Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 76: Ở nhà thiên hạo




Editor: chenqiucao

Kể từ sau buổi vũ hội lần trước, Roland bước vào thời gian nghỉ hè hai tháng, vốn là sân trường náo nhiệt, đột nhiên một đêm chỉ thấy yên tĩnh lại. Tựa như bữa tiệc đêm đó, một thời gian dài Phong Thần thậm chí đã hoài nghi, đó có phải là một giấc mơ hay không?

Đêm đó Tần Mặc giống như là một tiểu tinh linh khoái hoạt, nhẹ nhàng tung bay theo bản nhạc, kỹ thuật nhảy của cô ưu nhã mà mê người, nụ cười nơi khóe miệng đầy ắp sự thích thú đối với khiêu vũ.

Mỗi khi hắn nhớ lại, khóe miệng trong lúc không để ý, nâng lên nụ cười sủng ái. Nhưng. . . . . . Gần đây, Tần Mặc lại quay lại dáng vẻ lạnh lẽo vốn có. . . . . . Ưmh, nê nói là. . . . . . Tthái độ của cô đối với hắn hình như có chút thay đổi.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc?"

Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở Phong Thần mất hồn lợi hại, hắn thu hồi ánh mắt, đem tầm mắt đặt trên người vị quản lý nào đó đã báo cáo xong. Quản lý kia đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, nhìn gương mặt Phong Thần như có điều suy nghĩ, không biết tâm tư của hắn.

"Ừ, hôm nay chỉ tới đây thôi!"

Phong Thần dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp, mấy quản lý đưa mắt nhìn nhau, Phong Thần từ trước đến giờ sẽ không mất tập trung trong lúc họp, cơ hội như thế cực kỳ bé nhỏ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Thư ký vừa mới mở ra PDA định báo cáo lịch trình tối nay, phong thần phất phất tay, lời nói ngừng lại phát ra ở phía sau cô.

"Tối nay tất cả các cuộc hẹn đều hủy bỏ."

"Dạ."

Phong thần day day huyệt thái dương, liếc mắt nhìn thư ký hơn ba mươi tuổi, cô đi theo bên cạnh hắn đã lâu rồi, bây giờ đã kết hôn sinh con, ngày ngày trôi qua bình thản lại rất hạnh phúc.

"Đứa nhỏ của thư ký Vương là con gái à? Năm nay chắc học tiểu học rồi hả ?"

"Ách? Đúng vậy, năm nay là năm nhất rồi."

Thư ký Vương không hiểu ra sao, người lãnh đạo trực tiếp của cô khi nào thì quan tâm tới chuyện nhà của cô rồi hả ? Chỉ là ông chủ dù sao cũng là ông chủ, là cha mẹ cơm áo của cô, cô đương nhiên là hễ hỏi thì đáp.

"Con gái đều thích những cái gì? Tôi nói, khi cô mười sáu mười bảy tuổi, có yêu thích cái gì?"

Thư ký Vương suy nghĩ một chút, cười nói, "Con gái dĩ nhiên là thích đồ vật đáng yêu, lúc tôi mười sáu mười bảy tuổi. . . . . . Chỉ thích cùng bạn bè đi dạo phố, mua quần áo, ăn quán ăn ven đường. . . . . . Chỉ là, ở cái đó tuổi, con gái cũng nên mong đợi một tình yêu ngọt ngào."

Khi nói đến tình yêu, con ngươi Phong Thần chợt lóe, mặc dù Tần Mặc lạnh lẽo, nhưng thật sự vẫn là con gái, cũng là sẽ có suy nghĩ mơ mộng chuyện tình yêu.

"Tổng giám đốc có phải đang lo lắng chuyện của tiểu thư?"

Thư ký Vương biết, trong nhà Phong Thần có một vị khách quý, vị khách quý kia cũng không phải là người an phận, ông chủ của cô mà cũng có lúc phiền não a.

Phong thần bảo thư ký Vương lui ra ngoài, nhớ tới Tần Mặc vẫn luôn yêu thương cục cưng gấu bông, Tần Mặc nghỉ hè, cục cưng gấu bông tự nhiên cũng trở lại phòng ngủ hai người, chiếm hơn nửa giường ngủ.

Hắn bấm điện thoại nhà, quản gia báo Tần Mặc bị Bùi Thiểu Y hẹn đi chơi rồi, cúp điện thoại, ngón trỏ của hắn gõ có tiết tấu ở trên bàn, chẳng lẽ Tần Mặc động lòng với Bùi Thiểu Y?

Tần Mặc vốn là không muốn ra ngoài, nhưng không chịu nổi Bùi Thiểu Y đeo bám dai dẳng, còn có Kim Na Na mệt nhọc oanh tạc, vẫn cứ bị kéo ra ngoài.

Mấy người ngồi ở tiệm kem, máy điều hòa không khí thổi tới gió lạnh sảng khoái, trong tiệm có mấy bàn người ngồi túm năm tụm ba, hình như đều là tình nhân.

"BùiThiểu Y, nghe nói anh trai cậu mở khu Giải Trí , có lợi hại bằng hội quán K không?"

Kim Na Na hào hứng bừng bừng hỏi thăm, cô vẫn rất muốn biết một chút, ông anh cả bất đắc trong nhà không đồng ý cho cha dẫn cô đi, vẫn luôn nói, cái loại địa phương đó không phải là nơi một con nhóc có thể đi .

"Tuy nói Vũ Dạ của anh trai tôi không có người đứng sau cứng rắn như hội quán K, nhưng cũng chỉ đứng sau hội quán K, không phải là tôi nói khoác, ngay cả Diêu Tinh cũng thường xuyên đến Vũ Dạ!"

"Cậu nói là Diêu Tinh danh tiếng lớn mạnh gần đây?"

Diêu Tinh là ngôi sao mới gần đây mới nổi, với bề ngoài thanh thuần, giọng nói linh động mê đảo hàng loạt trạch nam, được phong làm nữ thần trạch nam mới nhất. Không chỉ là vẻ đẹp về con người, vóc người cũng yểu điệu, mà nụ cười kia càng thêm động lòng người.

"Cậu rất quen thuộc với cô ấy a!"

Kim Na Na nheo mắt, ánh mắt giống như tia X quang, quét Sở Linh Tầm một lượt từ trên xuống dưới.

"Tôi...tôi chỉ là thỉnh thoảng xem tin tức. . . . . ."

"Thỉnh thoảng xem tin tức mà nhớ rõ ràng như thế! Đàn ông các cậu quả thật là có mới nới cũ!"

Kim Na Na cắn răng nghiến lợi nói, Sở Linh Tầm vội vàng khoát tay, "Không phải rồi! Na Na. . . . . ."

" Diêu Tinh người ta danh tiếng lớn mạnh, không ai không biết, cậu làm sao có thể so sánh với người ta a!"

Bùi Thiểu Y dường như vẫn sợ chưa đủ loạn, thêm dầu vào lửa, sắc mặt Kim Na Na tối sầm lại, vỗ bàn một cái, "Tốt! Bà cô này hôm nay sẽ phải đi xem một chút, Diêu Tinh kia rốt cuộc có bản lãnh gì!"

Màn đêm buông xuống, Tần Mặc bị lôi kéo cùng nhau tới câu lạc bộ, ráng chiều vừa mới kéo xuống, bên trong Vũ Dạ lại đã huyên náo.

Tiêu phí quần thể của Vũ Dạ tương đối rộng rãi, nếu như nói hội quán K là nơi tụ tập người, đều là những nhân vật nổi tiếng có máu mặt, vậy thì nơi này có thể nói là vầng thau lẫn lộn, loại người gì cũng có.

"Nhị công tử, sao cậu lại tới đây!"

Thuộc hạ của Bùi Thiểu Hiên kinh ngạc nhìn Bùi Thiểu Y, thấy ba thiếu niên tuổi tác giống nhau đi theo phía sau hắn, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

"Thế nào? Tôi không thể tới a! Mau chuẩn bị phòng cho chúng tôi, còn nữa, hôm nay Diêu Tinh có tới không?"

"Chuyện này. . . . . . Nhị công tử, nơi này không thể để cho học sinh tiến vào, như vậy không phải làm khó chúng tôi sao. . . . . . Bị ông chủ biết, chúng tôi có thể chịu không nổi a!"

"Đất nhà mình, mà tôi không thể tới chơi? Nếu cậu dám tố cáo với anh trai tôi, hiện tại tôi sẽ khiến cho cậu chịu không nổi!"

Tới hội quán K là những người cao quý xa hoa, mà Vũ Dạ lại là quan lại quyền quý nào đó đặc biệt háo sắc, tìm kiếm kích thích, mỗi đêm đều sẽ có diễn xuất "Đặc sắc", mà những diễn xuất đó cũng là hợp ý, khai thác một mặt bản chất khác trong tính cách con người.

Tần Mặc và Kim Na Na từ khi bước vào Vũ Dạ thì liền bị mấy ánh mắt bắt lấy, Tần Mặc nhạy cảm cảm giác được, chân mày không tự chủ nhíu lại.

"Hai cô em kia có vẻ lạ mặt, sợ là lần đầu tiên tới?"

Nơi xa, đôi mắt đào hoa tràn đầy sự hứng thú, khóe miệng khẽ nâng lên.

"Nếu Tư Đồ tiên sinh có hứng thú, tôi có thể mời các cô ấy tới đây, cùng nhau chơi đùa."

Người đàn ông bỉ ổi bên cạnh nghe Tư Đồ Kiều lên tiếng, lập tức dời tầm mắt hướng về bên Tần Mặc, hai mắt lập tức sáng lên, không hổ là công tử trong vạn bụi hoa, ánh mắt thật sắc bén.

Hai cô gái kia vừa nhìn liền có thể thấy kinh nghiệm sống chưa nhiều, cơ thể trẻ trung, mùi vị nhất định rất đặc sắc.

"Hả? Vậy hãy để cho họ tới chơi một chút đi!"

Chuyển động ly cao cổ, chất lỏng màu hổ phách dọc theo ly rượu trợt xuống như giọt nước mắt, người đàn khẽ nhấp một cái, không rõ thần sắc trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.