ở đây, thì không phải sợ ai cả" của Trần Băng cũng khiến Diệp Ngâm Phong ngẩn ngơ một hồi lâu.

Tuy trên khuôn mặt hắn giả bộ ra vẻ rất trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì lại cảm thấy những lời của Trần Băng không biết chừng mực, hay là Trần Tiểu Cửu không hiểu được tình hình thực tế ở đây mà mù quáng tự tin quá chăng?

Sĩ nông công thương, tám giáo cửu lưu, tuy nói nghề nào cũng có thể làm trạng nguyên, nhưng cũng chỉ trong một phạm vi nhất định nào đó thôi, tiểu gia đinh có khả năng cờ quạt thì cũng chỉ là sở thích nghiệp dư mà thôi, cho dù có giỏi cỡ nào, thì cũng chỉ là nghiệp dư thôi, nếu so với những vị đại cao thủ chuyên nghiệp thì còn xa vời lắm.

Nhưng nghe qua những lời đấu đá của Trần Tiểu Cửu và Lý Phách Thiên, bây giờ Diệp Ngâm Phong đã thay đổi cách phán đoán của hắn, hắn cho rằng những lời vừa rồi của Trần Tiểu Cửu chỉ nói đúng có một nửa thôi.

Đồng thời trong lòng cũng phải thừa nhận, người này không phài là loại ngu đần, mà chính là trí tuệ đại hiền.

Linh hồn của cờ tướng chính là ở một chữ" ngộ", nếu không có ngộ tính, cho dù cả đời chơi cờ, thì cũng chỉ là những loại tầm thường không đáng nói.

Nhưng những lời nói rất lanh lợi của Trần Băng thì cũng thấy hắn là một người cơ trí rất linh hoạt, rõ ràng hắn cũng đã biết vận dụng cái" ngộ" của hắn để lý giải rồi. Như vậy có thể thấy trên tài đánh cờ của Trần Tiểu Cửu cũng có một trình độ rất thâm sâu, nên hắn mới tự tin và bản lĩnh như vậy chứ.

Tuy Diệp Ngâm Phong thừa nhận sự linh hoạt và ngộ tính của Trần Tiểu Cửu, nhưng hắn cho rằng Trần Tiểu Cửu chỉ đúng có một nửa thôi, còn vì sao chỉ đúng có một nửa, thì xuất phát từ sự tự tin thái quá của Diệp Ngâm Phong.

Cờ vua cờ tướng là quốc cờ của Yến triều, cũng là một môn học bắt buộc để bồi dưỡng những văn sĩ, làm như vậy để luyện cho các văn sĩ khả năng linh hoạt và quyết đoán, là một môn mà văn thần võ tướng bắt buộc phải học.

Năm Diệp Ngâm Phong mười sáu tuổi thì đã xưng vương xưng bá về môn cờ vua này ở triều đình rồi, lúc hai mươi tuổi đã cùng với những người chấp chủ đương triều tập trung để bồi dưỡng nhân tài rồi. Ngay cả người rất ít khi khen ngợi ai như Diệp Các Lão cũng phải khen ngợi tài trí cờ tuyệt đỉnh của con trai mình.

Trong lòng hắn vô cùng tự tin, với lý lịch, khả năng ngộ tính của hắn, nếu hôm nay hắn không xuất hiện ở đây, thì không biết chừng cái tên Trần Tiểu Cửu kia sẽ xưng hùng xưng bá ở đây rồi, nhưng ai bảo oan gia ngõ hẹp chứ, nếu hắn đã ở đây, thì không có lý do để Trần Tiểu Cửu dễ dàng xưng hùng xưng bá rồi.

Vẻ mặt đâm chiêu và nghiền ngẫm của hắn cứ điềm tĩnh nhìn Trần Băng.

Chu Ngộ Năng thấy Trần Tiểu Cửu là chiêm tinh cứu mạng cho hắn, vội vàng lôi hắn ngồi xuống bàn cờ, rồi nói nhỏ vào tai hắn:

- Tiểu Cửu, chỉ cần ngươi giúp ta vượt qua được năm cửa ải, chém sáu tướng, thì ta sẽ thưởng lớn, sẽ để cho bốn đại hoa đán của Túy Hương Lầu này là Xuân Vũ, Hạ Hà, Thu Hương, Đông Mai hầu hạ ngươi, đảm bảo đêm nay ngươi sẽ hưởng thụ trọn vẹn.

Trần Băng nghe nửa câu trước còn cảm thấy vui vẻ, trong lòng nghĩ, Chu Ngộ Năng vẫn biết cách tận dụng chiêu này đó chứ, hoàn toàn biết khẩu vị của hắn, nhưng nghe tới câu cuối có tên Đông Mai, trong lòng hắn cảm thấy ớn lạnh, vội vàng nói:

- Có phải Đông Mai cô nương trong truyền thuyết là có cặp râu như đàn ông không vậy?

Vẻ mặt Chu Ngộ Năng bất giác vui vẻ nói:

- Tiểu Cửu, sao ngươi biết vậy, đó chính là cực phẩm của Túy Hương Lầu đó, vừa lúc có thể để ngươi thưởng thức.

Trần Băng sợ quá suýt chút nữa thì vãi cả đái ra, cứ nghĩ tới dáng vẻ của Đông Mai cô nương như vậy, thì chắc Xuân Vũ, Hạ Hà, Thu Hương cũng chẳng khắc ả là mấy, vội vàng nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Đạ tạ Chu công tử đã có ý tốt, bốn vị hoa đán như vậy làm sao Tiểu Cửu có thể hưởng thụ được chứ, hay là để cho Tiểu lục tử đi.

Con ngươi của Chu Ngộ Năng đảo đảo, rồi cười nói với Trần Băng:

- Cái tên Tiểu Cửu này, cứ nhắc tới đàn bà, thì ngươi lại hồ đồ rồi, vừa nãy ta mới đùa ngươi tý thôi mà. Ta nói Đông Mai không phải là Đông Mai có râu mà tên Tiểu lục tử kết đâu, Đông Mai của Tiểu lục tử thì ngay cả người bình thường còn chẳng dám gần nữa là, xem ngươi kìa bị dọa tới mức sợ mất hồn rồi.

Cái tên heo mập chết tiệt này, không ngờ dám chơi mình một vố, ta còn chưa thèm nói ngươi đâu đó, Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Ngộ Năng vẻ rất khinh bỉ.

- Bốn vị hoa đán đó trên nhân gian này cũng hiếm có, vẫn giữ được tấm thân trong sạch đó.

Chu Ngộ Năng vẻ cười dâm dật nói:

- Nếu ngươi có thể đoạt được bốn vị hoa đán này trong tay thì Chu Ngộ Năng ta chắc phải bái phục ngươi lắm đó.

Trong lòng Trần Băng thấy rất vui sướng, lần này hắn sẽ có cơ hội để vận dụng ba mươi sáu kế tán gái và bảy mươi cách biến hóa rồi.

Hai người dang to nhỏ thảo luận về bốn vị đại hoa đán, chợt nghe thấy tiếng của một tiểu nha đầu hô:

- Các vị công tử, thời khắc đã tới, xin mời đem những kết quả mang tới chỗ ta.

Lời nói này giống như sét đánh ngang tai vậy, khiến Chu Ngộ Năng giật hết cả mình, hắn liền cố đẩy Trần Tiểu Cửu, rồi run rẩy nói:

- Tiểu Cửu, còn không mau phá giải thế cờ này cho ta đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.