Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 55: Mượn cơ hội để trả thù




Tần Liệt đã bị từ chối nhiều lần, chẳng còn bận tâm nếu bị từ chối thêm lần nữa, nên cất bước đi về phía cửa hàng kỳ quái kia.

“Tiểu bằng hữu, trời sắp tối rồi, ta phải đóng cửa, mai ngươi tới đi.” Hắn còn chưa bước vào trong tiệm, người trên xích đu đã mở miệng, ý bảo hắn đừng có vào.

Tần Liệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời, thấy trời sắp tối thật, nhưng nhiều cửa hàng phía xa vẫn còn đang buôn bán, rất là náo nhiệt.

“Ta không có tới mua đồ, mà muốn bán đồ, hi vọng ngươi nhìn thử một cái.” Tần Liệt khách khí đi vào.

Trên xích đu, một người trung niên lười nhác nằm híp mắt, lạnh nhạt nói: “Đầu thương phố này nhiều cửa hàng như vậy, chỗ ta là nơi hẻo lánh nhất rồi, mà ngươi lại tìm tới. Sao hả? Có phải mấy cửa hàng kia thử hết rồi, không ai muốn mua đồ của ngươi, nên muốn thử ở đây trước khi trước khi chịu từ bỏ ý định hay không?”

Chỉ một câu vạch trần Tần Liệt.

Tần Liệt xấu hổ gật đầu: “Phải, xem ra người cũng không thích, là ta mạo muội, xin lỗi, đã quấy rầy người nghỉ ngơi, ta đi…”

“Lấy ra.” Người trung niên tướng mạo cũng có chút tuấn dật, chỉ là quần áo hơi lôi thôi. Hắn vẫn ở trong xích đu, vươn tay về phía Tần Liệt, không hề rời khỏi xích đu, chứng tỏ cũng không hào hứng mấy: “Cũng đã vào rồi, để ta xem một chút, để ngươi triệt để bỏ hy vọng đi.”

Cửa tiệm vô cùng lộn xộn, chồng chất đủ loại linh tài đầy bụi bặm, cấp bậc đều không cao.

Xích đu kia lại chiếm không gian lớn nhất, hai bên người trung niên có mấy cái tủ, bên trong rải rác mấy khối đá không biết tên và một miếng gỗ dấu vết loang lổ, vài món linh khí hư hỏng, nhìn qua cũng biết chẳng chút đáng giá, hèn gì chẳng ai thèm vào tiệm.

Chỉ nhìn lướt qua, Tần Liệt đã thấy thất vọng, biết mình đã vào nhầm chỗ, lòng sinh thoái ý.

Nhưng đại thúc kia tay đã giơ ra rồi, hắn cũng không thể quay đầu rời đi, nên lấy ra một cái linh bản khắc Tụ linh trận, bỏ vào tay đại thúc.

“Linh bản, tài liệu cấp thấp luyện khắc linh trận đồ, hèn gì chẳng ai thèm.” Đại thúc có vẻ cổ quái, tùy tiện cầm lấy linh bản, mắt híp lại, hình như đang xem xét.

Sau đó hắn mở bừng mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn bức linh bản, thái độ nghiêm túc hẳn.

Cả nửa ngày, đến khi Tần Liệt không chờ nổi nữa, đại thúc mới mở miệng hỏi: “Bức linh bản này làm được cái gì?”

Tần Liệt liền giải thích rõ ràng.

“Chỉ tăng được lên một phần tư, đối với võ giả có linh thạch, lại có thế lực sau lưng, rõ ràng không tác dụng gì.” Đại thúc nhíu mày nhìn Tần Liệt, hai ngón tay vuốt ve linh bản: “Ta không biết có ai hứng thú với cái này không, cũng không biết có thể bán được không, nên không cho ngươi giá chính xác được…”

“Thôi quên đi.” Tần Liệt sớm biết vậy, thất vọng khẽ nói, thầm nghĩ thực sự hết hy vọng rồi.

Đưa tay lấy lại linh bản, khách khí nói một tiếng đã làm phiền, rồi quay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút.” Đại thúc kia chợt kêu, đợi Tần Liệt quay lại, mới nhàn nhạt nói: “Ta không biết có ai thích nó không, ngươi có thể cứ thử mang ra bán coi bán được không, ờ, cái đồ này… thật ra cũng không tệ lắm, cũng có chút hữu dụng, thử coi có ai muốn mua không.”

Tần Liệt khó hiểu nhìn hắn, hắn lại nói: “Ngươi có thể ở lại cửa hàng của ta, cứ tự bán, bán được hay không đều do ngươi quyết, sao hả?”

Tần Liệt gãi gãi đầu, trong lòng thấy khó hiểu, đánh giá lại cửa hàng một chút, rồi cười khổ: “Hay là thôi đi…”

“Sao? Ghét cửa hàng nhỏ của ta hả? Ngại vắng quá, không ai tới hỏi chứ gì?” đại thúc cười ha ha, híp mắt nói, giọng lười biếng: “Tuy vị trí đúng là không đẹp, nhưng hôm nào cũng có mười mấy người ghé vào, thí dụ như ngươi không phải sao? Ít nhất ngươi có thể thử xem mình có khả năng hay không?”

“Vậy mai ta tới thử xem.” Tần Liệt nghĩ một lúc, thấy vẫn còn một tia hy vọng, nên đồng ý.

“Ta tên Lý Mục, gọi ta Lý thúc được rồi, ta thấy ngươi mang theo túi, mới tới Băng Nham thành không lâu hả? Ngươi ở đâu?”

“Một khách sạn gần đây.” Tần Liệt thật thà.

“Ở đây ta còn một phòng trống, có chút dơ dáy, nếu không chê có thể ở.” Lý Mục vừa đẩy đẩy xích đu, vừa lười nhác nói: “Trong phòng đó cũng có ít linh bản trắng, ngươi có thể dùng. Ờ, chờ ngươi bán được đồ rồi, trả lại cho ta bằng giá là được, còn trả không được, thì coi tiệm cho ta coi như gán nợ.”

Tần Liệt sững người nhìn hắn nửa ngày mới nói: “Người đang nghiêm túc?”

“Nói nhảm!” Lý Mục quát một câu, chỉ cái cửa nhỏ sau lưng, thông ra một cái đình viện nhỏ gồm hai ba gian: “Ngươi ở phòng phía đông. Ban ngày, ngươi tới đây thử bán đồ của ngươi, bán được hay không phải nhờ bản thân ngươi, hiểu chưa?”

“Hiểu!” Tần Liệt vui mừng: “Đồ của ta đều mang theo đây rồi, không cần về khách sạn nữa, giờ có thể ở luôn không?”

“Có thể.” Lý Mục thờ ơ trả lời.

Tần Liệt khẽ gật đầu, cười cười, đi ngang qua Lý Mục, qua cửa nhỏ vào trong viện, đi vào gian phòng phía đông.

Vừa đẩy cửa ra, bụi bặm đập ngay vào mặt làm hắn ho sặc sụa.

Trong phòng đầy mạng nhện, chỉ có một cái giường gỗ nhỏ, chồng chất những vật bằng gỗ, bằng đá, kim thiết không biết tên, nhìn cũng biết không phải linh tài cấp bậc cao, cũng chẳng biết đã để đây bao lâu.

Cạnh góc tường, có mấy chục bức linh bản đầy bụi bặm, lớp bụi còn dầy hơn cả linh bản.

“Cửa hàng nhỏ lời ít, không thuê được người, ngươi tự mình dọn dẹp đi.” Tiếng Lý Mục từ bên ngoài truyền tới.

“Được.” Tần Liệt đáp lời, bắt tay vào quét dọn.

Mãi đến tận nửa đêm, căn phòng mới chỉnh tề sạch sẽ, linh tài đều được phân loại sắp xếp gọn gàng. Tần Liệt lấy mấy bức linh bản trống, mắt rạng rỡ bắt đầu tập khắc linh trận đồ…

Chín ngày trôi qua.

Ban ngày, hắn và Lý Mục cùng coi cửa hàng, ai vào hắn cũng mời mua linh bản của mình, đến tối lại tiếp tục luyện khắc Tụ linh trận đồ.

Hắn rất nhanh phát hiện mình bị gạt…

Chín ngày qua, tổng cộng chỉ có khoảng mười người vào cửa hàng, nhưng đều là võ giả cấp thấp, chỉ nhìn một cái khắp cửa hàng rồi rời đi ngay.

- căn bản chẳng có ai quan tâm tới đồ trong cửa hàng.

Tần Liệt chưa hề có cơ hội chào hàng, thường chỉ mới hé miệng, người ta đã quay người đi, để lại hắn cười ngượng ngùng sau lưng.

Nếu không phải trong phòng có sẵn linh bản trống cho hắn tập, chắc hắn đã sớm rời khỏi đây. Đã biết rõ cửa hàng này sinh ý không tốt, nhưng không ngờ lại kém đến thế.

Sinh ý quá kém, hèn gì hôm nào Lý Mục cũng nằm xích đu nhắm mắt dưỡng thần, không có chút bộ dáng buôn bán nào.

Với việc hắn liên tục tiêu hao linh bản, Lý Mục chẳng hề hỏi tới, cũng không tính toán sổ sách với hắn, càng không hỏi lai lịch thân phận, điều này làm Tần Liệt yên tâm, tiếp tục ở lại.

“Lý thúc, ta đã dùng hết mười hai cái linh bản, nếu đồ của ta vẫn không bán được, dùng nó trả cho người có được không?” Tần Liệt hỏi.

“Ta chưa biết, ngươi cứ tiếp tục bán đi, để ta nghĩ kỹ rồi trả lời cho ngươi.” Lý Mục tùy tiện đáp.

“Lý thúc, đồ trong cửa hàng lộn xộn quá, còn bẩn nữa…” Tần Liệt cố gắng chọn ngôn từ mềm dẻo nhất: “Có cần ta quét dọn, sắp xếp lại hay không? Vậy may ra có cơ hội hơn một chút, không đến nỗi người ta vừa vào đã ra ngay, người thấy được không?”

“Mấy kẻ không biết nhìn hàng, có đi hay không chẳng cần bận tâm.” Lý Mục hừ một tiếng, “Ngươi cứ để kệ vậy đi, ta thích kiểu dơ bẩn lộn xộn thế này, sạch sẽ ta lại không chịu được, cứ làm cho tốt chuyện của ngươi là được rồi, chuyện khác không cần lo.”

Tần Liệt cười khổ.

Cửa hàng Lý Ký, ngày thứ mười sáu.

Hôm nay, Tần Liệt cũng như mọi ngày ngồi trong cửa hàng, vẻ cũng đã bắt đầu lười nhác, hai tay nâng cằm, suy nghĩ về linh tuyến của Tăng phúc linh trận.

Gần đây, hắn khắc thành công Tụ linh trận lên năm bức linh bản liền, hơn nữa, bức cuối cùng, hắn chỉ mất ba canh giờ.

Hắn nhớ rõ, lần đầu khắc thành công, hắn đã tốn mất bảy ngày.

Hôm nay, hắn đã thuần thục, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Hắn cho là mình đã thành thục Tụ linh trận, nên bắt đầu muốn nếm thử Tăng phúc linh trận.

“Cửa hàng Lý Ký? Ở đây còn có một cửa hàng nữa…”

“Tiểu thư, cửa hàng này cũng xem à? Vào cũng chỉ tốn thời gian, vắng vẻ, lại cũ nát, chắc chắn không có gì mà xem đâu.”

“Cũng đã tới đây rồi, qua xem một chút.”

Bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, rồi một cô gái xinh đẹp cao cao thon thả cùng một người hầu trung niên đi vào.

Cô gái này tuổi khoảng hai mươi, mặc trang phục võ giả thùng thình màu trắng, quần áo và màu da đều trắng toát như nhau, mắt phượng sáng ngời, mũi cao, thoạt nhìn có cá tính rất mạnh. Khuôn mặt xinh đẹp có nét hờ hững tự nhiên, như đã quen cao cao tại thượng, thường nhìn người ta như từ trên cao nhìn xuống.

“Một già một trẻ đều ngồi ngẩn người, các ngươi không cần buôn bán?” người hầu trung niên kia sau khi đi vào, cau mày hừ lạnh.

Lý Mục cười nhạt, khẽ gật đầu với Tần Liệt, ý bảo hắn tới ứng phó, còn mình vẫn lười biếng nằm trong xích đu, híp mắt dưỡng thần.

“Các người cứ xem thoải mái.” Tần Liệt đứng dậy, thấy nữ tử kia xinh đẹp quá nên hơi kinh ngạc, chỉ là thần sắc của cô hình như hơi lạnh quá.

“Ngươi là nhân viên cửa hàng?” nữ tử hờ hững gật đầu, nói: “Giới thiệu cho ta vài món hiếm có nhất trong tiệm, mấy thứ bình thường đừng có đưa, ta không thích.”

“Được.” Tần Liệt lấy linh bản khắc Tụ linh trận ra, đặt trước mặt nữ tử, nói chắc nịch: “Đồ hiếm có thú vị nhất cửa hàng chúng ta, chính là cái này…”

“Ngươi đúng là tiểu tử thúi.” Lý Mục mỉm cười, thầm mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.