Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 41: Phỏng vấn thành




Tám ngày sau Tần Liệt và bọn Lăng Ngữ Thi về tới Dược sơn, nhìn thấy huyệt động quen thuộc trước mắt, ai cũng vui vẻ.

“Cuối cùng cũng về tới nhà rồi.” Lăng Tiêu ha ha cười, sờ sờ cái túi phồng lên bên người, mắt lóe sáng: “Dù đi khỏi Lăng gia trấn chưa tới một tháng, nhưng lần này mạo hiểm quá làm ta có cảm giác như mình đã đi lâu lắm. Cũng may… chúng ta đã vượt qua kiếp nạn, lại còn thu hoạch được tương đối khá nữa, ha ha!”

“Bị Phùng gia và Toái Băng Phủ hạ thủ đuổi giết mà chúng ta còn sống sót thì đương nhiên là kỳ tích rồi.” Lăng Phong nhìn Tần Liệt, vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, chúng ta còn đoạt được không ít linh thạch linh tài, lại còn lập được công lao với Tinh Vân Các, tao ngộ thực đúng là kinh tâm động phách.”

Ai cũng quay sang nhìn Tần Liệt.

Trong lòng ai cũng hiểu rõ, nếu không nhờ có Tần Liệt mấy lần biểu hiện kinh người, thì lần này nam nhân Lăng gia chắc chắn đều bị chém chết, Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh bi thảm sống không bằng chết.

Ngay cả Lưu Duyên và Cao Vũ cũng không thoát khỏi chết cùng với họ.

“Tần Liệt, sau này còn muốn giả ngây giả dại nữa không?” Lăng Ngữ Thi mím môi cười hỏi.

Đêm qua, nàng đã thay bộ võ phục võ giả bằng váy dài xanh nhạt, mép váy thêu đầy hoa, một sợi dây chuyền gắn lam thủy tinh khiến nàng trông vô cùng rực rỡ.

Lần này Lăng gia chẳng những lấy được rất nhiều linh thạch linh tài, còn lập công to với Tinh Vân Các, chiếm được hảo cảm của Lưu Duyên, ngay cả một chuyện luôn khiến nàng phiền lòng lâu nay giờ cũng đã tan biến.

- vị hôn phu của nàng chẳng những không hề ngốc mà còn cực kỳ xuất chúng, lúc nào cũng bảo vệ nàng.

Không còn phiền não, vui sướng ngập tràn khiến nàng lúc nào cũng rạng rỡ, tươi tắn, dung nhan tỏa sáng.

Mấy ngày nay ai cũng nhìn ra Lăng Ngữ Thi và Tần Liệt thân cận với nhau, nên nghe nàng trêu Tần Liệt, ai cũng cười.

“Ta đâu có giả ngây giả dại, chỉ là một trạng thái tu luyện thôi, sau này cũng vẫn như thế thôi.” Tần Liệt cười khổ: “Cho nên sau này mọi người nhìn thấy ta như vậy cũng đừng có kỳ quái, công pháp tu luyện này của ta chính là như vậy mà.”

“Đừng có lo, tiểu tử ngươi sau này có làm ra chuyện gì ta cũng chẳng kỳ quái.” Lăng Tiêu cười to: “Ngay cả linh khí phàm cấp ngũ phẩm mà ngươi còn chữa được, so với gia gia ngươi còn lợi hại hơn nhiều, ngươi bảo chúng ta còn có thể kỳ quái cái gì nữa? Gặp chuyện kỳ quái nhiều quá rồi giờ đâu còn thấy gì kỳ quái nữa…”

Mọi người đều cười, nhao nhao đồng tình, bảo trên người Tần Liệt chuyện kỳ quái nhiều quá nên bọn họ dần cũng quen rồi.

“Được rồi, không nói nhiều với mọi người nữa, ta đi Dược sơn cất hỏa tinh thạch đây, tí nữa lại vào trấn ăn cơm như bình thường. Mọi người cứ đi trước, không cần chờ ta.” Tần Liệt cười.

“Ta cùng đi với ngươi.” Lăng Ngữ Thi cười điềm tĩnh, nói rất tự nhiên: “Dù sao cũng đi cả tháng rồi, cũng chẳng có gì phải vội, ngươi đi đi, ta chờ ngươi.”

“Chúng ta cũng không vội, ở đây chờ ngươi.” Lăng Tiêu rất nghĩa khí.

Lăng Hâm trừng mắt nhìn hắn: “Đồ đần, đại tiểu thư muốn ở một mình với Tần Liệt, ngươi ngu vừa thôi!”

Ai nấy hi hi cười, ánh mắt đầy trêu chọc nhìn hai người họ.

Lăng Ngữ Thi xấu hổ, đỏ mặt mắng: “Ngươi ăn nói nhảm nhí, có khác gì hắn đâu!”

Lăng Hâm vò đầu ngượng ngùng cười: “Đại tiểu thư thứ lỗi, giọng của ta hơi to…”

Tần Liệt tức cười, thấy ấm áp trong lòng.

Hắn không nhớ rõ chuyện mười năm trước, năm năm nay lúc nào cũng tu luyện một mình cô độc, chưa hề tiếp xúc với bạn bè cùng lứa tuổi, nên đôi khi hắn có vẻ quái gở.

Nhưng chung đụng với những người Lăng gia này lại làm cho lòng hắn thấy ấm áp vui vẻ, nhất là Lăng Ngữ Thi…

“Vậy ta đi Dược sơn.” Hắn mỉm cười, khẽ gật đầu chào mọi người, đi về phía Dược sơn.

Hắn đi rồi, mọi người đều thức thời tỏ vẻ muốn đi về, chỉ có một mình Lăng Dĩnh có vẻ miễn cưỡng, muốn ở lại chờ Tần Liệt mà thôi.

“Nha đầu kia, người ta đính hôn rồi, ngươi còn nhòm ngó gì hả?” Lăng Tiêu dắt Lăng Dĩnh đi, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Chỉ đính hôn thôi, đã chính thức kết hôn đâu, được rồi, ta đi với mọi người là được chứ gì…” Lăng Dĩnh lầm bầm.

Lăng Ngữ Thi thấy vậy, trầm ngâm một lúc rồi nói với mọi người: “Năm năm nay Tần Liệt vẫn gian khổ tu luyện, chính là ta… đã khiến hắn bị liên lụy việc vặt Lăng gia, quấy rầy sinh hoạt bình thường của hắn.”

Nàng khẽ nhíu mày: “Mấy chuyện linh tinh của Lăng gia đúng ra chẳng liên quan gì tới hắn, cho nên đến khi có kết quả từ bên trên về chuyện này, mọi người đừng nói gì nữa, để hắn yên tĩnh tu luyện, chúng ta đừng nên làm phiền hắn nữa.”

“Phải, chúng ta hiểu mà. Lăng gia mặc dù có rất nhiều chuyện lộn xộn nhưng đều là chuyện của chúng ta, đúng là không nên áp đặt lên người hắn.” Lăng Phong khẽ gật, nghiêm túc dặn dò mọi người: “Tí nữa về tới Lăng gia trấn, đừng nói gì về chuyện của Tần Liệt nhé, nếu không mọi người biết sự thần kỳ của hắn, lại tới dây dưa, ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn.”

Ai nấy đều nhao nhao gật đầu, cam đoan sẽ không lắm miệng, không hé răng gì chuyện Tần Liệt.

Lăng Phong thúc giục mọi người trở về Lăng gia trấn.

Một mình Lăng Ngữ Thi ở lại dưới chân chờ, nhớ lại khoảng thời gian trước kia khi Tần Liệt bị tập kích, nàng đã cõng Tần Liệt trên lưng chạy về Lăng gia trấn, lúc ấy còn ôm chặt đùi hắn nữa.

Còn hắn thì dính sát vào lưng nàng…

Nhớ tới nhớ lui, Lăng Ngữ Thi hai má nóng bừng, lòng tự hỏi: lúc đó không biết tên kia có tỉnh táo hay không?

Trong quặng mỏ Dược sơn, Tần Liệt vừa vào cửa động, sắc mặt đã trầm xuống.

Những con đường đá rắc rối phức tạp trong động là do gia gia tự tay làm lấy mỗi ngày để giúp cho hắn tu luyện, những con đường ấy giao thoa với nhau tạo thành kỳ trận để ngăn cản ngoại nhân xông vào, giúp hắn yên tĩnh tu luyện.

Lúc trước Lăng Thừa Nghiệp bị Đỗ Kiều Lan thúc ép, nói lộ ra sự thần bí của nó làm cho bao nhiêu tộc nhân Lăng gia hăm hở xông vào thăm dò.

Tiếc là võ giả Lăng gia chẳng ai tinh thông trận pháp, nên không phá được, dần dần đều bỏ cuộc.

Nhưng hôm nay, trận pháp lại có dấu vết bị phá, ở một nơi đường đá giao thoa bị một tảng đá lớn chặn ngang phong tỏa, khiến trận pháp bị cải biến, có mấy vị trí đã bị đả thông, chứng tỏ có người đã phá giải trận.

- Lăng gia tuyệt đối không có ai hiểu kỳ trận. Vậy là ai?

Tần Liệt cau chặt mày, trong lòng khẩn trương, lập tức đi vào chỗ sâu nhất trong sơn động.

Đó là nơi bí mật nhất của hắn, là nơi hắn rèn luyện Thiên Lôi Cức, là khu vực riêng tư tuyệt đối của hắn.

Hắn không cho phép bất kỳ ai xâm nhập vào!

Đi sâu vào trong, hắn thấy vẫn bình thường, như thế có lẽ người phá trận chưa thâm nhập vào tới trong này.

“Còn tốt, có lẽ người kia tạm thời chưa phá được trận, chắc còn đang nghĩ cách.” Tần Liệt cất kỹ hỏa tinh thạch, sờ cằm nghĩ nghĩ: “Không phải người Lăng gia trấn, vậy là ai? Đến cùng muốn làm gì đây? Không lẽ thực cho là trong động có kỳ bảo hay sao?”

Biết Lăng Ngữ Thi còn đang ở ngoài đợi, nên hắn cũng không ở lại lâu, nhanh chóng đi ra.

Lăng Ngữ Thi không biết đang nghĩ cái gì, hai má ửng đó, đôi mắt lấp lánh, rất là dễ thương.

“Nghĩ gì nhập thần vậy?” Tần Liệt không tiếng động tới sau lưng nàng.

Lăng Ngữ Thi run bắn vì hoảng sợ, nhận ra là hắn thì cười: “Ta đang nghĩ lúc đang cõng người nào đó trở về, không biết lúc đó người đó có tỉnh hay không?”

Da mặt Tần Liệt giần giật, hắn đang muốn cực lực phủ nhận thì Lăng Ngữ Thi đã nhận ra ngay: “Quả nhiên là như vậy! Ta biết ngay ngươi là người xấu mà!”

Tần Liệt ngượng ngùng gượng cười, không giải thích gì nữa.

Lăng Ngữ Thi cũng không truy kích thêm: “Thực ra hôm đính hôn, lúc ngươi nắm chặt tay ta, giúp ta chia sẻ áp lực, ta đã tha thứ cho ngươi rồi.”

Lúc nàng phải hứng chịu bao lời giễu cợt trào phúng của tộc nhân, bao lời cay nghiệt của Đỗ gia, lúc nàng buồn bã bất lực nhất, Tần Liệt đã cầm chặt lấy tay nàng…

Lúc ấy nàng kích động tới mức siết chặt tay làm móng tay đâm rách lòng bàn tay Tần Liệt, mà hắn vẫn không hề kêu một tiếng…

Một chuyến đi Thiên Lang sơn, nhìn thấy rõ con người thật của hắn, tự nhiên nàng hiểu lúc ấy Tần Liệt thanh tỉnh, nên mỗi lần nhớ tới trong lòng nàng đều tràn đầy cảm động.

Chỉ cần một chuyện kia cũng đã đủ khiến nàng tha thứ cho hắn, huống chi sâu trong lòng, nàng cũng không để tâm chút tật xấu ấy của hắn…

“Trận pháp đường đá trong Dược sơn đang bị người ta phá giải, đối phương chắc chắn không phải người Lăng gia trấn, ngươi đoán là ai?” để khỏi xấu hổ thêm, Tần Liệt chuyển sang chuyện khác. “Người kia hiểu được trận pháp, chắc chắn là luyện khí sư, chỉ là cấp bậc hình như không cao, tốn nhiều thời gian mà vẫn chưa phá được hoàn toàn.”

“Không cần phải đoán, nhất định là Đỗ Kiều Lan giở trò quỷ, kể chuyện Dược sơn cho Đỗ Hải Thiên, nên Đỗ Hải Thiên sai người tới phá.” Lăng Ngữ Thi quả quyết: “Ả muốn nhúng vào Dược sơn lâu rồi, tính toán bao năm muốn thay cha tiếp nhận Lăng gia, sự kỳ diệu trong Dược sơn đương nhiên ả ta rất muốn.”

Tần Liệt cau mày, sắc mặt trầm xuống.

Kỳ trận trong Dược sơn là do gia gia tự tay bố trí cho hắn, dù có muốn phá cũng chỉ có thể do hắn tự ra tay, không cho phép người ngoài xen vào!

Sơn động kia là khu vực riêng tư tuyệt đối của hắn, cả Lăng Ngữ Thi hắn còn không cho vào, sao lại có thể để cho người ngoài đặt chân tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.