Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 19: J - Q - K




Lăng Ngữ Thi vẫn chiếc váy dài xanh biếc, lúc ở cửa động sắc mặt u ám vô thần, nhưng bây giờ mặt mày rạng rỡ, nụ cười mang chút thâm ý khiến người ta nhìn không thấu.

“Ta có mang theo ít thức ăn, ăn no bụng trước đi.” Dọn chén dĩa ra, nàng lấy thức ăn, cười mỉm nhìn Tần Liệt: “Ngươi cứ ăn từ từ, ta đi đổ nước ấm cho, ngươi ăn xong thì tới.” rồi đi vào phòng.

Tần Liệt sờ cằm, ánh mắt quái dị, nghĩ có lẽ nàng cùng với Lăng Thừa Nghiệp kia đã đoán ra cái tên “Lăng Liệt” có quan hệ với mình, nên qua đây dò xét.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Lăng Ngữ Thi dần nhận ra hắn không tầm thường, qua cuộc nói chuyện của huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, càng phát giác ra Tần Liệt có khả năng cố ý giả ngu, vì vậy liền quyết định đến thử, xem có thể tiếp xúc thân mật một chút rồi lợi dụng vạch trần được Tần Liệt hay không.

Không lâu sau, Tần Liệt ăn sạch đồ ăn, nhìn nhìn cửa ra vào, cười chua chát, rồi đứng dậy.

Kỳ thật hắn cũng chẳng sợ bị vạch trần ít bí mật của mình.

Đối với hắn, sở dĩ còn giả ngây giả dại là vì không muốn dính dáng quá nhiều với Lăng gia, không muốn người Lăng gia tìm hắn, hỏi han chuyện trong Dược sơn, chuyện gia gia, hoặc chuyện bản thân hắn.

Duy trì trạng thái ngu si, sẽ khiến chẳng ai đến làm phiền, hắn càng có thể chuyên tâm tu luyện

Nhưng từ bây giờ, nếu vẫn muốn duy trì như thế sợ rằng ngày càng khó khăn. Mấy người Lăng gia đã nhìn ra dấu vết, Lăng Ngữ Thi hôm nay chủ động tới đây dò xét, nên hắn hiểu có lẽ cũng không lừa được lâu nữa.

“May là bây giờ có thể thoải mái ra vào trạng thái vô pháp vô niệm, nếu không trận chiến hôm nay bị khó khăn rồi.” Tần Liệt thầm nghĩ, hít một hơi, thần sắc đờ đẫn đi vào phòng tắm.

Hơi nóng đầy phòng, Lăng Ngữ Thi thanh tú động lòng người đứng bên thùng gỗ, gương mặt thanh nhã cười yếu ớt, nàng kéo tay áo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, trong làn hơi nước mỏng manh trông rất xinh đẹp.

Một tay nàng cầm lấy khăn mặt, tay kia vẫy Tần Liệt: “Nước ấm tốt rồi, ngươi cởi đồ ra đi, vào ngâm nước một chút.”

Tần Liệt như gặp phải đại địch.

Không cần Lăng Ngữ Thi ra tay, hắn tự cởi áo ngoài, dưới đôi mắt đẹp soi mói, hắn cởi tiếp quần dài, chỉ còn một cái quần cụt đứng ở cửa.

Thấy hắn gần như trần trụi, mắt Lăng Ngữ Thi lấp lóe, trong lòng hơi run, khẽ nhếch môi, đỏ mặt, nhẹ nói: “Mặc đồ trông có vẻ hơi gầy, không ngờ cởi ra… lại rất cường tráng, ưm, không tệ, dáng người rất đẹp nha.”

Bao năm gian khổ rèn luyện khiến Tần Liệt trông bề ngoài ốm ốm gầy gầy, nhưng thực chất cởi đồ ra sẽ thấy một thân cường tráng rắn chắc.

Trên người hắn, cơ bắp nổi lên rõ ràng, cực kỳ cân xứng, phối hợp với dáng người có thể nói là hoàn mỹ!

Thực ra, cũng chỉ có kiểu cơ bắp tinh luyện như thế này mới có thể thi triển sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng của cơ thể một cách cân đối, nếu kém đi một chút sẽ thiếu, cường tráng hơn một chút lại gây ảnh hưởng đến tốc độ và lực phản ứng chung.

Thân là Lăng gia đại tiểu thư, Lăng Ngữ Thi cũng thường tới diễn võ trường giám sát, cũng đã nhìn thấy không ít thanh niên Lăng gia ở trần, nàng thầm so sánh một chút, liền cảm thấy thân hình Tần Liệt hình như còn thích hợp chiến đấu hơn họ, nàng không thể chê được điều gì, cảm giác rất thoải mái rất thuận mắt, cảm giác mọi thứ rất là cân đối.

Ngay lúc nàng còn đang thất thần, Tần Liệt đã từ thềm nhảy “Bịch” một cái vào thùng gỗ, rồi lập tức tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm, duy trì linh hồn phiêu hốt, để tránh bị Lăng Ngữ Thi nhìn ra đầu mối.

“Sao không cởi hết ra? Còn thẹn à?” Lăng Ngữ Thi mím môi, lúc nói câu này, trong lòng cũng ngượng.

Thấy Tần Liệt đã vào thùng, nàng liền cầm khăn mặt đi ra sau lưng hắn, trong màn hơi nước, ngắm nhìn lưng Tần Liệt, hai má nóng lên, tranh đấu trong lòng một chút, rồi cắn chặt răng, giả bộ trấn định, lạnh nhạt nói: “Ta giúp ngươi nha…”

Nói rồi, cầm khăn mặt chà lưng cho Tần Liệt. bàn tay mềm mại trắng trẻo thỉnh thoảng đụng chạm vào da lưng Tần Liệt, khiến linh hồn đang phiêu hốt của hắn bị kích động.

Lăng Ngữ Thi lau lưng Tần Liệt sạch sẽ xong, bước qua đến trước mặt hắn.

Trong hơi nước mờ mờ, gò má nàng ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, ngượng ngùng thỉnh thoảng ngước lên liếc hắn.

Dưới loại tình huống này, dù đang ở trong trạng thái vô pháp vô niệm, thân thể Tần Liệt cũng dần có bản năng phản ứng…

Linh hồn hắn trốn kỹ trong Trấn Hồn Châu, nhìn thấy cái lều nhỏ dưới quần, nửa người dưới của hắn hoàn toàn ở trong nước, quần đùi ướt dán chặt vào người, nên cái lều nhỏ kia lộ ra vô cùng rõ ràng, lộ ra… rất là mạnh mẽ phấn khởi…

“Á…”

Lăng Ngữ Thi không dám nhìn Tần Liệt nhiều, rủ đầu nhìn xuống, không ngờ nhìn thấy cái lều nhỏ, gò má đỏ bừng như muốn chảy máu, che môi bật kêu khẽ, đôi mắt cũng mờ đi.

“Phì!”

Nàng khẽ gắt, không dám nhìn nữa, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nàng nhận ra con mắt Tần Liệt vẫn đờ đẫn như cũ, chỉ là gân xanh trên cổ nổi lên, căng hẳn ra, lại còn hơi nhúc nhích, như đang cố gắng khắc chế điều gì.

Lăng Ngữ Thi càng hoảng sợ, lại chuyển ra sau lưng Tần Liệt, lau lau lưng hắn một chút, rồi trong tâm hoảng ý loạn, rời nhanh khỏi phòng.

Nàng cảm thấy nếu tiếp tục thăm dò kiểu này, có thể dẫn đến phát sinh chuyện không hay cho mình.

“Thời gian ngắn sắp tới ta không thể tới đây thường xuyên được, vì muốn dùng Bách Mạch Đan để cải thiện thể chất.” Giọng nàng run run, nói một câu, rồi đỏ mặt đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi nhà Tần Liệt, gió núi thổi qua khiến Lăng Ngữ Thi tỉnh táo lại.

Nàng kinh ngạc, bụm lấy khuôn mặt đỏ au của mình, cười tự giễu: “Mình bị làm sao thế? Sao lại phải sợ hắn? Mình tới là để xác định hắn có ngốc thật hay không cơ mà? Ai, chưa gì đã thế này, thật đúng là vô dụng…”

Trong phòng, trong thùng gỗ.

Một hồi sau, Tần Liệt mới từ trong trạng thái vô pháp vô niệm đi ra, thở hổn hển, cảm giác đáng sợ như không khí không đủ dùng, khiến hắn hít thở không thông.

“Cơ thể sung mãn, thực là không chịu nổi kích thích, suýt tí nữa là tiêu rồi.” Nhìn về phía cửa ra vào, nét mặt hắn còn vẻ sợ hãi, lắc đầu cười khổ: “Đừng có chơi trò đốt lửa nữa, nếu không, ta thực chịu không nổi.”

Lúc còn ở trong trạng thái linh hồn phiêu hốt, hắn có một cảm giác rất đáng sợ như thể cơ thể sắp bùng nổ, như trong người có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, khiến linh hồn hắn rất khó chịu, thiếu chút nữa không khống chế nổi khiến linh hồn phải trở về chỗ cũ.

Hắn biết rõ, một khi rời khỏi trạng thái vô pháp vô niệm, hơi thở, nội tâm, cơ bắp chỉ cần căng cứng một chút sẽ lập tức lộ ra cảm xúc thật của hắn, sẽ giúp Lăng Ngữ Thi nhìn ra tình trạng, suy đoán được là hắn không ngốc, mà bình thường không khác gì ai.

“Thực là chơi lửa có ngày bị lửa thiêu a…”

Điều chỉnh một hồi, Tần Liệt vẻ mặt quái dị vẫn nằm trong thùng gỗ, vẫn còn dư vị cảm giác bàn tay nhỏ bé của Lăng Ngữ Thi vuốt ve trên người hắn.

Cảm giác này rất khác thường, như có dòng điện chạy trong người, khiến tâm hắn không cách nào yên tĩnh được.

Hôm sau quả nhiên Lăng Ngữ Thi không tới, chỉ có Lăng Phong, Lăng Dĩnh vẫn hộ tống hắn ra vào Dược sơn.

Trong sơn động, vừa đột phá được thất trọng thiên, hắn không biết mệt tiếp tục tu luyện, dùng cảnh giới vô pháp vô niệm không ngừng trùng kích từng ngón tay, từng bộ vị trên người.

Luyện thể thất trọng thiên, có thể phóng xuất linh lực ra ở tất cả mọi bộ vị.

Mười ngón tay, lòng bàn tay, bả vai đều là điểm công kích chủ yếu. Nếu linh lực có thể bạo phát ra bất kỳ lúc nào, sẽ nâng cao năng lực chiến đấu của võ giả lên rất nhiều, khiến cho võ giả chỉ cần một cú hích vai hay vung tay đơn giản cũng có thể đem linh lực đánh lên người địch nhân, làm đả thương hoặc thậm chí giết chết địch thủ.

Việc Tần Liệt hôm nay muốn làm chính là kích hoạt khả năng công kích của cả cơ thể, làm cho những điểm có thể phóng thích linh lực càng lúc càng phong phú.

Trong trạng thái vô pháp vô niệm, hiệu suất tu luyện của hắn tăng nhanh, dưới khả năng có thể tùy ý ra vào trạng thái này, hắn cảm nhận được tiến độ tu luyện mỗi ngày rất rõ ràng.

Hôm nay, Tần Liệt lại thử trùng kích phong ấn Trấn Hồn Châu trên mi tâm.

“Oanh!”

Thực thần kỳ, lần này trùng kích vậy mà cực kỳ thuận lợi, đã phá được một lớp phong ấn.

Như mở được một cánh cửa, đột nhiên, bốn đồ trận phức tạp thần bí hiện lên trong không gian bao la mờ mịt của Trấn Hồn Châu.

Trong không gian ấy, bốn bức trận đồ cao cao lơ lửng, mỗi bức đều có hình ảnh sông núi hùng vĩ bao la cả mấy trăm trượng.

Mỗi bức đều giống như do rất nhiều mạng nhện cực lớn hợp lại mà thành, ánh sáng lấp lánh khắp nơi, tràn ngập một cảm giác thần bí mang phong cách cổ xưa, phảng phất ẩn chứa đạo lý và chân ý căn bản nhất, trọng yếu nhất của trời đất.

Bên trong Trấn Hồn Châu có nhiều lớp phong ấn, mở ra lớp này mới phát hiện còn có lớp khác.

Giống như đẩy ra một cánh cửa, đi vào một không gian, rồi sau đó phát hiện trong không gian này còn có một cánh cửa nữa, bao nhiêu không gian huyền bí đang chờ hắn.

“Linh trận đồ! Bốn bức linh trận đồ!”

Nhìn chằm chằm bốn bức đồ trận rườm rà phức tạp một lúc, Tần Liệt la hoảng.

Gia gia của hắn Tần Sơn là một luyện khí sư, những năm nay gia gia đều ở trong sơn động, trong khi hắn tu luyện thì giúp Lăng gia chữa trị linh khí. Gia gia biết rõ dù hắn có ở trong trạng thái vô pháp vô niệm thì cũng có thể nghe thấy ông nói chuyện, nên những lúc chữa Linh khí đều không ngừng giải thích rất nhiều đạo lý, cách thức luyện khí.

Theo gia gia, luyện khí gồm nhiều bước nhỏ, phải chuẩn bị linh tài, trộn lẫn chúng, rồi dung luyện, rồi dung hợp, rồi từ từ lắng đọng “Khí”, cuối cùng mới dùng “Khí” thành hình đó bỏ vào linh trận đồ, đây là bước cuối cùng, cũng là bước mấu chốt nhất.

Phẩm chất và uy lực một linh khí cao hay thấp, trừ bản thân linh tài và độ hoàn mỹ khi dung hợp, thì chính yếu nhất chính là linh trận đồ bên trong linh khí.

Một linh trận đồ nguyên vẹn có thể triệt để cải biến một linh khí, cho nó một uy lực không gì sánh nổi!

Linh trận đồ, là hạch tâm của luyện khí, nắm được linh trận đồ càng thần kỳ cường hãn, nghĩa là càng nắm được cái tinh túy của luyện khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.