Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 2: Hộp đêm Tầm Hoan




Trên Dược Sơn.

Gia chủ Lăng gia bỏ mặt nạ ra, mang vẻ mặt trầm ngâm nói ra phát hiện ở hang động cùng hai lần ra tay với Tần Liệt.

"Đại ca không nhìn lầm đấy chứ? Đột nhiên tăng lên hơn mười lần số đường hang đá? Làm sao có thể?" Lăng Thừa Chí không dám tin, lắc đầu: "Chỉ với hai ông cháu nhà họ sao? Cho dù có khai khẩn ngày đêm đi chăng nữa thì cũng không thể nào mở ra nhiều hang đá thế được!"

"Nếu Tần Sơn là một tên võ giả mạnh mẽ, cảnh giới thật sự tầm cỡ Phá Toái Kính thì ngươi xem có khả năng không?" Gia chủ Lăng gia nghiêm nghị nói.

"A!" Đột nhiên Lăng Thừa Chí phát hoảng, đôi môi khô khốc, hai mắt trợn trừng, nói giọng khàn khàn: "Đại ca, hắn, sao hắn có thể đạt tới cấp độ cảnh giới cao thế được? Nếu thật sự là nhân vật đạt tới cấp bậc ấy thì còn đến trấn Lăng gia chúng ta làm gì?"

"Ngoại trừ khả năng đó ra thì ta không thể nghĩ ra khả năng nào khác." Lăng Thừa Nghiệp cũng nói giọng run run. "Chỉ có trở thành kẻ mạnh mẽ đạt tới cảnh giới xa xa ấy thì mới đủ khả năng trong thời gian ngắn mở ra nhiều đường hang đá vậy. Thật ra ta đã sớm nghi ngờ Tần Sơn rồi...Trong tộc, rất nhiều tiền bối nghĩ việc chữa trị linh khí dễ dàng hơn luyện chế linh khí rất nhiều. Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu có thẻ chữa thành công linh khí do người khác rèn luyện ra thì chắc chắn người luyện khí phải có tài nghệ cao siêu hơn."

"Ý huynh là?" Lăng Thừa Chí thầm hãi.

"Tần Sơn không hề đơn giản. Có thể cái chết của hắn cũng là một bí mật..."

Gia chủ Lăng gia dần ngẫm ra. "Bây giờ nghĩ lại cái chết bệnh của Tần Sơn có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nguyên nhân phát bệnh của hắn rất mù mờ, mà lại không cho chúng ta tìm người chữa trị. Hơn nữa tốc độ chết cũng rất nhanh, trước khi chết còn dặn chúng ta phải thủy táng. Chúng ta đưa xác hắn tới sông xong thì cũng không thể nào điều tra gì thêm nữa..."

"Huynh nghi ngờ hắn giả chết sao?" Lăng Thừa Chí kêu lên.

"Có khả năng này." Gia chủ Lăng gia gật đầu. "Ông nội không đơn giản, cháu trai cũng kỳ lạ. Cái khác bây giờ chưa thể xác định nhưng chắc chắn là Tần Liệt có thân thể cực kỳ rắn chắc! Ta cảm thấy khí lực của hai huynh đệ Đỗ Hằng, Đỗ Phi còn lâu mới mạnh bằng hắn!"

"Không thể nào? Đỗ Phi có cảnh giới luyện thể cấp năm, Đỗ Hằng luyện thể cấp tám. Sao lại không bằng hắn?" Lăng Thừa Chí kinh ngạc.

"Xem ra chúng ta phải chú ý tới Tần Liệt nhiều hơn. Suy đoán của ngươi rất có thể đúng. Cây cỏ trên Dược Sơn khô héo cực kỳ có khả năng liên hệ với Tần Liệt." Gia chủ Lăng gia mang vẻ mặt phức tạp nói.

...

"Tỷ nói xem người áo trắng kia có lai lịch thế nào đây? Sao hắn có thể ra tay với tên ngu này được? Người này thật là vô sỉ."

"Ai biết được? Hi vọng phụ thân và tam thúc có thể bắt được hắn. Trấn Lăng gia chúng ta hẻo lánh như vậy nên có rất ít võ giả cao siêu tới. Việc này đúng là cực kỳ kỳ quái." Lăng Ngữ Thi nhíu mày nhỏ lại, hai tay đặt lên chân Tần Liệt, ánh mắt kinh ngạc.

Lăng Ngữ Thi có dáng người cao gầy uyển chuyển, nếu so với Tần Liệt thì lớn hơn hai tuổi thành ra vóc dáng cũng cao hơn Tần Liệt một ít, lại là luyện thể cấp bảy nên theo đạo lý thì cõng một người gầy yếu như Tần Liệt sẽ cực kỳ đơn giản. Nhưng chỉ có mình nàng là biết, thật ra nàng phải cố hết sức mới cõng được...

Điều này làm nghi hoặc trong lòng nàng càng ngày càng tăng nhưng không dám nói nhiều. Nàng nói với ý châm biếm: "Tên nha đầu nhà ngươi cũng không làm cho ta thất vọng. Ngay khi tên mặc áo trắng tấn công Tần Liệt thì ngươi lập tức ra tay cùng với ta. Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn, hi vọng tên áo trắng kia giết chết Tần Liệt cơ đấy. Như vậy thì việc làm ngươi phiền não sẽ được giải quyết."

"Thật ra ta chỉ không đồng tình với quyết định của phụ thân chứ không hề có vấn đề gì với tên ngốc này. Tên ngốc này cũng rất đáng thương. Ta không phải kẻ độc ác vô sỉ đâu." Lăng Huyên Huyên dịu dàng nói.

Hai tỷ muội dùng giọng nói thanh thoát nói chuyện với nhau, càng ngày càng về tới gần trấn Lăng Gia. Lăng Huyên Huyên từ đầu tới cuối không để ý gì tới Tần Liệt. Lăng Ngữ Thi ban đầu còn nhìn nhưng sau cũng không quay đầu lại, chỉ để ý nói chuyện với tiểu muội trên con đường núi gập ghềnh.

Hai nàng cũng không hề để ý rằng Tần Liệt đã mở mắt ra từ lúc nào. Đôi mắt kia như ánh sao băng, trong suốt rõ ràng, không hề còn chút u ám nào nữa.

Cách đây hai năm, Tần Liệt tỉnh lại một lần trong lúc tu luyện.

Một lần sau chính là lúc trước khi Tần Sơn đi, chủ động làm hắn tỉnh lại. Mà lúc vừa rồi, hắn bị Lăng Thừa Chí tấn công nên cũng bị kích thích tỉnh táo lại.

Nghe thấy tiếng nói cười nhỏ nhẹ của hai tỷ muội, ngửi được mùi hương như hoa Lan từ Lăng Ngữ Thi, hai đôi mắt của Tần Liệt dần nhắm lại, cảm thụ một ít tình trạng của cơ thể, rồi đôi mắt của hắn khép chặt lại.

Hai mi mắt dần khép lại, từng hình ảnh xẹt qua trong đầu hắn, ký ức trong gần hai năm như dòng thủy triều tràn qua...

Hắn và ông nội Tần Sơn luôn sống bên nhau. Hắn chỉ nhớ được ký ức sau mười tuổi. Ký ức trước mười tuổi bị phong ấn ở Trần Hồn Châu giữa huyệt ấn đường. Theo lời của Tần Sơn thì ngay cả ông cũng không thể mở ra ký ức này, chỉ có Tần Liệt tự mình cố gắng thì mới có thể mở ra.

Tần Sơn nói cho hắn biết được rằng khi tìm ra hắn thì ký ức đã bị phong ấn rồi.

Tần Sơn không hề nói cho hắn biết gì về những việc có liên quan tới thân phận, lai lịch, cha mẹ của hắn. Chỉ nói rằng những thứ đó đều bị phong ấn trong đầu hắn. Sau này hắn sẽ từ từ mà mở ra.

Năm năm trước, Tần Sơn dẫn hắn vào trấn Lăng gia, truyền thụ cho hắn 'Thiên Lôi Cức', lấy một chỗ đặc biệt ở Dược Sơn trấn Lăng gia để hỗ trợ hắn tu luyện.

Ngoại trừ việc phong ấn mười năm ký ức thì Trấn Hồn Châu ở huyện ấn đường kia cực kỳ có ích. Hạt châu đó giúp hắn luôn có trạng thái tu luyện cực tốt: Vô pháp vô niệm!

Cái gọi là vô pháp vô niệm chính là chỉ cảnh giới đặc biệt khi người tu luyện tiến vào. Trong truyền thuyết, võ giả có thể tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm thì tinh thần thoát ly khỏi cơ thể, tiến tới một không gian đặc biệt, quan sát được cả cơ thể của mình.

Mà khi đó, tinh thần đã thoát khỏi khả năng kiểm soát của cơ thể nên có thể suy diễn ra toàn bộ những tinh hoa võ học mà mình đã tu luyện, dùng tinh thần hay còn gọi là ý thức của võ gia để quan sát việc mình tu luyện.

Trong nơi thần bí đó, tu luyện ít mà thành quả sẽ rất nhiều. Đây chính là trạng thái tu luyện mà bất kỳ võ giả nào đều tha thiết mơ ước.

Cảnh giới tu luyện vô pháp vô niệm còn có một điều thần kỳ nữa chính là có thể tăng cường khả năng chịu đựng của võ giả.

'Thiên Lôi Cức' là một loại linh quyết cực kỳ bá đạo khủng bố, dẫn động sấm sét từ chín tầng trời giáng xuống rèn luyện thân thể. Người thường tu luyện 'Thiên Lôi Cức' sẽ gần như đau khổ không chịu nổi, hoặc là linh hồn vỡ nát, hoặc là biến thành kẻ ngu. Cho dù là người có nghị lực cực lớn thì cũng vẫn rất khó để tiếp tục tu luyện.

Chỉ cần là người thì gần như là không thể chịu được thời gian dài đau khổ khi bị sấm sét đánh xuống, nhất là võ giả mới tu luyện càng khó có thể chịu nổi.

'Thiên Lôi Cức' lại chỉ có thể tu luyện từ cảnh giới luyện thể. Vì thế 'Thiên Lôi Cức' vẫn thường được coi là trạng thái lý tưởng...

Bởi vì võ giả mới vào nghề đều có thân thể gầy yếu, không thể nào chịu nổi tra tấn từ sấm sét cho nên tới nay chưa từng có ai tu luyện 'Thiên Lôi Cức' thành công cả.

Tu luyện 'Thiên Lôi Cức' phối hợp với vô pháp vô niệm làm cho loại công quyết bá đạo này có thể thành công được,

Mà Tần Liệt do có tác dụng kỳ lạ từ Trấn Hồn Châu nên đã tu luyện 'Thiên Lôi Cức' suốt năm năm.

Trong năm năm này, hắn luôn ở trong trạng thái vô pháp vô niệm. Linh hồn ý thức rời khỏi thân thể làm thân thể chỉ có hành động theo tiềm thức, khó khăn gian khổ tu luyện 'Thiên Lôi Cức'.

Muốn tu luyện 'Thiên Lôi Cức' thì phải dùng linh lực dẫn sấm sét. Từng lần rèn luyện thân thể, gân mạch, khung xương làm cho linh lực tích góp được của hắn trong mấy năm đều theo tia sét tràn hết vào trong gân mạch xương ốt.

Cho dù không tu luyện nhưng do thân thể bị sét đánh dẫn tới đau đớn nên vẫn cần phải có linh lực cải thiện, hồi phục.

Cho nên mỗi khi hắn luyện ra được ít linh lực là không bao lâu đã mất hết.

Lúc trước, khi hắn rời mỏ quặng thì linh lực đã tiêu hao sạch thành ra Lăng Thừa Nghiệp và hai cô con gái không hề phát hiện ra linh lực trên người hắn.

Bởi vì không thể trữ linh lực thời gian dài nên hắn không biết rốt cuộc mình đang ở luyện thể cấp mấy đây. Trong khi đó, bởi vì linh hồn thoát ly, ánh mắt u ám nên ai cũng coi hắn là kẻ ngu, bị mọi người coi thường, thậm chí là cả chán ghét.

Trong năm năm qua, tổng cộng hắn chỉ có tỉnh lại hai lần.

Lần đầu là hai năm trước, Tần Sơn đánh thức hắn, nói rằng phải rời đi một chuyến, có lẽ sẽ rất lâu sau mới trở về, hoặc cũng có thể một đi không trở lại...

Lần này là lần hắn tỉnh lại thứ hai.

"Sẽ nhanh thôi. Chỉ cần qua ba tháng để sét đánh xuống nữa là có thể thật sự xuống núi. Tới lúc đó không cần phải chui rúc trong mỏ quặng núi Dược Sơn để tu luyện nữa. Tốc độ tu luyện của ta còn nhanh hơn cả dự tính của ông nội. Đáng tiếc là ông nội đã đi hai nẳm ồi. Hai năm qua, không biết ông nội ra sao rồi..."

Đôi mắt nhắm lại, người dựa lên lưng mềm mại đẫy đà của Lăng Ngữ Thi, Tần Liệt thầm nghĩ,

"Hai vị muội muội. Sao các ngươi lại quay lại từ Dược Sơn vậy. Ô, Ngữ Thi, sao Tần Liệt lại trên lưng ngươi?"

Đầu trấn Lăng gia có huynh đệ Đỗ Hằng cùng vài tên võ giả được Đỗ Hải Thiên bố trí ở Lăng gia đang nhàn nhã đứng. Đỗ Hằng vừa nhìn thấy dáng người uyển chuyển của Lăng Ngữ Thi nhưng trên lưng có tên ngốc Tần Liệt thì trên gương mặt gọi là anh tuấn của y hiện lên vẻ hung ác.

Y đã sớm biết phụ thân thật sự của mình là Đỗ Hải Thiên chứ không phải Lăng Thừa Huy nên cũng hiểu ra mình không hề có quan hệ huyết thống với tỷ muội Lăng gia. Mà từ nhỏ, Lăng Ngữ Thi đã có dung mạo bất phàm, càng lớn càng đẹp mê người, càng làm người khác tương tư, nên cũng làm cho y phải thầm nhỏ dãi, sinh lòng ngấp nghé.

Vừa nhìn thấy Lăng Ngữ Thi cõng Tần Liệt tới thì y như ăn phải con ruồi, hận không thể xé tên ngu kia thành từng mảnh.

"Chúng ta tới chỗ Dược Sơn tìm dược thảo, trên đường thấy có người tấn công Tần Liệt. Hắn bị thương nên chúng ta cõng hắn trở về..." Lăng Ngữ Thi chưa bao giờ gọi Đỗ Hằng một tiếng đại ca. Nàng chỉ giải thích đơn giản rồi lách qua đám người Đỗ Hằng, không thèm quan tâm tới một câu.

"Thật thú vị. Người nào lại đi tấn công tên ngu đây?" Đỗ Hằng trầm ngâm, hô lên: "Nhìn ngươi cõng có vẻ khá mệt, để ta cõng thay tên ngốc này về cho."

Nói xong, hắn không đợi Lăng Ngữ Thi trả lời, người đã lao tới cạnh Lăng Ngữ Thi, dùng tay kéo Tần Liệt qua.

Tần Liệt đang nhắm mắt thấy thế hừ lạnh một tiếng. Đúng lúc Đỗ Hằng ra tay thì hắn hơi ghì sức xuống, chủ động chuyển người sang phía y.

"Ái ôi!"

Sau khi Đỗ Hằng vác Tần Liệt lên lưng, xoay người một cái thì phải hét thảm một tiếng.

Y không thể nào ngờ được Tần Liệt lại nặng tới vậy. Y thấy như có một ngọn núi đang đè trên lưng. Do không kịp đề phòng nên Đỗ Hằng bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Cả bộ áo gấm dính đầy bụi bẩn, bộ dạng cực kỳ chật vật.

Đỗ Phi cùng với võ giả được Đỗ Hải Thiên bố trí tới đều biết bản lĩnh của Đỗ Hằng. Cả đám cười ha hả, đang chuẩn bị chế giếu thì bỗng im bặt,

"Không cần ngươi giúp." Lăng Ngữ Thi nhanh tay nhan mắt, ngay lúc Đỗ Hằng đang ngu ngơ thì đã cõng lại Tần Liệt, nhìn Lăng Huyên Huyên một cái rồi hai tỷ muội cùng vượt qua đám người.

"Đại ca, vừa rồi huynh làm sao thế?" Sau nửa ngày, Đỗ Phi ngạc nhiên hỏi.

Rốt cuộc Đỗ Hằng cũng phản ứng lại, nhìn về phía Lăng Ngữ Thi cùng Tần Liệt trên lưng đang đi càng ngày càng xa. Bỗng nhiên hắn quát lên: "Tên ngu kia quá là nặng. Nhất định trên người hắn có vật gì đó rất nặng. Năm năm, tên ngu ấy vẫn ở trong mỏ quặng Dược Sơn. Không ai biết hắn có phát hiện ra gì không. Nhất định là có gì đó chứ nếu không tỷ muội Lăng gia đã không ân cần như vậy. E là trên người tên ngu kia có bảo vật."

Vùa nói xong, Đỗ Phi cùng đám võ giả bên cạnh đều kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.