Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 8: Thiết đầu công




Hơn nữa hắn có nói gì sai, chẳng phải là lời thật hay sao, nếu lão nhân không chịu nghe lời thật lòng thì uổng công làm người từng trải sóng gió.

Hơn nữa những lão lãnh đạo thế này, có một thông dụng, thích nhìn thấy người trẻ tuổi lòng dạ không sâu, như vậy càng dễ dàng được họ hảo cảm. Đối với người nào thì nói chuyện kiểu đó, đây là chuẩn bị trong quan trường. Nhưng nếu hiện tại Tần Mục đã ba mươi, không thể bày ra tư thế như vậy, sẽ bị người đánh giá là không ổn trọng.

Tuổi trẻ thật tốt, Tần Mục không đổi sắc nhìn lão nhân, lờ mờ cảm thấy trong khoảnh khắc đó lão nhân như có chút thất thần.

Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, có chút cảm giác ấm áp. Hai người nhìn nhau trầm mặc, Tần Mục không nói, lão nhân cũng không lên tiếng, chỉ có tiếng chim hót vang xa.

- Muốn đi dạo một chút, người trẻ tuổi, giúp tôi đẩy xe lăn một chút đi.

Ánh mắt lão nhân mơ hồ, thở dài thật sâu, cầm một quyển sách đặt lên đầu gối.

Đẩy xe lăn cho lão nhân là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, Tần Mục biết mình đã bước ra bước đầu tiên, chuyện còn lại phải chờ câu hỏi. Hắn đi tới sau xe lăn, thoáng dùng sức, liền đẩy xe chậm rãi đi theo đường nhỏ cạnh bãi cỏ.

- Nhìn thế đứng của cậu, có phải từng làm binh?

Đi tới dưới bóng cây, lão nhân cho hắn dừng lại, nhìn cây cối cao ngất, trầm giọng hỏi.

- Nhận qua một ít huấn luyện của mặt trên quân đội, không chính thức tòng quân.

Những lời này Tần Mục cũng nói cho lão nhân nghe chút tin tức, hắn có người trên quân đội, nếu không một tiểu khu trưởng sao có thể nhận được huấn luyện của mặt trên quân đội. Tần Mục đứng thẳng, hơn nữa sống lưng luôn thẳng, khiến lão nhân phải suy nghĩ. Thậm chí hắn có thể đoán ra từ khi mình bước ra khỏi cánh cửa nơi này, lão nhân đã cho người đi điều tra lai lịch của hắn, điều kiện tiên quyết là hắn nói lời gì khiến cho lão nhân phải xem trọng.

Lão nhân nhìn hắn thật sâu, chậm rãi vuốt ve quyển sách trên chân, Tần Mục liếc mắt, không ngờ là một bộ sách thiết tưởng về chiến tranh tương lai của quốc nội, thật đúng dịp hắn từng xem qua. Hắn vẫn đồng ý một ít quan điểm trong sách, nhưng đại bộ phận văn chương là ca tụng công đức, đem chuyện thời kháng chiến ra so sánh, có chút khuếch đại quân lực quân đội quốc gia. Đương nhiên những lời này hắn không nói ra, nhẹ nhàng thì thầm:

- Quân lực Trung Quốc?

Lão nhân ừ một tiếng, nói:

- Quyển sách này cậu cũng xem qua?

Tần Mục gật đầu đáp:

- Có xem qua, nhưng có chút luận điểm tác giả tưởng là vậy, có chút tình huống không phù hợp thực tế.

Lão nhân nhướng mày, chỉ một tảng đá gần bên, nói:

- Đừng nói lão gia hỏa này ngược đãi người, ngồi xuống nói chuyện.

Tần Mục lắc đầu:

- Tôi đứng thế này rất tốt, nếu thường xuyên ngồi, sẽ mất đi một ít đồ vật.

Lão nhân cười ha ha, nếu Tần Mục kiên trì ông cũng không nói thêm lời nào. Lão nhân ra lệnh, theo lý người bên dưới nên nghe theo, nhưng Tần Mục đến đây không phải hỗn ấn tượng, mà là muốn lưu ấn tượng cho lão nhân trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa thuyết phục lão nhân mở lỗ hổng cho khu Phổ Thượng. Nếu không làm ra chút chuyện độc đáo, dùng một câu để hình dung, chính là “chẳng khác gì những người khác”.

- Có đôi khi là thuận miệng.

Lão nhân như ám chỉ một câu, cũng không tiếp tục rối rắm, đem sách đưa cho Tần Mục, nói:

- Nói nghe xem, bên trong sách có chỗ nào nói không tốt?

Bắt đầu đi vào chính đề. Trong lòng Tần Mục thoáng thoải mái một chút, động tác trầm ổn nhận quyển sách, nói:

- Bên trong có một phân tích, chiến tranh tương lai là chiến tranh công nghệ cao cùng cuộc chiến sổ tự, điểm này nói đúng. Theo việc càng ngày càng nhiều công nghệ cao sử dụng trong quân dụng, chiến tranh dần dần đi về hướng khu vực hóa cùng tinh tế tỉ mỉ hóa.

Lão nhân gật đầu nói:

- Đúng vậy, hiện tại quân khu chúng ta đặc biệt thành lập bội đội sổ tự chiến, bên thủ đô cũng có ngành tin tức đặc biệt thành lập.

Tần Mục ngạc nhiên, loại tin tức này không nên tiết lộ cho mình biết đi? Quân đội cùng địa phương là hai hệ thống, mình nói chuyện với lão nhân mang theo chút hứng trí tư nhân, chuyện quân đội nên che phủ lỗ tai thì tốt hơn.

Vừa nhìn thấy biểu tình trên mặt Tần Mục, lão nhân liền biết mình nói chuyện có chút vượt biên giới, nhất thời cười ha ha, dừng lại đề tài này, ngược lại nói:

- Vậy cậu nói một chút, trong quyển sách này có những lời nào là thiên kiến?

Tần Mục suy nghĩ một chút, đem những luận điểm sai lầm bên trong sách nghĩ lại, trầm giọng nói:

- Về việc trong mười năm quân lực quốc gia đuổi kịp Mỹ, luận điểm này theo tôi có chút khuếch đại.

Lão nhân biến sắc, hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nói:

- Lời này nói có chút lớn.

Tần Mục lắc đầu, nếu quyết tâm muốn nói, không thể vì sự tức giận của lão nhân mà không nói tiếp. Hắn cẩn thận tìm từ, nói:

- Kinh tế của Mỹ đứng đầu thế giới, dù họ có vấn đề, nhưng đồng tiền của họ trở thành tiền tệ đứng đầu thế giới, điểm này nói rõ sự cường đại của đối phương, bởi vì có điều kiện tiện lợi như vậy, ảnh hưởng kinh tế của họ trong toàn cầu thật lớn phi thường.

- Ổn định, phổ biến, chỉ hai điểm này đã đủ hấp dẫn nhân tài kỹ thuật trên toàn thế giới đến nơi đó đãi vàng.

Hắn ngừng một chút, tiếp tục nói:

- Việc này sản sinh một vấn đề, nước Mỹ lưu mặt ngoài đã đủ làm chúng ta phải đuổi theo, vậy bọn họ che giấu thứ trong bóng tối lại là gì đây? Nghe nói hiện tại máy bay chiến đấu tàng hình của họ ở trên chiến trường đã như đi vào chỗ không người.

Lão nhân nhận chân nghe Tần Mục phân tích, đôi tay già nua nắm chặt tay vịn xe lăn, nói rõ lời của Tần Mục nhấc lên sóng gió động trời trong lòng của ông. Những lời này của Tần Mục kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu được, cũng không phải ai đều ở mãi trong nhà mình không chịu đi ra, có một số việc quân đội vẫn vô cùng tinh tường.

- Như vậy với cuộc chiến tranh tương lai, tin tức chiến cùng chiến đấu công nghệ cao chủ đạo, chúng ta không có bất kỳ ưu thế gì đáng nói.

Tần Mục thở dài thật sâu:

- Chỉ riêng là thiết bị điện tử tinh vi, đến hiện tại chúng ta còn phải hoàn toàn ỷ lại trong việc nhập khẩu, nếu không nhanh chóng có được dây chuyền sản xuất cao khoa của riêng mình, đừng nói là chiến tranh tương lai, chỉ riêng trong vấn đề phần cứng chúng ta đã phi thường bị động.

Nói xong câu này, Tần Mục im lặng không nói tiếp. Vị lão nhân đã kính dâng cả đời cho quốc gia, nếu hắn còn nói thêm vài câu, nói không chừng lão nhân sẽ giận dữ đuổi hắn ra khỏi nhà .

- Tiếp tục đi về phía trước đi thôi. Bên kia có hồ nước, vẫn không tệ.

Lão nhân trầm mặc một lúc, nói:

- Tặng cho cậu quyển sách kia đi.

Tần Mục tiếp nhận, cầm trong tay, đẩy xe lăn về phía trước. Khu vực này bố trí khẳng định tiêu phí không ít tâm tư, thật giống như đang bước chậm trong rừng. Ánh mắt lão nhân nhìn thẳng phía trước, không biết trong lòng đang nghĩ chuyện gì.

- Chúng ta cất bước thật chậm ah.

Lão nhân phát ra một tiếng cảm thán, thấp giọng nói:

- Cậu từng nói qua, kỹ thuật tin tức điện tử của chúng ta vẫn có cơ hội đi đường tắt rất lớn, điều này làm cho tôi phi thường có hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.