Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 61: Chạy trốn (2)




Tại học viện Già Nam ở vực Hắc Giác…

Một thiếu phụ vô cùng trẻ đang mặc một thân quần áo xinh đẹp màu đỏ, nàng dùng tay bê cái bụng đã khá lớn của mình. Khuôn mặt của nàng có chút hốt hoảng hướng về phía lão già kia lầm bầm nói: “Gia gia, người nhất định phải tìm gia tên họ Bạch đó, cả ngày hôm nay ta đã không nhìn thấy hắn rồi? Đến ngày hôm nay đã là ngày thứ hai rồi!” Trong lời nói của thiếu phụ có vẻ vô cùng lo lắng.

Bàn tay của nàng đưa lên bám lấy cánh tay của lão già tóc bạc phơ mà liên tục lắc lắc. Thấy được thiếu phụ lắc lắc mình liên tục như vậy thì lão già có chót choáng váng đầu óc. Lão già bực mình khó chịu phất tay nói: “Tiểu nha đầu đủ rồi được chứ! Gia gia đã sai người đi kiếm tung tích của hắn…” Ánh mắt lão già nhìn về phía một nam nhân ăn mặc giống như lính thị vệ đã tới thì mừng rỡ nói: “Đấy, có tin rồi thấy không!”

Hai nam nhân khoảng ba mươi tuổi ăn mặc giống như lính thị vệ này cực kỳ cung kính đối với lão già, hai tay hắn chắp lại, người cúi xuống hành lễ nói: “Phó viện trưởng, chúng ta đã thu thập tin tức của Bạch tiểu huynh đệ. Sáng ngày hôm qua thì hắn đã rời đi ngoại viện tiến vào thị trấn Hòa Bình. Ở đó Bạch tiểu huynh đệ có nói chuyện với hai người hộ vệ của thị trấn Hòa Bình. Dường như Bạch tiểu huynh đệ có hỏi đến thông tin về Ma Viêm cốc sau đó rời đi. Hướng đi thì Bạch tiểu huynh đệ hướng về phía Tây Bắc đi. Theo chúng ta phỏng đoán thì Bạch tiểu huynh đệ rất có thể là đi về phía Ma Viêm cốc”

“Cái gì?” Nghe được lời này thì lão già tóc bạc cùng với thiếu phụ đang mang bầu trợn to mắt, há hốc mồm kinh ngạc hô lên. Lão già tóc bạc lắp bắp kinh hãi nói: “Tiểu tử này… này… hắn điên rồi hả? Hắn lại muốn một mình đến Ma Viêm cốc!” Khóe miệng lão già trở nên co quắp sau đó liên tục giật giật.

Khuôn mặt của thiếu phụ bụng bầu trở nên trắng bệch. Nàng lên tiếng nói: “Hắn… hắn lại tự mình đi đến Ma Viêm cốc. Hắn có bị điên hay không? Không được, gia gia, ta phải đi tìm hắn!” Thiếu phụ nâng cái bụng sau đó xoay người muốn rời đi.

“Đừng lại!” Không ngờ lão già mở miệng quát lớn về phía thiếu phụ đang mang bụng bầu. Thật sự lão già không thể nào nói nổi với việc thiếu phụ này hành động như vậy. Nhất thời thiếu phụ quay lại nhìn về phía lão già. Trong con mắt của nàng có chút đỏ đỏ và giống như cầu khẩn lão già tóc bạc vậy.

Thiếu phụ khe khẽ nói: “Gia gia…” Giọng nói mang theo cầu khẩn và có chút bi thương.

Lão già khe khẽ thở dài ra một hơi sau đó hướng về phía thiếu phụ nói: “Hài… Gia Nhi, ngươi đang mang bầu a! Ngươi định xách theo cái bụng to tướng ấy đến Ma Viêm cốc để làm gì a?”

Nhìn thấy ánh mắt lão già quét về phía mình thì thiếu phụ không biết trả lời sau cho phải, nàng ngay lập tức lắp bắp nói: “Ta… ta muốn đi cứu hắn!”

“Hồ đồ! Thật hết sức hồ đồ!” Lão già tóc bạc phất tay một cái. Ánh mắt của lão đã trở nên tức giận nhìn về phía thiêu phụ mặc y phục màu hồng đang dùng tay bê cái bụng to tướng kia. Mặt của lão trở nên đỏ bừng vì tức giận, Ngón tay của lão chỉ thẳng về phía thiếu phụ bụng bầu nói: “Ngươi xem ngươi kìa? Ngươi định vác cái bụng bầu đi đến ma viêm cốc làm gì? Với thực lực của ngươi và tình trạng của ngươi thì đến để họ đem ngươi giam cầm hả?”

Nghe được lời nói như vậy của lão già tóc bạc thì thiếu phụ có chút uất ức, nàng mở miệng nói, trong giọng nói của nàng bao trùm có chút khó chịu: “Gia gia, ta mặc kệ! Dù sao ta cũng sẽ đi. Ta không muốn hài tử do ta sinh ra không cho phụ thân!”

“Được rồi, được rồi…” Lão già liên tục phất tay lên, hắn vô cùng khó chịu nói: “Tiểu nha đầu, ngươi thực sự làm cho ta đau hết cả đầu. Hiện giờ trong học viện đã nhao nhao lên việc này khiến cho ta đau hết cả đầu. Hiện giờ trong học viện cũng không có nhiều người có thực lực mạnh mẽ. Muốn đi đòi người cũng khó. Chúng ta đang liên lạc với hai vị trưởng lão Bách Liệt và Thiên Mộc. Nếu như có thể nhờ được hai vị trưởng lão ra mặt, chúng ta nhất định có thể đem các học viên Già Nam giải cứu!”

“Gia gia…” Thiếu phụ tiến tới dùng tay liên tục kéo lấy tay ao của lão già tóc bạc.

Lão già tóc bạc cảm giác được cả người tràn đầy mồ hôi. Hắn cảm thấy được thực sự là vô cùng phiền phức. Lão già lắc lắc đầu sau đó phất tay nói: “Được rồi, chính ta sẽ đi mời hai vị trưởng lão ấy. Hừ…” Thiếu phụ bị gạt tay ra thì bộ dạng có vẻ lũng lịu. Trong lòng lão già thở dài ra một hơi: “Bát nước hất đi khó mà thu lại a!” Lão già chớp nhẹ đôi mắt già nua nhìn về phía thiếu phụ nói: “Tiểu nha đầu, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn ở lại học viên Già Nam. Ta đi ngay mời hai vị trưởng lão. Ngươi đừng có hành động ngu ngốc gì đấy!”

Nói đến đây lão già phất tay sau đó rời đi. Hắn trực tiếp mở ra đấu khí hóa cánh sau đó bay thẳng về phía chân trời. Hiển nhiên lão già muốn đi tìm sự trợ giúp từ hai lão già Bách Liệt và Thiên Mộc rồi.

Trong lòng lão già cảm giác vô cùng phiền muộn. Phải biết được thực lực Ma Viêm cốc không hề yếu hơn so với học viện Già Nam. Đứng đầu Ma Viêm cốc chính là Đia Ma Lão Quỷ có thực lực không hề yếu chút nào. Thực lực của lão chí ít cũng là đấu tông ngũ tinh. Ngoài ra dưới trướng của hắn có bốn vị trưởng lão đều có thực lực đấu hoàng đỉnh phong. Mà phía dưới cũng có không ít cường giả đấu vương. Thực lực của đám người này không kém chút nào học viện Già Nam, chính vì thế điểm này học viện Già Nam mới cảm giác được vô cùng đau đầu khi xử lý việc này.



Tại vực Hắc Giác, Ma Viêm cốc…

Trong một căn phòng khá lớn, một lão nhân mặc y phục màu vàng, trên thân thể của hắn tràn ngập vết thương. Ở bên cạnh của hắn là mấy chậu nước nóng cùng với thảo dược. Chậu nước nóng đã trở nên đỏ hỏn do máu của hắn chảy ra.

Từng đợt khăn ấm được dùng để lau lên vết thương của hắn. Khóe miệng lão già mặt đỏ co quắp lại. Cái trán của lão tràn ngập mồ hôi. Vừa rồi hắn đã đút cho lão già tóc bạc đầy thương thế này mấy viên đan dược chữa thương. Tuy nhiên hiệu quả không lớn.

Đứng ở bên cạnh chỗ khác chính là mấy vị trưởng lão khác. Vẻ mặt của họ vô cùng lo lắng. Phải biết được rằng lão già tóc bạc mặc y phục màu vàng kim này chính là trụ cột của Hắc Hoàng tông. Nếu như lão già có mệnh hệ gì thì nhất định Hắc Hoàng tông sẽ bị người chèn ép. Đến lúc đó sợ rằng sẽ có không ít thế lực bắt đầu cắn xé Hắc Hoàng tông.

Một thanh niên mặc y phục màu trắng, khí độ có chút âm u đang đứng ở bên cạnh lão già mặt đỏ. Hắn lên tiếng nói: “Tề trưởng lão, phụ thân của ta như thế nào rồi?” Trong giọng nói chứa đầy lo lắng.

Khuôn mặt của Tề Sơn đang đỏ ửng thì trở nên xám xịt lại. Hắn lên tiếng nói: “Thương thế của tông chủ quá nặng. Không nghĩ đến lần này tông chủ lại bị thương nặng như vậy. Hài… mặc dù ta đã cho tông chủ phục dụng một viên đan dược cấp bảy nhưng thương thế của tông chủ lúc này chỉ có thể xem số mệnh tông chủ. Hy vọng tông chủ sẽ không có việc gì!”

Nói đến đây tất cả mọi người đều nhìn về phía Tề Sơn, đột nhiên con mắt của thanh niên mặc y phục màu trắng kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía lão nhân đang nằm trên giường. Hắn ngay lập tức mở miệng nói: “Đúng rồi, Tề trưởng lão, không phải thời gian trước Dược Hoàng Hàn Phong có gửi tại chỗ chúng ta bán đấu giá một viên đan dược thất phẩm Âm Dương Huyền Long đan hay sao?”

Lời này nói ra khiến cho tất cả nheo mắt lại sực nhớ đến điều gì. Đúng là thời gian trước thì Dược Hoàng Hàn Phong có gửi một viên đan dược ở đây muốn tiến hành đấu giá. Chỉ là viên đan dược này thì đám người Hắc Hoàng tông muốn chọn thời gian thật tốt tiến hành đấu giá mà thôi. Hàn Phong cũng không vội nên mới để tạm ở nơi đó đồng thời dùng văn bản ký kết với Hắc Hoàng tông.

Tuy nhiên Âm Dương Huyền Long đan là đan dược thất phẩm mà Hàn Phong hiển nhiên là luyện dược sư lục phẩm. Hắn không có cách nào luyện chế ra đan dược thất phẩm cả. Mặc dù đám người ở đây có chút tò mò về viên đan dược này. Tuy nhiên họ cũng không quan tâm Hàn Phong lấy được nó từ đâu. Đơn giản là hắn đem lợi đến cho Hắc Hoàng tông thì họ không từ chối.

Âm dương Huyền long đan đứng hàng Thất phẩm, nghe nói muốn luyện chế nó. Đầu tiên là cần ma hạch của hai đầu ma thú Thiên Long, thời gian tử vong không vượt quá bảy ngày. Hơn nữa, cấp bậc ma hạch ít nhất phải là Lục giai. Nghe nói lúc đan dược này luyện thành thì thiên địa hiển hiện dị tượng, hai ảnh Long Hồn một âm một dương từ trong lô đỉnh vươn thẳng tới tận trời, quấn quanh lẫn nhau. Cuối cùng ngưng tụ trở thành sinh mệnh của đan dược.

Tác dụng của Âm Dương Huyền Long Đan, cũng không phải trực tiếp ảnh hưởng khiến cho người ta nâng cao thực lực, mà chính là phá xong rồi lập! Nếu ai dùng khỏa Âm Dương Huyền Long Đan này, nếu ngày sau trọng thương hoặc lúc tính mệnh lưu lại một chút thì... Nếu vận khí tốt, thứ này, liền có thể trao cho người đó cơ hội phá xong rồi lập. Cái gọi là phá xong rồi lập, đơn giản chính là phá tan sự gò bó trói buộc trong dĩ vãng, khiến người ta giống như một thứ lột xác. Vô luận là thân thể, linh hồn hay thậm chí đấu khí, đều có thể nâng cao một bước.

Nói chính xác là, chỉ cần ai ăn nó, thì ngày sau thân thể cho dù bị thiệt hại nghiêm trọng trí mạng, cũng không cần phải vì mạng sống mà lo lắng sầu muộn. Bởi vì nói không chừng, đó lại là một cơ hội để người đó hoàn toàn lột xác!

Năm xưa một vị cường giả đấu tôn chính là Phong Tôn giả: Cổ Linh. Người này có liên quan tới sự tích của Âm Dương Huyền Long Đan. Năm xưa còn là đấu tông thì Phong Tôn giả đã khiêu chiến một vị cường giả ngang tài ngang sức, mặc dù thắng nhưng cũng là thắng thảm rơi vào trạng thái tán công. Ở khoảng cách bảy năm sau trận đại chiến đó, Phong tôn giả Cổ Linh vốn mất tích đã lâu lại lần nữa xuất hiện ở trên đại lục, mà thực lực lúc này đã là cấp bậc Đấu Tôn. Nguyên nhân chính đó là Cổ Linh trong thời gian đó may mắn có được một khỏa Âm Dương Huyền Long Đan, hơn nữa ăn vào, rồi cổ dược lực đó, ở giữa năm tháng dài đằng đẵng, vẫn luôn ẩn núp tại trong cơ thể của mình. Cho đến phút chốc bị trọng thương, đã khởi động hiệu quả đặc biệt: phá xong rồi lập.

Đôi mắt của Tề Sơn mở lớn, hắn ngay lập tức gật đầu. Bàn tay vơ lấy chiếc nhẫn trên tay của Mạc Thiên Hành. Hai bàn tay bắt chặt chiếc nhẫn, hắn dùng linh hồn lực của mình cường thế phá đi ấn ký linh hồn của Mạc Thiên Hành trên đó. Sau khi phá xong ấn ký linh hồn trên tay Mạc Thiên Hành. Hắn rất nhanh tìm được một cái hộp ngọc. Tề Sơn trực tiếp lấy ra đem hộp ngọc mở ra.

Nơi đó, một khỏa đan dược màu vàng cỡ như Long nhãn, nằm ngay ngắn yên ổn ở trong đó. Mặt ngoài khỏa đan dược cực kỳ mượt mà, hai dòng khí lưu màu vàng như tơ tằm ở bên trong đan dược lưu chuyển bất định, thỉnh thoảng đột nhiên bổ nhào ra. Nếu tinh tế nhìn kĩ qua, dòng khí lưu màu vàng lại có thể hội tụ biến thành hai con Kim sắc Thần long nhỏ bé, đan xen lẫn nhau. Tiếng Long ngâm rất nhỏ, chấn động xuyên qua không khí, chậm rãi khuếch tán ra ngoài. Long uy khiến linh hồn kẻ nào nghe được, đều không tự chủ được cảm thấy cổ sinh mệnh như đang run rẩy.

Nhìn đan khí ngưng tụ tạo thành Long hình bên trong đan dược, thân thể đám người ở đây đều run lên, ánh mắt tràn đầy lửa nóng nhin về phía viên đan dược. Đan khí ngưng tụ thành Linh hồn, chỉ có Thất phẩm và cao giai đan dược mới có dị tượng thay đổi!

“Hô!” Lão già Tề Sơn ngay lập tức lấy ra viên đan dược. Hắn muốn để viên đan dược này vào miệng Mạc Thiên Hành.

“Khụ…” Từ miệng Mạc Thiên Hành không ngờ phát ra một tiếng khụ. Đan dược bị hắn trực tiếp phun ra ngoài với máu. Tề Sơn hốt hoảng dùng bàn tay bắt lấy viên đan dược Âm Dương Huyền Long Đan bị phun ra này.

“Phụ thân (Tông chủ)!” Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hô lên một tiếng.

“Khụ, khụ…” Từ miệng lão già Mạc Thiên Hành ho khan ra vài tiếng. Máu từ miệng của hắn ho bắn ra. Mạc Nhai vội vã vươn lấy dùng một chiếc khăn tay sạch vì phụ thân của hắn mà lau sạch sẽ máu. Mạc Thiên Hành thở hổn hển nói: “Ta, ta… còn chưa có chết!”

“Phụ thân, người nói gì vậy! Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngài chết…” Mạc Nhai lo lắng, hai mắt của hắn đã hơi ươn ướt. Giống như hắn muốn khóc. Hắn lên tiếng nói: “Phu thân, chúng ta còn có một viên Âm Dương Huyền Long đan. Phụ thân người ngay lập tức ăn vào!” Nói đến đây bàn tay Mạc Nhai cầm lấy viên đan dược giơ lên trước mặt Mạc Thiên Hành. Bàn tay của hắn hơi run run lên.

Mạc Thiên Hành vội vàng ho khan sau đó cố gắng nói: “Khụ, khụ… không kịp! Chúng ta mau rời đi nời này trở về Hắc Hoàng tông. Ngoài ra chúng ta phải nhanh chóng ẩn núp. Nếu như lão phu đoán không ngầm thì…”

Mạc Thiên Hành vừa nói ra miệng thì khuôn mặt của đám lão già ở đây tái nhợt. Lão già vốn là có thực lực cao nhất ngay lập tức quay về phía trên trần nhà. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Có cường giả đang đến. Khí thế rất mạnh sợ rằng so với cường giả đấu tông! Một đấu hoàng khác cũng đã đạt đến thất tinh.”

Hai hàm răng Mạc Thiên Hành khẽ cắn lại, hắn lên tiếng nói: “Khụ… nhanh… như vậy!”

Một lão già trong nhóm lên tiếng hỏi: “Tông chủ, chúng ta phải làm gì!?” Khuôn mặt của mấy lão già ở đây cực kỳ lo lắng. Hiển nhiên mấy lão già này đều có thương trong người không muốn giao chiến.

Mạc Thiên Hành thở hổn hển sau đó nói: “Nếu như họ nguyện ý chúng ta đầu hàng vậy toàn bộ hãy nén nhịn uất ức mà toàn bộ chấp nhận đầu hàng. Lần này xem ra chúng ta vướng vào một việc vô cùng rắc rối. Ta e rằng ngay cả ra toàn bộ thực lực Hắc Hoàng tông cũng không đủ cho ngươi ta nhét kẽ răng!” Mạc Thiên Hành ngửi được cái mùi vị không đúng trong đợt tấn công Ma Viêm cốc làn này. Đây chính là sách lược duy nhất của đám người ở đây.

“Cái gì?” Mấy đại trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía nhau.

Mạc Thiên Hành đưa tay lên sau đó chỉ về phía Mạc Nhai nói: “Mạc Nhai, ta hy vọng con có thể trốn ở phía dưới đường ngầm của Ma Viêm cốc. Con hãy theo đường đó bỏ trốn. Nếu như lần này đối phương muốn chém tận giết tuyệt thì con chính là huyết mạch duy nhất của Mạc gia ta. Con nhất định phải sống!”

Mạc Nhai nghe được Mạc Thiên Hành nói như vậy thì mặt tái mét lại, hắn lên tiếng nói: “Phụ thân, ta là nhi tử của ngài, ta tuyệt đối sẽ không bỏ trốn. Nếu như họ chém tận giết tuyệt vậy thì để ta cũng ngài đi di!”

“Si nhi, ngươi thật là ngu ngốc!” Bàn tay Mạc Thiên Hành run run chỉ về phía đám Mạc Nhai. Nói đến đây thì Mạc Thiên Hành thở dài ra một hơi nói: “Ài đến rồi sao?”

Từ trong không khí xuất hiện một trận sóng gợn, xem ra năng lực không chế không gian lực khá là cao. Một nam nhân và ba vị nữ nhân từ trận sóng gợn đi ra. Một nam nhân, người này chính là mặc y phục của Hắc Hoàng tông bị bàn tay của lão già ném ra bên ngoài. Hắn lăn tròn ở trên đất rơi bịch xuống. Khi mà hắn thấy được Mạc Thiên Hành trên giường thì vẻ mặt vô cùng túng quẫn nói: “Tông chủ, các vị trưởng lão… là họ… là họ ép ta!” Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía đám người mới tới.

Đám người Tề SƠn đều nhìn về phía đám người trước mặt này. Khóe miệng của Mạc Thiên Hành có chút lắp bắp nói: “Một cường giả đấu hoàng thất tinh, một cường giả đấu tông nhất tinh và hai người… khục…”

Đám người Tề Sơn nhất thời ở trong thế đề phòng. Đấu khí nhẹ nhàng vận khởi bao bọc lại cơ thể của họ. Mạc Thiên Hành lên tiếng nói: “Các vị tới Hắc Hoàng tông của ta không biết có gì chỉ giáo?”

Một thiếu nữ khác mặc y phục màu tím. Măc dù thân mình của nàng cực kỳ bốc lửa đường eo cong đến mê người khiến cho bất cứ nam nhân nào ở đây cũng phải nuốt nước miếng khi nhìn về phía đường cong của nàng. Tuy nhiên khuôn mặt của nàng lại hết sức bình thường. Nàng lên tiếng nói: “Chúng ta đến đây là để thu phục Hắc Hoàng tông. Cho các ngươi hai lựa chọn thuần phục chúng ta hoặc chết!”

Lời nói từ miệng của nữ nhân này phát ra sát khí vô cùng rét lạnh. Thân mình đám người ở đây đều run lên. Một số người muốn mở miệng phản bác nhưng từ trên cơ thể nữ nhân nóng bỏng này thì họ lại cảm giác được có thứ gì đó uy hiếp trí mạng tới mình. Họ không biết phải làm thế nào cho phải. Cái cảm giác run sợ khi đứng trước mặt thú dữ mà họ giống như một con sơn dương lẻ loi không có sức chống cự.

Hai hàm răng Tề Sơn cắn lại, hắn lên tiếng nói: “Các vị, chẳng lẽ các vị coi Hắc Hoàng tông chúng ta không người?”

Đôi mắt xinh đẹp câu người của nữ nhân kia nhìn về phía Tề Sơn lẳng lặng nói: “Hừ… Từ trước đến nay tại đại lục đấu khí vốn là cường giả vi tôn , cá lớn nuốt cá bé. Hiện giờ thực lực của chúng ta cao hơn của các ngươi. Vậy các ngươi lấy gì để chống lại. Chẳng lẽ các ngươi muốn liều chết đánh một trận!?”

Nghe được lời này thì Tề Sơn cắn răng lại cúi đầu xuống. Đám người ở đây sống từng này tuổi nhưng quá hiểu biết được rằng làm như vậy thì hắn chết không thể thì ngờ. Thế nên tất cả đám người ở đây đều im lặng. Bàn tay Mạc Thiên Hành đưa lên che miệng của mình: “Khụ, khụ… Vậy xin các hạ nói thẳng ra ý muốn của các vị!?”

Khóe miệng thiếu nữ mặc y phục màu tím hơi cong lên, nàng mỉm cười nói: “Chỉ cần Hắc Hoàng tông chấp nhận chịu đầu phục chúng ta trở thành phụ thuộc chúng ta vậy chúng ta sẽ để các vị sống!”

“Được!” Ngay lập tức từ miệng Mạc Thiên Hành lại phát ra những lời này. Hắn lên tiếng nói: “Như vậy đi! Chúng ta đồng ý thần phục với các vị chỉ hy vọng các vị giữ lời hứa của mình”.

Mấy người ở đây không nghĩ được Mạc Thiên Hành lại chấp nhận nhanh như vậy. Hiển nhiên họ có chút ngạc nhiên mà thôi. Từ miệng người thiếu nữ mặc y phục màu tím bốc lửa kia mở miệng khen ngợi: “Mạc tông chủ thật sự thức thời! Bởi vì đảm bảo các vị không phản bội chúng ta sẽ trồng vào cơ thể của các vị một ấn ký. Nếu như các vị có lòng trung thành với chúng ta vậy thì… Nếu như có ý khác vậy đừng trách chúng ta không khách khí!”

Nghe được lời này thì mấy người ở đây run lên, sau đó họ nhìn về phía Mạc Thiên Hành. Mạc Thiên Hành thở nhẹ ra một hơi sau đó cúi người gật đầu. Thiếu nữ chớp nhẹ đôi mắt sau đó mỉm cười quay sang nhìn về phía một thiếu nữ khác mặc y phục màu trắng: “Dược Tiên, cô ra tay đi!”

Thiếu nữ mặc y phục màu trắng gật đầu. Hắn tiến về phía đám người ở đây. Hiển nhiên biểu hiện của nàng hết sức bình thản và tự tin. Đám người ở đây cũng không có phát hiện được thực lực của người này. Đám người hiển nhiên có chút kinh hãi thầm nghĩ: “Tuổi thiếu nữ này trẻ như vậy! Chẳng lẽ tu vi cao hơn mình?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.