Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 75: Trách nhiệm của tôi




Editor: chenqiucao

"Mặc nhi, tôi. . . . . . Tôi có lời muốn nói với cậu. . . . . ."

Bùi Thiểu Y gãi gãi đầu, có vẻ xấu hổ, Tần Mặc nhìn thiếu niên luôn luôn ngang ngược càn rỡ trước mắt, lại có thể lộ ra nét mặt băn khoăn lo lắng, không khỏi sinh lòng nghi ngờ.

Ánh trăng mê người, hai người đứng ở bên cạnh ban công không người, gió nhẹ nhàng thổi qua, nâng lên lụa mỏng bên cửa sổ, giống như tâm tình của người thiếu niên, nhấp nhô bất định.

Hắn hít sâu một hơi, dường như là lấy hết dũng khí, quay đầu, hai mắt chăm chú nhìn Tần Mặc.

"Mặc nhi, tôi. . . . . . Tôi thích. . . . . ."

Bùi Thiểu Y đặt hai tay ở bên người, nắm thật chặt, thái độ căng thẳng, nhưng lúc hắn quyết định muốn nói ra những lời giấu ở trong lòng thật lâu thì một âm thanh trong trẻo đã cắt ngang lời của hắn.

Hắn ảo não nhìn bên trong phòng tiệc, chỉ thấy một chiếc ly đế cao bị ném vỡ trên mặt đất, chất lỏng bên trong chảy đầy đất.

Tưởng Viện Viện nhìn trên đất mặt không biết làm sao, y phục mặc trên người cô có chút nhăn, làn váy có một ấn ký màu đỏ, hình như là rượu đỏ rớt lên.

"Tưởng Viện Viện, tôi với cô có thù oán, phải không?"

Thuộc Tư Thanh trừng mắt nhìn người trước mặt, trong mắt lại thoáng qua vẻ mỉa mai, mấy nữ sinh bên cạnh Thiệu Tư Thanh, không phải chính là đồng lõa ở toilet lần trước sao.

[Truyện được đăng tải chính thức tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Thấy càng ngày càng nhiều người nhìn về bên này, Tưởng Viện Viện khẩn trương nắm chặt đôi tay, có chút bối rối.

"Tôi không cẩn thận, thật xin lỗi. . . . . ."

Tần Mặc đứng ở đàng xa, nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào trên người của Tưởng Viện Viện và Thiệu Tư Thanh, ánh mắt cô lạnh băng, đang muốn đi về phía trước, lại bị người kéo cổ tay.

Quay đầu nhìn lại, đúng là Bùi Thiểu Y, hắn đỏ bừng mặt, hình như là ở ảo não.

"Tôi đi!"

Buồn bực thật lâu, Bùi mới nói ra những lời này, mặt hắn đen lại đi về phía bọn người ThiệuTư Thanh, trên người mang theo hơi thở tàn ác.

Chỉ thấy Bùi Thiểu Y nói hai ba câu liền khiến trên mặt Thiệu Tư Thanh không nén được giận, cuối cùng tiêu sái dắt tay Tưởng Viện Viện rời khỏi, đẹp trai bá đạo và mạnh mẽ vang dội không nói lên lời.

"Đừng chạm vào tôi!"

Tần Mặc quát lớn một tiếng, khiến người tới lúng túng buông tay, chỉ là trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười.

"Có thể vui lòng cùng tôi nhảy một bản không?"

Thiệu Tư Mộ thân sĩ khẽ khom người, một tay chìa tới trước người của Tần Mặc, vẻ mặt chờ mong.

Tần Mặc nhìn quanh một vòng, phát hiện đã không thấy tung tích của Phong Thần, sau khi hắn lên sân khấu diễn giảng, tiếng nhạc bên trong bữa tiệc vang lên, hình như cũng làm giảm bớt đi một màn không vui vẻ vừa rồi.

[Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]

Thiếu nam thiếu nữ rối rít cùng nhau khiêu vũ, đèn rực rỡ rượu ngon, ca múa mừng cảnh thái bình, mùi rượu nhàn nhạt phiêu tán trong bữa tiệc, kèm theo âm nhạc, trong lúc không để ý sẽ khiến người cảm thấy đang say.

"Không!"

Không lấy cớ quá nhiều, câu nói đầu tiên của Tần Mặc chính là từ chối, cô không thích có tiếp xúc với người xa lạ.

"Tiểu Mặc, tôi thích cậu!"

Tần Mặc nheo mắt, đối mặt với lời tỏ tình thình lình xảy ra, không hoảng hốt lo sợ, cũng không có thụ sủng nhược kinh, cô chỉ bình thản "A" một tiếng, không bày tỏ quá nhiều.

Tuy nói cô lạnh nhạt, Thiệu Tư Mộ đã đoán được, nhưng đối mặt với câu trả lời đơn giản lưu loát như vậy của cô, hắn vẫn cảm thấy mất mặt.

"Này, cậu ở đây làm chi!"

Bùi Thiểu Y tới trễ, vừa thấy Thiệu Tư Mộ ở đây, lập tức đứng ở trước mặt Tần Mặc, Thiệu Tư Mộ cười nhạo một tiếng, "Làm chuyện vừa rồi cậu chưa làm xong?"

"Cậu. . . . . ."

"Hai vị thiếu gia giống như đang tranh giành vì Tiểu Mặc nhà tôi, nhưng vẫn nên do tôi tự mình nhận về!"

Một tiếng nhạo báng thình lình xuất hiện, kéo Tần Mặc cách xa hai người, cô chỉ cảm thấy phần eo của mình căng thẳng, chóp mũi liền truyền đến một cỗ mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Bàn tay dày rộng đầy vết chai kia, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, duy trì một khoảng cách với cô, nhưng cường hãn đem nàng cố định ở trước ngực mình.

Người đàn ông khẽ cúi đầu, lộ ra nụ cười giảo hoạt, mang theo tiểu công chúa nhà mình bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.

Âm nhạc bắt đầu biến chuyển, âm nhạc mạnh mẽ đầy sức sống vang lên bên tai, cánh tay của người đàn ông đối diện hơi dùng lực một chút, hai người liền trượt vào sàn nhảy.

"Biết nhảy điệu waltz không?"

PhongThần cười xấu xa, nụ cười này tuyệt nhiên không hợp với âm nhạc, lại không ngờ tràn đầy sự dụ hoặc. Tần Mặc gật đầu một cái, hai mắt chuyên chú nhìn Phong Thần, bước nhảy có chút cứng ngắc.

[Truyện được đăng tải tại diendanlequydon.com~~> Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ]

"Buông lỏng, tiểu công chúa của tôi, cô nghe, bài hát này có nhiều sức cuốn hút, nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ của cô."

Hắn nói nhỏ bên tai cô, giọng điệu trầm thấp có thể xâm nhập vào trái tim của cô, hợp chất đơn giản từ từ biến thành hợp chất phức tạp, cho đến khi chiếm cứ trái tim của cô.

Cô đã thật lâu không có khiêu vũ rồi, diễn tấu của bản nhạc bên tai quen thuộc như vậy, trước mắt ánh sáng rực rỡ kỳ dị, âm thanh của người đàn ông vang vọng bên tai, thời gian giống như đang lần lượt thay đổi trước mắt, khiến cô không tự chủ buông lỏng bản thân.

Phong thần mang cô xoay tròn trong sàn nhảy, đung đưa, động tác giống như nước chảy thông thuận, giống như mây ngũ sắc chói lọi, tiêu sái tự nhiên, thanh lịch hào phóng. Mọi người rối rít thối lui ra khỏi sàn nhảy, đem không gian để lại cho hai người đang đắm chìm trong đó.

Tần Mặc chỉ có cảm giác tâm tình của mình tung bay, giống như suej nhiệt tình của bản nhạc này, cô đi theo động tác của Phong Thần, mỗi một bước mỗi một động tác đều phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, trên mặt Tần Mặc nở ra nụ cười nhiệt tình, Phong Thần ôm eo của cô, cúi người nhìn thần thái tràn đầy nhiệt tình trong mắt cô. Đôi mắt kia không còn sự lạnh lẽo thâm trầm, ngược lại sức sống được khơi dậy, mang theo sức sống nồng liệt.

Giống như mặt trời mới mọc, tràn đầy bừng bừng sức sống, hai mắt Phong Thần hơi trầm xuống, mất hồn cúi đầu chậm rãi đến gần cô gái trong ngực Nhưng ngay sau đó hắn nghiêng đầu, chỉ hôn vào gương mặt của cô.

Bốn phía bỗng truyền đến tiếng vỗ tay như sấm, giống như đem Tần Mặc đang đắm chìm trong trong đó thức tỉnh, cô cảm thấy đôi môi nóng bỏng của Phong Thần rơi vào trên gương mặt của mình, đầu óc lại là một mảnh trống rỗng.

"Em thật giỏi."

Giọng nói hơi khàn của Phong Thần vang lên, Tần Mặc chợt cảm thấy bất an mãnh liệt, đẩy người bên cạnh ra, liền chạy ra bên ngoài hội trường.

Thời gian vui vẻ của những ngày qua không ngừng ùa về, kể cả việc nói mớ buồn nôn đáng sợ kia cũng bị đánh thức, khuôn mặt của Phong Thần, đèn rực rỡ nguy nga của tiệc rượu, quá khứ, hiện tại, xen lẫn cùng một chỗ, giống như đoạn phim đen trắng, phát hình không tiếng động.

"Mày không thể, không thể!"

Nắm chặt tay nện vào trên cột đá lạnh lẽo, Tần Mặc lại không cảm thấy đau, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, gió lạnh thổi qua "vù vù", đám mây che mất ánh trăng, trên mặt của cô một mảnh lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.