Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 50: Qua cầu rút ván




Trong sơn động, Tần Liệt dáng vẻ tiều tụy, một tay đặt lên linh bản, mắt đỏ hồng chú tâm vẽ Tụ linh trận đồ.

Mặt đất bên cạnh hắn linh bản vứt loạn xạ, mỗi bức nằm đó là dấu tích một lần thất bại, có bức linh bản đá vỡ thành mấy mảnh, có bức linh bản gỗ cháy đen một mảng, như đang im lặng cười nhạo hắn.

Bên tay trái hắn còn hơn hai mươi bức linh bản đá chưa dùng tới, sáng loáng như gương.

“Ba!”

Một âm thanh chói tai từ bức linh bản gỗ dưới tay hắn phát ra, một luồng khói đặc bốc lên, linh trận đồ nổ, linh bản lại một lần nữa báo hỏng.

“Bức thứ bảy mươi tám…

Tần Liệt khóe miệng đắng chát, nhìn bức linh bản cháy đen, bất đắc dĩ lắc đầu.

Suốt một tháng nay, trừ những lúc có lôi điện, hắn lợi dụng tu luyện Thiên Lôi Cức, bao nhiêu thời gian còn lại hắn đều dùng để tập khắc linh trận đồ.

Lúc đầu, hắn phạm phải những sai lầm rất nhỏ làm linh bản hư hỏng rất nhanh.

Một tuần sau, đã có hơn bốn mươi bức linh bản thành phế phẩm.

Thời gian đó, hắn đối với việc khắc linh trận đồ còn lạ lẫm, nên mức độ lãng phí linh bản rất cao, tiến cảnh lại cực chậm, thường chỉ mới khắc được mấy đường linh tuyến là đã thất bại.

Luyện tập nhiều lần, thất bại nhiều lần, hắn dần tìm ra một bí quyết khắc linh tuyến..

Dần dần, mức sai lầm càng ít, tốc độ tiêu hao linh tài giảm hẳn đi.

Hắn bắt đầu có thể khắc linh tuyến đan xen vào nhau, nhưng thường cho giao nhau mười lần thì đến tám lần thất bại.

Ngẫu nhiên thành công được một lúc, lại vì sai lầm lúc cho linh tuyến giao nhau, làm cho linh trận đồ sụp đổ.

Tụ linh trận của hắn do mấy ngàn linh tuyến giăng khắp nơi đan quyện mà thành, vô cùng phiền phức thâm ảo.

Trong quá trình khắc, chỉ cần một lần sai lầm, dù to hay rất nhỏ cũng đều làm cho bao thành công trước đó trở thành công cốc.

Một tháng qua, hắn từ hoàn toàn không biết gì đã dần thuần thục, có thể lách được rất nhiều sai lầm đơn giản.

Từ khoảng mười phút lại hao mất một bức linh bản, đến giờ sau một ngày mới phải bỏ một bức, trước kia chỉ có thể khắc mấy đường linh tuyến, giờ đã có thể khắc mấy trăm đường giăng khắp giản đồ…

Hắn tiến bộ từng chút từng chút một.

Chỉ có điều là hắn vẫn chưa từng thành công lấy một lần, thậm chí nói gần thành công cũng là xa xôi.

Tụ linh trận do hai ngàn ba trăm năm mươi bảy linh tuyến giao quyện hình thành, còn lần hắn làm tốt nhất cũng chỉ mới khắc được hơn sáu trăm sợi linh tuyến.

Nói cách khác, lần hắn làm giỏi nhất cũng mới chỉ khắc được một phần tư tụ linh trận đồ.

Còn cách thành công quá xa, nhưng mức tiêu hao linh bản lại quá lớn, với tốc độ này, lượng linh bản còn lại sợ không đủ để hắn thành công.

“Muốn trở thành một Luyện khí sư quả thực không dễ. không có nghị lực phi thường, dũng khí chấp nhận thất bại, tuyệt không thể nào làm nổi.” ngồi giữa đám phế linh bản, Tần Liệt cau mày, “Không ngờ việc tập khắc linh trận đồ lại có lợi với tu luyện của ta nhiều như vậy, xem ra lần này lại được thu hoạch ngoài ý muốn rồi.”

Một tháng nay, hắn dùng hết tinh lực để tập khắc linh trận đồ, vốn nghĩ sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện tăng cảnh giới, không ngờ lại phát hiện khắc linht rận đồ chẳng những làm tăng linh lực, còn tăng cả tinh thần lực, điều này khiến hắn vô cùng vui sướng.

Khắc linh trận đồ không những hao phí linh lực mà còn hao phí tinh thần lực. hắn muốn khống chế linh lực chính xác, bắt buộc phải dùng ý thức tinh thần để bắt kịp mỗi biến hóa từ rất nhỏ của linh trận đồ…

Nên mỗi giây đều tiêu hao rất nhiều ý thức tinh thần và linh lực.

Khi linh lực trong linh hải cạn kiệt, tinh thần cũng mau chóng uể oải, những lúc như vậy, hắn đều tạm thời dừng việc khắc trận đồ lại, nhập vào trạng thái vô pháp vô niệm dùng linh thạch để khôi phục linh lực và tinh thần.

Sau khi hồi phục, hắn nhận ra tinh thần dồi dào hơn, linh lực cũng tinh thuần hùng hậu hơn.

“Sau khi linh hải và ý thức tinh thần khô kiệt mà được bổ sung, không ngờ lại có tăng trưởng!”

Sau vài lần, hắn rút ra được kết luận như vậy, vài lần nữa lưu tâm chú ý, đi đến xác nhận điều này là chính xác.

Có lẽ cũng vì tập khắc linh trận đồ không những không ảnh hưởng tu vi, mà còn tăng linh lực và tinh thần lực, nên tuy thất bại nhiều lần, linh bản hỏng liên tục, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

“Phải tiếp tục bổ sung linh bản, sắp dùng hết rồi.” hắn nghĩ, rồi rời khỏi sơn động, về Lăng gia trấn.

Thời gian này, hầu như cả ngày hắn đều ở trong sơn động, ăn ngủ trong đó, lâu lâu mới về Lăng gia trấn một chuyến để bổ sung lương khô, rồi lại ở lì trong ấy mấy ngày.

Lăng Ngữ Thi cũng đang khổ tu, mấy lần hắn về Lăng gia trấn, Lăng Ngữ Thi đều đang tu luyện, nên hai người không hề gặp nhau.

Hôm nay, chạng vạng hắn về tới Lăng gia trấn, ăn cơm với người nhà Lăng gia, rốt cục trên bàn ăn cũng gặp Lăng Ngữ Thi.

Một tháng không gặp, nàng gầy đi một chút, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, đôi mắt rạng rỡ, xem ra linh lực đã tăng không ít.

“Sao ngươi trông tiều tụy thế?” thấy hắn, Lăng Ngữ Thi hỏi vẻ đau lòng: “Võ giả lúc tu luyện, phải có nhiều thực phẩm để bổ sung, không thì sẽ mất sức, ngươi không thể ngày nào cũng trốn trong Dược sơn, phải thường xuyên ra ngoài một chút. Ít nhất, cũng phải phơi nắng ban ngày chứ.”

“Ờ, ta sẽ chú ý.” Tần Liệt cười cười.

Hắn nói với Lăng Thừa Nghiệp: “Lăng thúc, làm phiền nhờ người phái ai đó đi Tinh Vân Các đổi giúp ta ba trăm bức linh bản nữa.”

“Ba trăm bức nữa? Mất một ngàn năm trăm điểm cống hiến lận đó, nhiêu đó điểm có thể đổi một món linh khí phẩm chất không tệ rồi.” Lăng Thừa Nghiệp kinh dị, rồi thân thiết nói: “Tần Liệt, ta nhắc nhở ngươi một câu, trở thành một Luyện khí sư cực kỳ gian nan, muốn thành một Luyện khí sư, tổn hao linh tài cực nhiều, ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”

“Ta hiểu.” Tần Liệt gật đầu.

Hắn biết Lăng Thừa Nghiệp không hề nói quá, ngay cả thế lực như Tinh Vân Các cũng chỉ có thể bồi dượng được Luyện khí sư phàm cấp, đẳng cấp cao hơn Tinh Vân Các không kham nổi.

Luyện khí sư huyền cấp nhất giai, chỉ riêng linh tài để luyện tập, Tinh Vân Các đã không có khả năng rồi.

“Không có thế lực cường đại sau lưng, Luyện khí sư căn bản không thể phát triển được, chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.” Lăng Thừa Nghiệp đề nghị: “Không bằng đem tinh lực dành cho tu luyện, tuy võ giả đều cần linh khí linh đan linh thạch phụ trợ, nhưng nếu so với Luyện khí sư thì tài nguyên cần có ít hơn rất nhiều lần. Dù võ giả không có những thứ linh tài kia, cũng không thể thu nạp linh khí thiên địa, tốc độ tiến giai chậm hơn, nhưng có thể tu luyện một mạch, không cần hoàn toàn ỷ lại vào ngoại vật.”

“Phải đó, Luyện khí sư mà không có tài liệu để luyện tập thì không thể nào tiến giai được.” Lăng Thừa Chí xen vào.

“Ta biết, ta sẽ suy nghĩ kỹ, nhưng xin vẫn cứ đổi linh bản cho ta đi, dù sao hiện giờ cũng chẳng biết đổi điểm cống hiến lấy cái gì khác.” Tần Liệt nói.

Thấy hắn kiên quyết, Lăng Thừa Nghiệp không khuyên nữa: “Được rồi, ta sẽ sai người làm chuyện này cho ngươi.”

Ăn cơm xong, Tần Liệt đứng dậy đi về.

“Ta ăn xong rồi.” hắn vừa đi, Lăng Ngữ Thi cũng mau lẹ bỏ lại một câu, đi theo.

Trong bóng đêm, Tần Liệt đi không nhanh.

“Tần Liệt, Cao Vũ cách đây một thời gian đã đột phá lên cửu trọng thiên, hôm nay đã được vào Tinh Vân Các rồi.” sau lưng hắn truyền tới tiếng Lăng Ngữ Thi, nàng đã bắt kịp hắn.

“Không phải là phải đột phá Khai Nguyên cảnh trước tuổi hai mươi mới được vào sao?”

“Đúng ra là vậy, nhưng không có chuyện gì tuyệt đối. ở Thiên Lang sơn, Cao gia tổn thất nặng quá, Tinh Vân Các muốn đền bù cho họ, nên cho Cao Vũ vào sớm. đương nhiên cũng là bởi vì Cao Vũ đã đạt được cửu trọng thiên, chỉ còn cách Khai Nguyên cảnh một bước ngắn, hơn nữa tuổi lại nhỏ, chắc chắn có thể đột phá trước hai mươi.”

“Ra là thế.”

“Ca ca của Phùng Dật Phùng Khải, lúc chúng ta còn ở Thiên Lang Sơn, đã lặng lẽ rời khỏi Tinh Vân Các, qua đầu quân cho Toái Băng Phủ. Vì Phùng Dật bị ma lang cắn đứt một cánh tay, nên Phùng Khải gần đây bắn tiếng, nói quyết giết chết ngươi, sau này ngươi phải cẩn thận một chút.”

“Phùng Dật chỉ mất một cánh tay thôi sao? đáng tiếc…” Tần Liệt nhíu mày, “Hiện giờ Phùng gia đang bị Tinh Vân Các nhìn chằm chằm, tuyệt đối không dám xuất hiện trong phạm vi quản lý của Tinh Vân Các, tạm thời không cần phải lo.”

Hai người vừa nói vừa đi, chốc lát đã tới nhà Tần Liệt. Lăng Ngữ Thi như thường ngày, giúp hắn quét tước, dọn dẹp, pha nước tắm cho hắn.

“Gần đây ta cũng rất cố gắng, khắc khổ tu luyện, ta phải sớm đột phá cửu trọng thiên, ta muốn sớm vào Khai Nguyên cảnh.”

“Sao phải liều mạng như vậy? Tháng vừa rồi ta ra ngoài mấy lần đều không thấy ngươi…”

“Nước được rồi đó.” Lăng Ngữ Thi đi ra, nói vẻ buồn buồn: “Ta không muốn ngươi vì ta mà phải ở lại Lăng gia trấn. ta phải sớm đột phá Khai Nguyên cảnh, cùng ngươi vào Tinh Vân Các. Tương lai ta muốn luôn được ở cạnh ngươi, ta muốn được giúp ngươi, chứ không phải trở thành sự vướng víu của ngươi.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn Tần Liệt: “Ngươi tiến quá nhanh, tiềm lực và tư chất của ngươi đều ưu tú, nếu ta không cố gắng, sẽ bị ngươi bỏ lại ngày càng xa. Ta chỉ muốn… đuổi kịp bước chân ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.