Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 25: Chờ tôi trở lại




“Toái Băng Phủ! Thì ra là người của Toái Băng Phủ!”

Tần Liệt nhíu chặt mày, lòng vô cùng trầm trọng, nhìn thấy người Toái Băng Phủ tới, một tia nghi hoặc sau cùng cũng đã sáng tỏ.

Thì ra là Phùng gia cấu kết với Toái Băng Phủ, hèn gì không sợ Tinh Vân Các trả thù, nếu thành công Phùng gia có thể gia nhập vào Toái Băng Phủ, triệt để thoát khỏi Tinh Vân Các.

Có lẽ, Phùng gia đã sớm âm thầm lui tới với Toái Băng Phủ, chỉ là vẫn dấu diếm chưa lộ ra mà thôi.

Một mỏ quặng Viêm Dương Ngọc, giá trị cực lớn, khiến cho Phùng gia không kềm chế được, phải lộ đuôi, giúp Toái Băng Phủ chiếm lấy nó!

Bao nhiêu ý nghĩ liên tiếp hiện ra trong đầu, Tần Liệt dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hạp cốc, gió rít phần phật bên tai, khiến hắn bình tĩnh lại.

Cũng giống như Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ cũng có đường chủ, trưởng lão và phủ chủ.

Nói chung, đường chủ đều là võ giả Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, trưởng lão thì toàn bộ đều là Khai Nguyên cảnh trung kỳ, và một trưởng lão thường có dưới tay hai ba đường chủ.

Lần này Toái Băng Phủ xuất ra một trưởng lão, nhất định sẽ mang các đường chủ dưới trướng đi theo, hơn nữa thêm 50-60 võ giả Luyện Thể cảnh, coi như dù không có người Phùng gia góp tay, thì bọn hắn cũng đủ để nghiền áp Lăng gia, Cao gia và cả Lưu Duyên!

Theo bộ dáng của Toái Băng Phủ, vụ quặng Viêm Dương Ngọc này, tuyệt đối sẽ không cho phép tiết lộ ra ngoài.

Điều này cũng có nghĩa là, một khi bọn chúng tới nơi, chắc chắn sẽ là đồ sát đẫm máu, không cho phép một người nào đào thoát!

Lăng gia, Cao gia và Lưu Duyên dù có liên kết lại cũng không có khả năng chiến thắng, chỉ còn một cách là trước khi người Toái Băng Phủ tới, phải mau chóng chạy ra khỏi hạp cốc mới có được một đường sinh cơ!

Đầu óc Tần Liệt nhanh chóng suy nghĩ, trong tình cảnh sinh tử, hắn không thể tiếp tục giả ngây giả dại, mà phải đem hết toàn lực ứng phó.

Trong lòng hắn cười khổ, nếu có thể đoán ra viện quân kia chính là Toái Băng Phủ, thì chắc chắn hắn sẽ không mạo hiểm mà báo cho Lăng Ngữ Thi đưa người Lăng gia trốn đi từ hai hôm trước rồi.

Đáng tiếc, người tính thủy chung không bằng trời tính, lần này đến đây chẳng những là cường giả Toái Băng Phủ, mà còn có cả một trưởng lão dẫn đội, hoàn toàn có thể đưa bọn hắn vào tuyệt cảnh rồi.

Trong hạp cốc, ba nhà đều đang ngủ say.

Nơi này khá vắng vẻ, lại không hề có linh thú qua lại, nên chẳng có ai canh gác, chỉ làm ít bẫy rập phòng bị gần đó thôi.

Thuần thục né qua những bẫy rập đó, Tần Liệt đi vào khu Lăng gia. Võ giả Lăng gia mỗi hai người một lều, chỉ có hắn một mình một cái.

Các võ giả đều ở cùng một nơi, chỉ Lăng Ngữ Thi, Lăng Dĩnh là nữ nhân nên lều hơi cách xa một chút.

Hắn lặng lẽ đến lều Lăng Ngữ Thi, tạo nên chút tiếng động.

“Ai?”

Lăng Ngữ Thi rất cảnh giác, khẽ quát, rồi giật giật Lăng Dĩnh, hai người đều mặc áo ngủ mỏng, còn chút buồn ngủ ló đầu ra.

Hai người nhìn qua Tần Liệt, cả hai đều ngây ra, trong mắt đầy kinh dị!

Trong bóng đêm, Tần Liệt đứng một mình ở ngoài lều, đưa tay ra hiệu đừng có lên tiếng.

Đôi mắt vẫn luôn mờ mịt giờ trong vắt sáng bừng, dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú mang chút tà dị, khiến Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh mồm há hốc, cảm giác như còn đang mơ.

“Chắc chắn là ta đang mơ…” Lăng Dĩnh thì thào, đưa tay dụi mắt, muốn mình tỉnh lại.

Lăng Ngữ Thi đã sớm đoán ra Tần Liệt không đơn giản, chỉ thất thần trong tích tắc, rồi tỉnh ra ngay, đôi mắt đẹp rạng rỡ, khẽ cười: “Khuya khoắt muốn làm gì?”

“Cho ta vào trước rồi nói.” Tần Liệt nhìn bốn phía, thấy mọi người vẫn ngủ say, nói rất khẽ: “Võ giả Toái Băng Phủ tối đa nửa canh giờ nữa sẽ tới đây, nếu không ứng biến kịp, tất cả người Lăng gia trong cốc đều phải chết.”

Lời vừa nói ra, khuôn mặt Lăng Ngữ Thi tái nhợt, Lăng Dĩnh kinh hãi che miệng, tỉnh táo hoàn toàn.

Nàng nhìn Tần Liệt như nhìn quái vật, Tần Liệt bây giờ vô cùng lạ lẫm, cùng với Tần Liệt trước kia hoàn toàn là hai kẻ khác nhau.

“Vào đi!” Lăng Ngữ Thi quyết định rất nhanh, kéo Tần Liệt vào, phủ lều che lại như cũ, hỏi ngay: “Chuyện gì xảy ra?”

Trong lều, hai cô gái tóc tai mất trật tự, trong mắt đầy nghi hoặc.

“Cao Viễn trên đường trở về Cao gia báo tin đã bị giết, trong lúc vô tình ta phát hiện ra thi thể của hắn. nếu ta không đoán sai, chính là kẻ rời khỏi của Phùng gia làm. Viêm Dương Ngọc quá trân quý, Phùng gia có lẽ đã bán rẻ tất cả mọi người. ta vừa mới ra ngoài kiểm tra, thấy 50-60 võ giả Toái Băng Phủ đang tới đây, dẫn đầu là một trưởng lão…”

Tần Liệt không bận tâm hai người đang kinh ngạc, giải thích rất nhanh: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải rút nhanh, nếu không đến khi họ tới, một người cũng không thoát được.”

Lăng Dĩnh vẫn còn khiếp sợ, Tần Liệt đột nhiên mở miệng nói chuyện khiến nàng chấn động vô cùng, nên không thể nào tỉnh táo để suy nghĩ, theo kịp lời Tần Liệt.

Chỉ có Lăng Ngữ Thi đã sớm đoán ra nên kịp điều chỉnh trạng thái, chờ Tần Liệt nói xong, cả thân nàng lạnh toát, mắt đầy kinh hãi, vội hỏi: “Có chứng cớ chứng minh là do Phùng gia gây ra hay không?”

Tần Liệt lắc đầu.

“Không có chứng cớ không thể nào vạch mặt Phùng gia, nếu chúng ta nhiều lời, chắc chắn sẽ bị Phùng gia cắn ngược lại, mà Cao gia và Lưu Duyên cũng sẽ nghi ngờ chúng ta.” Lăng Ngữ Thi lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy mỗi giây trôi qua là gần cái chết một bước, kêu Tần Liệt: “Ngươi thấy nên làm thế nào bây giờ?”

“Không muốn người Lăng gia bị diệt sạch, thì phải lập tức rút khỏi đây! Nếu sợ những người khác hoài nghi, có thể linh hoạt một chút.. ví dụ, nói ta mất tích phía trước hạp cốc, nên ngươi cho người Lăng gia nhất loạt theo hướng đó đi tìm!” Tần Liệt cũng không dấu ý đồ, quyết đoán nói: “Đường trở về nhà đã bị Toái Băng Phủ chiếm mất, chúng ta chỉ có thể xuyên qua hạp cốc, vào sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch mà thôi!”

Ngân Dực ma lang trở về núi Thiên Lang cũng sẽ về sâu trong Cực Hàn sơn mạch, hướng bọn họ đi có xác suất rất lớn gặp phải Ngân Dực ma lang.

Đây đúng là điều hắn cần.

“Có báo cho Cao gia, Lưu Duyên hay không?” Lăng Dĩnh rốt cuộc cũng tỉnh hẳn, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Liệt như thể mới quen: “Nếu suy đoán của ngươi là thật, nếu không báo cho họ, chẳng phải bọn họ chỉ còn đường chết hay sao?”

“Có nói chưa chắc họ đã tin, mà còn làm Phùng gia cảnh giác, lây cả sang chúng ta, làm chúng ta không chạy thoát được.” Tần Liệt nhíu mày: “Hơn nữa, có bọn họ chặn phía sau, hi vọng sống của chúng ta lớn thêm một chút. Ít nhất, bọn họ có thể làm giảm tốc độ truy giết chúng ta của Toái Băng Phủ…”

“Ác quá!”

Lăng Ngữ Thi và Lăng Ngữ Thi đều lạnh người, nhìn Tần Liệt kinh dị.

“Tần Liệt, vậy ngươi chạy trước đi, ngươi đi khỏi, ta sẽ lập tức gọi mấy người Lăng Phong, dẫn bọn họ đi tìm ngươi!” Lăng Ngữ Thi cắn răng, biết lúc này không thể do dự, nên vừa nói, nàng vừa lấy giấy bút, viết viết cái gì đó rất nhanh.

“Ừ.” Tần Liệt khẽ gật, không dông dài gì thêm, vén lều đi ra.

“Đại tiểu thư, người thật là xấu, lừa gạt tất cả chúng ta!” Lăng Dĩnh nói, mắt lấp lánh: “Mắt Tần Liệt có thần, trông như đổi thành một người khác hoàn toàn, chẳng những rất là tuấn tú, mà còn, còn, còn…”

“Gì nữa?” Lăng Ngữ Thi mất kiên nhẫn ngẩng lên nhìn nàng.

“Còn rất có mị lực nha!” Lăng Dĩnh cuối cùng cũng tìm ra từ phù hợp: “Sao có thể như thế nhỉ? Hắn mới mười lăm tuổi à!”

“Nha đầu chết tiệt! tai vạ tới nơi rồi, còn lo nghĩ tới mấy thứ này hả?” Lăng Ngữ Thi trừng mắt, nói vài câu, rồi đi ra khỏi lều, đánh thức bọn Lăng Phong, nói không tìm thấy Tần Liệt, bảo mọi người cùng nàng đi tìm.

Bọn Lăng Hâm đang ngủ say sưa bị đánh thức rất là bất mãn, lại nghe nói hơn nửa đêm lại còn phải đi tìm tên đần Tần Liệt thì đều rên rẩm, trong lòng bực bội, nếu không phải e ngại mặt mũi Lăng Ngữ Thi, chắc đã chửi om sòm lên rồi.

ồn ào bên này khiến Lưu Duyên, Cao Vũ, Phùng Dật đều tỉnh giấc, hỏi mọi việc rồi, ai cũng lớn tiếng mắng nhiếc Tần Liệt có chết cũng đáng đời, Lăng gia khe khẽ một tí đi, đừng om sòm nữa, để cho bọn họ ngủ.

“Đi thôi, mang cả binh khí theo, để phòng ngừa vạn nhất.” Lăng Ngữ Thi nói, không để ý ai ai cũng thở dài thở ngắn, dẫn đầu đi về phía sâu trong hạp cốc.

Mọi người bất đắc dĩ, vừa mắng thầm Tần Liệt, vừa đi theo, dần dần ra khỏi nơi tập trung.

“Tất cả đi theo Lăng Dĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất cho ta!” tạo đủ khoảng cách an toàn, Lăng Ngữ Thi nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc khẽ quát.

“Đại tiểu thư, chuyện gì vậy?” Lăng Phong dẫn đầu, nhận ra có điều gì đó không đúng.

“Đừng vội hỏi, Lăng Phong, ngươi cùng Lăng Dĩnh dẫn họ toàn lực chạy thẳng vào sâu trong Cực Hàn sơn mạch đi!” Lăng Ngữ Thi nói.

“Lăng đại ca, mau lên, tí nữa muội giải thích cho huynh!” Lăng Dĩnh ngoắc.

Bọn Lăng Phong đều nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo lệnh, nhanh chóng rời khỏi hạp cốc.

Lăng Ngữ Thi ở lại sau cùng, chờ bọn họ đi được một lúc, mới lấy cung tên, nhắm lều của Lưu Duyên bắn một phát, trên mũi tên cột một lá thư.

“Xoẹt!”

Mũi tên xé gió bắn tới, Lưu Duyên vẫn chưa ngủ sâu vội biến sắc, xốc lều vải vọt ra.

“Phốc!”

Mũi tên cắm thẳng vào lều của hắn.

Lưu Duyên lạnh mặt, nhìn thấy trên tên có tờ giấy, lập tức rút ra xem, chỉ mới nhìn thoáng qua, vội biến sắc, quát khẽ: “Cao Vũ!”

Lều Cao Vũ cách hắn khá gần, nghe thấy ngay, vội hỏi: “Ta nghe thấy tiếng tên rồi, là ai bắn?”

“Lưu đại ca, chuyện gì thế?” Phùng Dật cách khá xa cũng trộm nghe thấy tiếng tên bắn, nhưng không chắc lắm, nên lên tiếng hỏi dò.

“Không có gì, bị người Lăng gia đánh thức, không ngủ lại được, nên tìm người nói chuyện thôi.”

Lưu Duyên ánh mắt quái dị trả lời qua loa một câu, khẽ ra dấu cho Cao Vũ, hai người chui vào lều vải, rồi đưa lá thư của Lăng Ngữ Thi cho Cao Vũ.

“Cao Viễn đã chết, Phùng gia cấu kết với Toái Băng Phủ muốn mưu đồ mỏ Viêm Dương Ngọc. Người Toái Băng Phủ do một trưởng lão dẫn đầu đang trên đường, khoảng nửa canh giờ sẽ tới hạp cốc.”

Cao Vũ liếc mắt qua, cũng lạnh toát toàn thân, con mắt âm lãnh toát ra lãnh ý dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.