Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 48: Hàng ngàn suy nghĩ




Trên bàn rượu.

Người nhà Lăng gia nhiệt tình chiêu đãi Tần Liệt, liên tiếp mời rượu, cảm ơn Tần Liệt đã làm nhiều chuyện vì Lăng gia.

Lăng Huyên Huyên uống được vài chén, tâm tình cũng thoải mái hơn, đôi mắt to tò mò nhìn Tần Liệt, tựa hồ rất hứng thú với hắn.

“Thôi, đừng uống nữa!” Lăng Ngữ Thi kêu lên, ngăn mọi người lại.

Lăng Thừa Nghiệp mặt mày hồng hào, ha ha cười, gật đầu: “Ừ, không uống thì không uống nữa.”

“Lăng thúc, ta muốn hỏi chút chuyện về gia gia.” Tần Liệt bỏ chén rượu xuống, nói: “Lúc ấy người từng nói, gia gia với người thường xuyên nói chuyện với nhau… gia gia có nói với người gia gia đi đâu không?”

Lăng Thừa Nghiệp sắc mặt cổ quái, nửa ngày mới thở dài: “Tần Liệt, Lăng thúc không muốn lừa ngươi, đối với gia gia ngươi ta một chút cũng không biết. hôm đính hôn ta nói như thế chỉ để ứng phó với người Đỗ gia, tất cả đều là nói dối, ta căn bản không thân với gia gia ngươi, ngươi hỏi vậy, ta thực không biết làm sao trả lời.”

Sở dĩ Tần Liệt lần này tới, ngoài việc dùng Trắc cảnh thạch, còn hy vọng từ Lăng Thừa Nghiệp biết gia gia đi đâu, không ngờ bây giờ lại được kết quả này, khiến tâm tình hắn sa sút hẳn.

“Gia gia chỉ lưu lại một phong thư, bảo sẽ đi vài năm, nói lúc ta mười bảy tuổi sẽ quey lại. nếu lúc đó người chưa trở về, sợ là đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn. chuyện của ông nội, ta không biết gì, ta không muốn người gặp phải chuyện gì cả.” Tần Liệt cúi đầu.

Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Khang An nhìn nhau, thấy người kia cũng kinh dị như mình.

Hơn hai năm trước, Tần Sơn qua đời rất kỳ quặc, sau khi Lăng Thừa Nghiệp phát hiện kỳ trận bên trong Dược sơn, đã đoán Tần Sơn giả chết, rốt cục hôm nay đã được Tần Liệt xác nhận chuyện này, khiến bọn họ càng hiểu ông cháu Tần Sơn, Tần Liệt không ai đơn giản.

“Tần Liệt, ngươi và gia gia sao lại phải ở Lăng gia trấn? trước kia hai người ở đâu?” Lăng Thừa Nghiệp hỏi.

“Ta không biết.” Tần Liệt lắc đầu, vẻ mặt chua xót chán nản. “Ta không nhớ rõ những chuyện trước năm mười tuổi, từ khi ta nhớ được, là theo gia gia tới Lăng gia trấn, năm năm nay một lòng tu luyện, ta cũng rất muốn gặp ông nội hỏi cho ra lẽ.”

Nhìn thần sắc hắn lúc này, Lăng Ngữ Thi thấy trong lòng tê tái, đứng dậy: “Hôm nay đến đây thôi, Tần Liệt ngươi cũng mệt rồi, ta tiễn ngươi về.”

Không thể hỏi được gì từ Lăng Thừa Nghiệp, Tần Liệt thất vọng nên không phản đối, đờ đẫn rời đi, tâm sự nặng nề đi theo Lăng Ngữ Thi về nhà.

Lăng Ngữ Thi sợ hắn uống nhiều quá, nên kéo bả vai hắn, giữ cho hắn đi song song với mình.

Dưới ánh trăng sáng, thân ảnh hai người kéo dài, dài mãi rồi hình như tụ vào cùng một nơi…

Trước cửa, Lăng Thừa Nghiệp nhìn thân ảnh họ bước đi, ánh mắt kỳ dị.

Lăng Thừa Chí mỉm cười, nói với vẻ đầy suy nghĩ: “Tiểu Thi hình như đã quên chuyện đính hôn của nó với Tần Liệt … cứ để tạm thích ứng vậy đi, lúc Tần Liệt mười bảy tuổi, hôn ước này đại ca và Tần Liệt có thể giải trừ được rồi. ba tháng nữa, Tần Liệt đã được mười sáu tuổi…”

Lăng Thừa Nghiệp kinh ngạc, rồi khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói gì.

Lăng Huyên Huyên cũng đứng nhìn theo, thầm nghĩ: “Lúc đó nếu không phải mình cực lực phản đối, hôm nay đi cùng Tần Liệt, không phải là tỷ tỷ, mà chính là mình…”

“Thừa Nghiệp, đứa nhỏ Tần Liệt này thật ra cũng không tệ, năm lần bảy lượt trợ giúp Lăng gia, nó với tiểu Thi hình như cũng có chút ý tứ, ta thấy chuyện hôn sự của chúng nó… giả biến thành thật cũng có sao đâu, ngươi nói phải không?” Lăng Khang An mỉm cười, “Biết rõ chuyện cũng chỉ có mấy người chúng ta, chúng ta không nói, không phản đối, ta thấy chuyện này cũng được rồi.”

“Ai, Tần Liệt cái gì cũng gì, chỉ là lai lịch… ta sợ tương lai lại chọc phải phiền toái mà thôi.” Lăng Thừa Nghiệp thở dài.

Tần Sơn, Tần Liệt mai danh ẩn tích ở Lăng gia trấn, lý do vì sao ông ta đâu có biết, nhưng ông ta biết cả hai ông cháu đều không đơn giản, có thể có lai lịch rất lớn cũng không chừng.

Lăng gia chỉ là một thế lực nhỏ bé, trêu không nổi phiền phức lớn, vạn nhất vì hôn ước của Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi mà khiến Lăng gia lâm vào hiểm nguy, ông ta làm sao ăn nói với tộc nhân?

Thân là chi trưởng một nhà, ông ta phải cân nhắc cẩn thận, cố gắng tránh mọi hung hiểm cho gia tộc.

“Lo lắng của ngươi cũng có lý, xem tình hình rồi tính vậy, giờ cứ thuận theo tự nhiên đi.” Lăng Khang An nghĩ nghĩ, cũng thấy hơi kinh hãi, hiểu Lăng Thừa Nghiệp cẩn thận như vậy rất là phải.



“Cha ta cũng thật là, không nên bảo ngươi uống nhiều vậy, cha nghĩ ngươi giống như bọn họ, hừ.”

Trong nhà, Lăng Ngữ Thi đưa Tần Liệt vào rồi vẫn tiếp tục phàn nàn.

“Ngươi chờ chút, ta pha nước tắm cho, ngươi cũng thật là, không muốn uống thì đừng uống, bọn họ có thể bắt buộc ngươi sao?” Lăng Ngữ Thi đỡ Tần Liệt ngồi xuống, rồi đi vào phòng tắm pha nước, “Chuyện gia gia ngươi, đừng lo quá, ông ấy không sao đâu, nhất định lúc ngươi mười bảy tuổi sẽ về đây, ngươi yên tâm đi.”

Tần Liệt khẽ than nhẹ, rồi lắc đầu, không biết nói gì.

“Tần Liệt, ta muốn hỏi… lúc ngươi còn nhỏ, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó. Những ký ức đó, tạm thời bây giờ ngươi không nhớ được, nhưng không chừng lúc nào đó sẽ tự nhiên nhớ ra, rồi sẽ tìm được cha mẹ, sẽ biết được thân nhân đang ở đâu.”

“Ta pha nước xong rồi.”

“Ta đi trước, ngươi từ từ tắm rửa đi, cẩn thận đừng để lạnh.” Lăng Ngữ Thi hơi cúi đầu, đi tới cửa ra vào, dừng lại, vẫn quay lưng về phía Tần Liệt, nói: “Ngươi có nhiều điểm cống hiến ở Tinh Vân Các như vậy, lại có Tinh Vân lệnh trong tay, có thể lập tức trở thành thành viên trung tâm. Nếu ngươi tới Tinh Vân Các tu luyện, nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều so với ở đây… muốn đi Tinh Vân Các cứ đi đi, chỗ đó thích hợp cho ngươi phát triển hơn.”

Nói xong, Lăng Ngữ Thi cô đơn đi ra cửa.

Tần Liệt sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, nàng đã đi lâu rồi, hắn lắc đầu bật cười: “Đồ đần, phải đi thì ta sớm đã đi, đâu cần chờ tới bây giờ…”

Hôm sau, trong sơn động Dược sơn.

Tần Liệt từ tu luyện tỉnh lại, vận tinh thần lực nhập Trấn Hồn châu, xem bốn bức linh trận đồ.

Mỗi sợi linh tuyến đều khác nhau, chứng tỏ trình độ linh lực khác biệt, lại khiến hắn nhớ tới gia gia.

Khắc linh trận đồ cần phải khống chế linh lực cực kỳ tinh chuẩn, mỗi lúc tạo linh tuyến, linh lực phải được điều tiết rất chính xác. Một bức linh trận có thể tới mấy vạn sợi linh tuyến, mỗi sợi lại dài ngắn rộng hẹp khác nhau, chỉ cần một sợi bị sai, cả linh trận đồ đều thành vô dụng.

Trong một món linh khí, đôi khi cần tới mấy linh trận đồ lồng ghép dung hợp vào nhau, điều ấy đòi hỏi sự khống chế linh trận đồ càng thêm nghiêm ngặt, độ chính xác càng phải đạt đến mức cực kì kinh khủng, một sơ sẩy cũng có thể khiến linh khí bị hư.

“Linh trận đồ đã nhớ được rồi, nhưng muốn khắc ra ngoài lại vô cùng khó. Bao nhiêu linh tuyến đều khác hẳn nhau, phương pháp khắc cũng như chiêu thức và công quyết, chỉ biết rõ chiêu thức mà không phối hợp với công quyết thì không cách nào phát huy được hết uy lực…”

Tần Liệt vừa xem vừa ngẫm nghĩ.

Đến hôm nay, bốn bức linh trận đồ hắn đã nhớ kỹ cả, nhưng hắn hiểu rõ, nhớ như vậy cũng mới chỉ là ‘chiêu thức’ mà thôi.

Muốn khắc được chúng ra ngoài, hắn còn phải nắm giữ được phương pháp phân bố linh lực cho mỗi sợi linh tuyến, chuyện này cần phải luyện tập nhiều lần, chứ không phải chỉ minh tưởng là được.

“Luyện tập khắc linh trận đồ cần phải có linh bản đặc thù, ta không có linh bản, xem ra phải nghĩ cách rồi…” Tần Liệt sờ sờ cằm, “Gia gia là Luyện khí sư, ngày trước luyện ra được linh khí tượng gỗ thần kỳ như vậy, nếu lúc gia gia trở lại thấy ta có thể khắc linh trận đồ, chắc sẽ vui mừng lắm.”

Chạng vạng, hắn rời Dược sơn, quay trở lại Lăng gia trấn.

Hắn ăn cơm tối với nhà Lăng gia, lúc ăn cơm, thấy Lăng Ngữ Thi tinh thần có chút sa sút, nụ cười cũng hơi miễn cưỡng.

“Ta cần một ít linh bản luyện tập khắc linh trận đồ, có thể tìm được ở đâu?” Tần Liệt bỗng hỏi.

“Linh bản khắc linh trận đồ…” Lăng Thừa Nghiệp ngạc nhiên, “Cái này do tài liệu đặc thù chế thành, Lăng gia không có tài lực bồi tạo ra Luyện khí sư, nên đương nhiên không có vật này. Băng Nham thành có một số cửa hàng bán tài liệu, có lẽ sẽ có linh bản, Tinh Vân Các cũng có. A, đúng rồi, ngươi có điểm cống hiến, có thể tới Tinh Vân Các đổi lấy.”

Tần Liệt hai mắt sáng ngời.

“Lăng thúc, tạm thời ta không định đi Tinh Vân Các, ta muốn ở lại Lăng gia trấn chờ gia gia. Người xem có thể phái ai đó đi Tinh Vân Các đổi điểm cống hiến lấy một ít linh bản cho ta không?” Tần Liệt hỏi.

“Đương nhiên là được,” Lăng Thừa Nghiệp trả lời ngay, “Chuyện này đơn giản, dùng danh nghĩa của ta bảo người tới Tinh Vân Các, chỉ cần họ thừa nhận điểm cống hiến của ngươi, là có thể nhẹ nhàng đổi lấy linh bản, không khó khăn gì.”

“Vậy cám ơn thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.