Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 22: Đàn ông và đàn bà




Núi Thiên Lang do hai ngọn núi tạo thành.

Nhìn từ xa, hai ngọn núi như hai con cự lang đang đối mặt với nhau, cả hai đều đang ngửa cổ thét dài.

Giữa hai ngọn núi đó có một hạp cốc rất lớn, vách núi dựng đứng, mỏ hỏa tinh thạch ở hai bên vách của hạp cốc. do đó, muốn khai thác hỏa tinh thạch phải leo lên vách đá.

Người thường muốn trèo lên lấy quặng nghĩa là muốn tự sát, chỉ có những võ giả quanh năm khổ tu, có tố chất thân thể mạnh mẽ, mới có thể khai thác được mà thôi.

Đám người Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi lúc chạng vạng đã tới Thiên Lang sơn.

Họ đều nhìn thấy hai bên vách đá kia buông xuống rất nhiều sợi dây thừng, võ giả Cao gia, Phùng gia nắm dây, như khỉ leo lên vách, tay đao, tay xà beng gõ gõ đánh đánh vào vách đá.

Ánh nắng chiều chiếu xuống, có thể nhìn thấy những đốm lửa đỏ rải rác lập lòe trên vách đá.

Những nơi có ánh lửa lập lòe này thường là những nơi xuất hiện những khối hỏa tinh thạch nhỏ, đầu tinh thạch ánh màu đỏ thẫm như lửa, dưới ánh nắng sáng lên lấp lánh.

Tần Liệt nhìn những chỗ đó, nói thầm: “Đây là hỏa tinh thạch à…”

Hắn đã từng nghe gia gia giảng giải rất kỹ về luyện khí, biết rõ ngay tại lúc dung luyện linh tài thì phải có lửa phối hợp.

Điều này rất dễ giải thích, vì cũng như thợ rèn bình thường, khi rèn cũng luôn cần có lửa nung, luyện khí đương nhiên cũng không thể thoát khỏi trình tự cơ bản này.

Đương nhiên, lửa của luyện khí sư không giống lửa của thợ rèn bình thường.

Lửa của họ thường có ba dạng: dạng thứ nhất là lửa do bản thân luyện khí sư tu luyện ra, dùng linh lực chuyển hóa thành lửa, dạng này dựa vào tu vi của luyện khí sư, nên là dạng hao phí linh lực và tinh thần của luyện khí sư nhất.

Những khi gia gia chữa linh khí đều là dùng loại lửa này, những luyện khí sư tu luyện ra được lửa thì bất kỳ ở chỗ nào, vào lúc nào cũng có thể luyện khí được, loại lửa này đối với họ là tiện lợi nhất, chỉ là cũng hao phí linh lực nhất mà thôi.

Dạng thứ hai là lửa lấy từ đất, từ núi lửa để luyện khí. Rất nhiều tông sư luyện khí, thường khi muốn luyện linh khí lớn hoặc với số lượng lớn đều chọn dùng loại này. Những tông phái chuyên luyện khí cũng vậy, chọn những nơi có núi lửa, dẫn lửa từ đó vào những gian phòng, cho đệ tử, môn đồ vào sử dụng.

Dạng này nhờ vào lửa tự nhiên, nên không thể luyện khí bất kỳ lúc nào hay bất kỳ ở đâu được, tuy không làm hao phí linh lực tu vi, nhưng phải cố định ở một chỗ.

Dạng thứ ba, là dùng hỏa tinh thạch. loại linh tài này là dạng linh tài thuộc hỏa, có độ nóng rất cao, có thể làm lửa để luyện khí.

Dạng lửa thứ ba này vừa không làm hao tổn linh lực và tu vi luyện khí sư, vừa tiện dụng có thể mang theo bên người, là loại lửa đa số luyện khí sư đều chọn dùng.

Chỉ là loại lửa này là loại duy nhất có tính tiêu hao chỉ dùng được một lần, dùng một khối là mất đi một khối.

Ba dạng lửa đều có chung công dụng để dung luyện linh tài, có lợi có hại, luyện khí sư có thể dùng kết hợp, cũng có thể dùng riêng rẽ.

Đột phá tới cảnh giới thất trọng, Tần Liệt đã có thể phóng linh lực ra ngoài, đồng nghĩa với việc có thể sử dụng linh khí, phát huy uy lực của chúng.

Thời gian ngắn gần đây hắn vẫn luôn ở trong linh trận đồ của Trấn Hồn Châu, có thêm chút hiểu biết về luyện khí.

Hỏa tinh thạch mặc dù chỉ là một loại lửa để luyện khí nhưng đối với hắn mà nói, để có được cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hắn đi cùng Lăng Ngữ Thi tới Thiên Lang sơn, một là sợ Lăng Ngữ Thi có chuyện, hai là cũng muốn có một viên hỏa tinh thạch xem nó ra sao.

“Lăng gia đã tới.” Lăng Ngữ Thi khẽ kêu.

Dưới hạp cốc, một nam tử mặc trường bào có hình tinh vân nằm trên một cái ghế.

Hắn đang lười nhác nhìn lên ánh nắng chiều, nghe thế khẽ chuyển mắt liếc đoàn người Lăng gia một cái, khẽ vẫy tay gọi bọn họ, rồi nói: “Ta tên Lưu Duyên, được lệnh phụ trách việc này. Ờ, bây giờ cũng tối rồi, sáng mai các ngươi cùng chung chỗ với Phùng gia, Cao gia lấy quặng đi. Mỗi ngày giao hỏa tinh thạch cho ta, ta sẽ thống kê, sau khi kết thúc, Tinh Vân Các sẽ cho các ngươi linh thạch tương ứng để làm thù lao.”

Lưu Duyên khoảng chừng ba mươi tuổi, người hơi béo, chòm râu ngắn, con mắt lúc nào cũng híp híp, dáng vẻ chẳng để ý tới cái gì.

“Lưu đại ca, đây là thu hoạch hôm nay của Phùng gia.” Một thanh niên tuấn dật, tráng kiện từ trên nhảy xuống, ném một cái túi lên bàn trước mặt Lưu Duyên, rồi quay sang nhìn cười Lăng gia cười tươi rói: “Lăng Phong, đã lâu không gặp!”

Thanh niên này rất tuấn tú, mặc một bộ áo trắng, góc áo thêu viền vàng, trông rất đẹp đẽ quý giá.

Miệng hắn nói tên Lăng Phong, nhưng mắt lại nhìn Lăng Ngữ Thi, đi nhanh tới, vẫn cười: “Lăng Ngữ Thi! Ha ha, thì ra lần này Lăng gia là do nàng dẫn à, chúng ta cũng lâu rồi không gặp đúng không?”

“Ừ, cũng hai năm rồi.” Lăng Ngữ Thi lạnh nhạt.

“Ai thế?” Lăng Dĩnh hỏi người bên cạnh.

“Phùng Dật, nhị thiếu gia Phùng gia, hai năm trước đã là cảnh giới thất trọng thiên, bây giờ chắc đã lên bát trọng. ca ca của hắn Phùng Khai, hiện giờ đã là đệ tử hạch tâm của Tinh Vân Các, nếu không có gì xảy ra, người này chắc cũng sẽ đột phá Khai Nguyên cảnh trước hai mươi tuổi, theo ca ca vào Tinh Vân Các.”

Lăng Hâm nhìn Phùng Dật, nói với giọng kính nể: “Hai năm trước, ta với đại tiểu thư và Lăng Phong ở Cực Hàn sơn mạch từng tổ đội với họ săn giết linh thú, cũng có chút giao tình. Phùng Dật rất có hảo cảm với đại tiểu thư…”

“Chín viên hỏa tinh thạch tứ phẩm, cũng không tệ lắm, mai tiếp tục cố gắng nhé.” Lưu Duyên tổng kết, híp mắt cười cười, nhẹ gật đầu với Phùng Dật.

Chín võ giả Phùng gia trước sau từ vách đá nhảy xuống tới nơi.

Bọn họ đều đứng quanh Phùng Dật, vừa cười vừa thảo luận bí quyết khai thác hỏa tinh thạch, vừa nhìn người Lăng gia. Tầm mắt họ chủ yếu xoay quanh Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh, thỉnh thoảng lại phá ra cười, thì thầm to nhỏ với nhau.

Mười võ giả Phùng gia, đều ở cảnh giới luyện thể, đa số là ngũ lục thất trọng thiên, và… tất cả đều là nam giới.

Bọn họ tới đây hơi sớm, mấy ngày liền buồn tẻ khai quặng, giờ thấy Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh, mắt mũi sáng ngời, tinh thần phấn khởi.

“Lưu ca, đây là của Cao gia.”

Một thanh niên nữa phi xuống, người này mặc đồ võ giả màu đen, tóc dài rủ xuống vai, thần sắc dữ dằn ác liệt, ánh mắt lành lạnh có chút tà ý.

“Đây là Cao Vũ, tiểu thiếu gia của Cao gia, hai tỷ tỷ của hắn cũng đều đã vào Tinh Vân Các. Cao gia chủ rất cưng chiều coi trọng hắn, mà bản thân hắn… cũng có chút tà quái, hình như mới chỉ có mười sáu tuổi, nhỏ hơn Phùng Dật một tuổi, nhưng mà nghe nói cũng đã đột phá lên bát trọng rồi.”

Lần này không đợi Lăng Dĩnh hỏi, Lăng Hâm đã rì rầm kể lể.

Suy nghĩ một chút, Lăng Hâm sầm mặt, nói thêm: “Cao Vũ này… ngươi phải cẩn thận một chút, nghe nói thằng này có chút biến thái, từng hành hạ đến chết mấy thiếu nữ rồi. ờ, ngươi cũng đừng có trêu chọc hắn, nếu không thì phiền phức lắm.”

Nghe vậy, Lăng Dĩnh cũng lạnh người.

Nhìn nhìn khuôn mặt trắng nhợt, lạnh lùng, hai mắt tà dị của Cao Vũ, Lăng Dĩnh không kìm được lùi lại một bước, sát lại gần Lăng Phong, rõ ràng là khiếp đảm.

“Năm viên tứ phẩm, sáu viên tam phẩm, lại còn một viên ngũ phẩm, thu hoạch không tệ.” Lưu Duyên ngồi thẳng lên, cẩn thận kiểm kiểm, rồi cười với Cao Vũ.

Tần Liệt nhận thấy lúc Lưu Duyên nói chuyện với Cao Vũ thì không nằm ì trên ghế nữa, mà ngồi thẳng hẳn lên, có vẻ coi trọng Cao Vũ.

Ánh mắt âm hàn của Cao Vũ đảo qua người Lăng gia, rồi mang người Cao gia bỏ đi, tới chỗ khác trong hạp cốc chuẩn bị nhóm lửa thổi cơm.

“Lăng Phong, Ngữ Thi, các người tới ăn chung với chúng ta đi.” Phùng Dật nhiệt tình mời.

“Không cần, chúng ta có mang theo, trên đường cũng giết được ít thú, không làm phiền ngươi.” Lăng Ngữ Thi nhẹ nhàng cự tuyệt.

“Ngữ Thi nàng khách khí quá, chúng ta không gặp hai năm rồi, mọi người uống chút rượu chuyện phiếm một chút, không lẽ chút mặt mũi này cũng không được?”

“Vậy… cũng được.” Lăng Ngữ Thi bất đắc dĩ, dẫn người Lăng gia tới chỗ Phùng gia.

Vài võ giả Phùng gia nhanh tay nhóm lửa, lấy rượu, thịt chín, vui vẻ mời người Lăng gia.

Bọn Lăng Phong, Lăng Hâm cũng có quen biết với vài người Phùng gia, nên không hề khách sáo, ngồi xuống vừa lấy gà rừng và thỏ săn được trên đường để lên lửa nướng, vừa cùng người Phùng gia tán chuyện.

“Tần Liệt, ngồi cạnh ta này.” Lăng Ngữ Thi chẳng kiêng kị gì nắm lấy tay Tần Liệt kéo tới cạnh mình, lấy thịt nướng từ Phùng Dật nhét vào tay hắn, nhẹ nhàng: “Đi đường lâu vậy, cũng đói bụng rồi, ngươi ăn đỡ đi, chờ chút ta nướng mấy con gà rừng cho ngươi.”

Phùng Dật vì lấy lòng người đẹp, thịt nướng chín mình cũng chưa dám ăn mà đưa cho Lăng Ngữ Thi.

Chẳng ngờ giai nhân dứt khoát, cứ thế đưa cho Tần Liệt, khiến Phùng Dật kinh ngạc, có chút xấu hổ.

“Vị tiểu huynh đệ này là…” Phùng Dật cười hỏi.

Tần Liệt thần sắc đờ đẫn, cũng chẳng khách khí, cầm lấy thịt ăn, tướng ăn cũng chẳng chút lịch sự.

“Hôn phu của ta.” Lăng Ngữ Thi cứ thế mà nói.

Nụ cười trên mặt Phùng Dật cứng ngắc, ánh mắt tối sầm, ha ha cười: “Nàng đính hôn hồi nào vậy? sao phụ thân nàng không báo cho Phùng gia hay? Ta chưa hề nghe thấy ai nói gì cả.”

Võ giả Phùng gia cũng sững sờ, không khỏi chăm chú xem xét Tần Liệt.

Nhìn thấy Tần Liệt đờ đẫn, lại càng kinh ngạc, hiếu kỳ.

“Chỉ là đính hôn thôi, cũng không phải chuyện lớn, nên cha ta cảm thấy không cần phải gióng trống khua chiêng, nên không báo cho bằng hữu quanh đây biết.” Lăng Ngữ Thi mỉm cười, chợt nghe Tần Liệt cắn nghe “bép!’ một tiếng, biết rõ hắn cố ý, không khỏi oán trách trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng dở khóc dở cười, thầm nghĩ: ‘ngươi cái tên này, nhất định là đang cười trộm, cố ý làm mất mặt ta mà’.

“Lăng Hâm, thằng này là ai? Trước giờ hình như chưa từng thấy, hình như hắn… có chút…? Một võ giả Phùng gia dò hỏi.

Lăng Hâm hừ một tiếng, giọng khinh thường: “Hắn không phải người của Lăng gia ta, thằng này đầu óc có vấn đề, chỉ là một thằng ngu thôi, quỷ mới biết tại sao gia chủ lại đồng ý để đại tiểu thư đính hôn với hắn nữa.”

“Hèn chi, nhìn đần độn như thế, thì ra là một thằng ngu thật.” người kia cười quái gở.

“hô!”

Que gỗ trong tay Lăng Ngữ Thi vẫn còn dính đầy mỡ gà, một đầu còn đang cháy đỏ, đâm thẳng vào ngực tên kia.

Người kia không khỏi kêu rên một tiếng, đứng bật dậy, vội dập đốm lửa trên ngực để không bị cháy lan thêm, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lăng Ngữ Thi.

“Nói chuyện cẩn thận một chút!” Lăng Ngữ Thi quát, đôi mắt sáng lóe, cũng đứng dậy, quay sang Phùng Dật: “Đa tạ đã tiếp đãi!” rồi nắm lấy tay Tần Liệt, xoay người rời đi.

Phùng Dật và người Phùng gia đều thấy xấu hổ, Phùng Dật vội quát mắng tên tộc nhân kia, Lăng Phong Lăng Dĩnh thấy vậy, cũng phải đứng lên cáo từ, đi theo Lăng Ngữ Thi.

Lăng Ngữ Thi kéo Tần Liệt vào một chỗ khác trong hạp cốc, mặt lạnh băng, đợi đám Lăng Phong tới, mới lạnh lùng nói với Lăng Hâm: “Nếu chỉ người trong nhà với nhau, ngươi có nói gì ta cũng không so đo, nhưng nếu lần sau còn dám ở trước mặt người ngoài nói bậy thêm một câu, thì đừng trách ta không khách khí!”

Lăng Ngữ Thi luôn ôn nhu thanh nhã bỗng trở nên nghiêm khắc lạnh lùng như vậy, khiến Lăng Hâm cũng thấy chột dạ, mặt đỏ bừng, không dám nói thêm gì.

Tần Liệt vẫn đờ đẫn, nhưng trong lòng thấy ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.