Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 59: Bốn mắt nhìn nhau




Lý Mục đi vào phòng.

Trong phòng, linh bản hỏng vứt loạn xạ khắp nơi, nhiều cái vỡ thành từng mảnh, cái lại cháy đen, còn bốc mùi khét lẹt.

“Tên nhóc ngươi…” Lý Mục cười: “Chỗ này còn dơ hơn hồi trước nữa, còn bảo ta phải quét dọn cửa hàng, là thế này hả?”

Tần Liệt xấu hổ vô cùng: “Ta không để ý, xong cái này sẽ dọn lại.”

Lý Mục gật đầu: “Ờ, lúc tập trung làm việc, không thể để ý tới mấy việc nhỏ nhặt. Mấy kẻ Luyện khí sư đều có phần cổ quái giống ngươi, một khi đã bắt đầu… sẽ chú tâm hết sức, hoàn toàn bỏ qua mọi chuyện xung quanh.”

“Lý thúc cũng biết luyện khí?” Tần Liệt kinh ngạc.

Lý Mục lắc đầu: “Không, chỉ biết một tên Luyện khí sư thôi. Tên kia tật xấu cũng nhiều lắm, ngày thường rất ưa sạch sẽ, cái gì cũng phải dọn dẹp lau chùi, ngày tắm tới mấy lần. Nhưng cứ mỗi khi bắt tay vào luyện khí, là dơ không tưởng nổi, có thể không ăn không tắm tới mấy ngày, kết thúc rồi mới trở lại bình thường.”

“Vị tiền bối kia có lẽ rất là bất phàm.” Tần Liệt nghiêm túc nói, vẻ kính nể.

Lý Mục cười cười, không khẳng định cũng không phủ định: “Mấy bữa nay ngươi nhốt mình trong phòng, không ăn không ngủ tập khắc linh trận đồ, nghị lực và độ chuyên tâm chẳng kém gì tên kia, chỉ là… đây không phải là phương pháp đúng. Có đôi khi, phải thả lỏng một chút, dời bớt lực chú ý sang chuyện khác, đến khi hoàn toàn tĩnh tâm lại rồi mới nên tiếp tục, sẽ thu được hiệu quả tốt hơn.”

Tần Liệt chân thành nghiêm chỉnh nói: “Xin Lý thúc chỉ bảo.”

“Chỉ bảo thì không dám, ta chỉ nói cho ngươi biết thói quen của tên kia thôi, hy vọng có ích cho ngươi. Tên kia lúc rèn linh khí, khắc linh trận đồ gặp phải bình chướng, tìm mọi cách cũng không vượt qua được, thường sẽ bỏ lửng một thời gian.”

Hắn nhìn Tần Liệt chăm chú: “Hắn đi uống rượu mạnh, đi tìm đàn bà tới điên cuồng phóng túng bản thân, hoàn toàn quên hẳn việc luyện khí, quên luôn khó khăn không giải được đó. Liên tiếp như vậy mấy ngày, mọi áp lực đều bị tung ra hết, thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng…”

“Lúc đó, hắn mới bắt đầu lại, tiếp tục làm phần còn dang dở. Thông thường hắn đều vượt qua được bình chướng, tìm được biện pháp giải quyết khó khăn.”

Lý Mục cười nhẹ: “Phương pháp này của hắn cực kỳ hữu hiệu, ta thấy ngươi cứ thử một lần, không chừng mang lại bất ngờ lớn đó.”

“Dời chú ý sang chuyện khác, thả lỏng bản thân, quên hẳn việc luyện khí, khiến tâm tình bình tĩnh lại, giải tỏa hết áp lực, rồi bắt đầu lại…”

Tần Liệt mặc niệm trong lòng, mắt sáng dần lên, cảm thấy những lời chỉ bảo của Lý Mục thực là kỳ diệu.

“Đa tạ Lý thúc.” Hắn cảm tạ, rất thành khẩn.

Lý Mục khoát tay, ý bảo hắn không cần phải khách khí như vậy: “Ra sân uống chút rượu đi, tí nữa có bằng hữu của ta tới, ngươi cũng tham gia nói chuyện cho vui.”

“Được.” Tần Liệt bỏ linh bản xuống, đi theo Lý Mục ra khỏi phòng, đi vào tiểu viện.

Trong sân, dưới một gốc đại thụ xanh tốt, có một bộ bàn ghế đá, trên bàn đã dọn sẵn rượu và thức ăn, mùi rượu tỏa thơm bốn phía.

Lý Mục bảo Tần Liệt ngồi xuống, rót cho hắn một chén: “Nào, chúng ta vừa uống vừa nói.”

“Không phải chờ người nữa sao?” Tần Liệt ngạc nhiên.

“Không cần.” Lý Mục cười nhạt một tiếng, chính mình bưng chén uống trước, bộ dáng vô cùng hưởng thụ: “Đừng khách khí, uống đi, rượu này rất tốt.”

Tần Liệt nghe lời uống một ngụm, bỗng ho sặc sụa, mặt mũi đỏ lựng.

Hắn chưa bao giờ uống thứ rượu nào mạnh đến thế!

Ngụm rượu vừa vào, một ngọn lửa hừng hực chảy vào, cuồn cuộn trong bụng khiến hắn gần như muốn phỏng, phải kêu thảm.

“Khụ, khụ, khụ, rượu này, rượu này mạnh quá!”

Cả người Tần Liệt nóng rực, dạ dày đau rát, mặt đỏ thẫm như chảy máu.

“Lần đầu uống đều thế cả, từ từ quen là được.” Lý Mục cười hắc hắc: “Nếu không chịu nổi, ờ, uống chút nước vào, để dạ dày quen dần, uống từng ít một là được.”

“Uống nước uống nước…” Tần Liệt chẳng cần tỏ vẻ, quay người đi tìm nước uống, lát sau mang tới cả một bầu nước to.

Lý Mục tức cười, cứ nhìn hắn, chẳng nói thêm gì.

Tần Liệt mở nắp bầu nước, đang định uống, bỗng mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Sự đau rát trong bụng đã biến mất, chỉ có một cảm giác ôn hòa thoải mái lan khắp người, mùi rượu từ cổ họng phun ra mang tới một cảm giác, dư vị rất khó tả, loại cảm thụ này… hắn chưa bao giờ có được.

Đầu óc choáng váng chóng mặt, nửa tỉnh nửa say, cảm giác vô cùng mới mẻ, nhưng đầy hưởng thụ.

“A, rượu ngon a…”

Sững người một hồi, hắn mới thoát khỏi cảm giác say rượu, bỏ bầu nước ra, lại cầm lấy chén rượu, uống thêm một ngụm nhỏ, nhắm hai mắt, tập trung cảm nhận cảm giác rượu vào yết hầu nóng bỏng, dòng nước nóng rẫy ấy chảy dần vào tới dạ dày, cảm thụ dư vị của nó, nét mặt đầy vẻ mê say.

Lý Mục hơi lộ ra kinh ngạc, nhắc nhở: “Rượu này… thực sự là hơi mạnh, lần đầu tiên cơ thể chưa quen, ngươi nên uống chút nước vào để khỏi khó chịu.”

“Không sao, ta chịu được.” Tần Liệt mắt lờ đờ, hình như đã say, lèm nhèm nói.

Chỉ uống có hai ngụm nhỏ, hắn lại có chút say, hai ngụm này so với mười bát rượu ở Lăng gia trấn còn mạnh hơn nhiều.

“Vậy ta không nói nữa, trong lòng ngươi ngươi biết, lượng sức là được.” Lý Mục nhìn hắn, gật đầu: “Tiểu Băng tới rồi…”

Tần Liệt còn đang ngẩn ra, đã thấy một con chó to toàn thân trắng toát từ bên ngoài đi vào. (DG: Á, tên của ta… lại là… một con chó!!!!!!)

Con chó này dài phải hơn một mét, bộ lông trên người bóng loáng mềm mại như tơ, đôi mắt rất có linh tính, lóe ra tia sáng trí tuệ… (Ặc ặc)

Nó đi thẳng tới một cái ghế đá, ngồi xổm trên ghế như người, móng chân túm lấy bình rượu rót vào bát.

Cả một bát rượu, nó uống cạn một hơi, đôi mắt đầy vẻ hưởng thụ, lờ lờ như say.

Tần Liệt nhìn nó chăm chú, đầy ngạc nhiên: “Lý thúc, đây là…?”

“Là bằng hữu mà ta nói tới đó.” Lý Mục cười, vui vẻ vuốt bộ lông trắng muốt kia. Con chó được hắn vuốt ve có vẻ rất thoải mái, híp mắt không nhúc nhích.

“Tần Liệt, nếu ngươi muốn trở thành một Luyện khí sư thực sự, chỉ tập khắc linh trận đồ là không đủ.” Lý Mục suy nghĩ một hồi, nói với hắn: “Tuy linh trận đồ là hạch tâm của linh khí, cũng là bộ phận mấu chốt quyết định cấp bậc của linh khí, nhưng với một Luyện khí sư, còn phải hiểu rõ quá trình dung hợp linh tài, luyện chúng thành ‘khí’, rồi từ ‘khí’ đó mới khắc họa linh trận đồ. Cái ngươi đang luyện bây giờ là bước cuối cùng của việc luyện khí, còn các bước trước đó như phân giải, hỗn hợp, dung luyện, hóa tài liệu thành ‘khí’, ngươi có biết hay không?”

“Là thế à?” Tần Liệt vẻ mặt khổ sở: “Ta chỉ là gà mờ mà thôi, không thể gọi là một Luyện khí sư, đâu có ai dạy ta dung luyện tài liệu thành ‘khí’ là làm thế nào đâu, ta chỉ là, chỉ là biết mấy cái linh trận đồ, nên làm việc này mà thôi.”

“Ra vậy.” Lý Mục trầm ngâm: “Ta nghĩ ngươi nên tới Tinh Vân Các, chủ động xin tới làm phụ tá cho Diêu Thái. Diêu Thái là Luyện khí sư của Tinh Vân Các, về mặt vẽ linh trận đồ… rất tầm thường, nhưng về dung luyện linh tài thế nào để thành ‘khí’ thì cũng có chút tạo nghệ, ngươi có thể học được.”

Tần Liệt hơi đổi thần sắc, suy nghĩ cẩn thận, rồi hỏi: “Luyện khí sư chỉ truyền thụ cho đồ đệ mà thôi, có cái cả đồ đệ cũng còn che dấu, liệu Diêu Thái kia… có chịu dạy cho ta không? Chịu đem kinh nghiệm dung luyện linh tài nói cho ta biết không?”

“Ha ha, Luyện khí sư chỉ xem trọng việc khắc linh trận đồ mà thôi, những phần khác không khó khăn lắm đâu, hơn nữa phần này chỉ cần nhìn nhiều, rồi thử nghiệm, không cần người ta chỉ bảo cặn kẽ cũng từ từ làm được. Cái mấu chốt Luyện khí sư muốn giữ luôn luôn chỉ có khắc linh trận đồ mà thôi, đây mới là khâu không bao giờ dễ dàng truyền cho người khác.”

Lý Mục cười: “Mà cái khâu này, ngươi đâu có cần học hắn, đúng không?”

“Hắn chịu nhận ta chứ?” Tần Liệt sáng mắt, bị Lý Mục làm động tâm, “Luyện khí sư ai cũng tính tình quái gở, hơn nữa sẽ có rất nhiều người xin làm đồ đệ phụ tá, ta không biết Diêu Thái kia có chịu nhận…”

“Ngươi thử đi mới biết chứ.” Lý Mục cười cười.

“Được, ngay ngày mai ta sẽ tới Tinh Vân Các, thử xem có xin được đi theo Diêu Thái hay không.” Tần Liệt nói, đầy dũng khí.

“Tần Liệt, thế giới bên ngoài rộng lắm, ngươi mới chỉ vừa bước một bước đầu tiên thôi, tuổi trẻ… thật là tốt.” Lý Mục cảm thán.

“Lý thúc, người biết thế giới bên ngoài phải không? Có thể nói cho ta nghe một chút không?”

“Lúc còn trẻ cũng đi khắp nơi, qua vài chỗ, gặp vài người, biết một việc…” ánh mắt Lý Mục ửng đỏ, giọng thấp hẳn đi: “Chỉ nói tới cái Xích Lan đại lục này của chúng ta, thế lực cấp Thanh Thạch như Tinh Vân Các hay Toái Băng Phủ ít nhất cũng phải hơn một trăm cái, tầng cao hơn một nấc là cấp Hắc Thiết như Sâm La điện, Hắc Sát cốc, cũng hơn mười cái.”

“Cao hơn nữa, cấp Xích Đồng, chỉ có hai cái. Hai thế lực đó đã xưng hùng xưng bá Xích Lan đại lục chúng ta đã mấy trăm năm, chiếm lĩnh tài nguyên tu luyện tốt nhất, quặng mỏ mạch khoáng phẩm chất cao nhất, họ thống lĩnh mười mấy thế lực cấp Hắc Thiết, chấp chưởng vạn vật sinh linh trên đại lục này, nắm toàn quyền sinh sát mọi võ giả bậc thấp trong tay.”

Lý Mục nhìn Tần Liệt, cười nhạt một tiếng: “Ở Linh Vực, đại lục như Xích Lan chúng ta có rất nhiều. Ở Xích Lan, thế lực cao nhất chỉ tới Xích Đồng, nhưng ở những đại lục khác, còn có thế lực Bạch Ngân, thậm chí Hoàng Kim cũng có! Những đại lục đó, lớn hơn, cường thịnh hơn, phồn hoa hơn Xích Lan rất nhiều, ngươi có nằm mơ cũng không mơ nổi!”

Tần Liệt nghe thế, nhiệt huyết dâng tràn, như đang nhìn thấy một cảnh tượng rộng lớn bao la, tâm thần như phiêu dạt.

“Lý thúc, người biết nhiều vậy, chắc đi nhiều nơi lắm đúng không?”

“Ừ, đi nhiều lắm, đi hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn là… ai!” Lý Mục khẽ than một tiếng, giọng cô đơn, lời còn chưa hết đã dừng lại, thở dài, nâng chén rượu trong tay lên uống cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.