Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 47: Tẩy chay




Cho tới giờ Phùng Quân Bình vẫn luôn yêu Mục Quang, mà Mục Quang muốn đoạt rất nhiều thứ từ trong tay Thẩm Cẩm Hoa, chẳng hạn như đàn bà, chẳng hạn như tiền bạc và địa vị.

Ban đầu, vì muốn Mục Quang trợ giúp mình tranh giành gia sản, Thẩm Cẩm Hoa từng hứa sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ chia cổ phần cho người bạn tốt. Nhưng sau khi giành được gia sản Thẩm Cẩm Hoa không thực hiện lời hứa ban đầu, Mục Quang từng nhắc tới lời hứa trước đây nhưng Thẩm Cẩm Hoa trả lời đó chỉ là những câu đùa mà thôi.

Từ đó, Mục Quang ghi hận trọng lòng.

Phùng Quân Bình muốn dùng đứa con trai thứ hai này để trợ giúp bà ta và Mục Quang.

Ngự Giao là con trai ruột Thẩm Cẩm Hoa, hơn nữa tính cách đứa con trai này rất lạnh lùng tàn độc, hoàn toàn không có tình cảm mẹ con với bà ta. Muốn nắm Ngự Giao trong tay quả thực vô cùng khó khăn.

Hồi còn nhỏ, đứa con trai cả này đã tỏ ra rất bướng bỉnh, giống như một con ngựa hoang, không người nào có thể trói buộc, cho dù là người mẹ đẻ như bà

Cho nên, Phùng Quân Bình muốn nắm đứa con trai thứ hai trong tay để giúp đỡ bản thân và người tình, đúng lúc khi đó bà ta và Mục Quang lén lút gian díu với nhau đã mang thai. Đứa con trai này là ông trời ban cho bà ta và Mục Quang.

Tuy không khẳng định được đứa trẻ trong bụng là con của Thẩm Cẩm Hoa hay Mục Quang, nhưng Phùng Quân Bình vẫn hi vọng dạy dỗ đứa trẻ này từ lúc còn lọt lòng, để sau này trợ giúp mình, để đứa trẻ này tranh đoạt địa vị với anh trai nó.

Phùng Quân Bình và Mục Quang đem tất cả hi vọng gửi gắm vào đứa trẻ này, cuối cùng đứa trẻ cũng chào đời.

Lúc mới sinh, Thẩm Gia Hạo không khóc không cười, sau khi bác sĩ kiểm tra nói, trí lực của đứa trẻ có vấn đề. Phùng Quân Bình không thể chịu đựng được đả kích lớn như vậy. Trong khoảnh khắc đó tất cả hi vọng của bà ta giống như tan biến thành tro bụi.

Ngày đó, trong bệnh viện có mấy đứa trẻ khác ra đời cùng lúc, những đứa trẻ đó nhìn qua rất khỏe mạnh, trong lòng Mục Quang liền nghĩ ra một cách....

"Quân bình, tất cả hi vọng của chúng ta đều đặt vào đứa trẻ này, cho nên đứa trẻ này tuyệt đối không thể có vấn đề về trí lực, anh đã nghĩ ra một cách"

"Cách gì?"

"Chúng ta cần một đứa trẻ khỏe mạnh, hãy đem đổi đứa trẻ này lấy một đứa trẻ khác, cách này thần không biết quỷ không hay"

"Không" Phùng Quân Bình hoảng sợ ôm chặt con trai vào lòng, "Quang, nó là con ruột của anh"

Mục Quang nắm chặt hai vai Phùng Quân Bình, ánh mắt cầu khẩn nói: "Quân Bình, em nghe anh nói bây giờ không phải là lúc để cho tình cảm lấn át, đứa trẻ này lớn lên chắc chắn sẽ rất ngốc nghếch, hơn nữa em còn muốn tương lai đứa trẻ này có thể tranh đấu trong gia tộc họ Thẩm, ngộ nhỡ sau này nó có tình cảm thân thiết với Thẩm Cẩm Hoa và Thẩm Ngạn Bằng thì sao? Vậy không phải nó sẽ càng khổ sở hơn sao? Anh đã nghĩ rồi, chúng ra hãy đánh tráo con của người khác, tìm một gia đình có điều kiện, để con chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường trong gia đình đó, đây mới là điều tốt nhất với nó" Những lời Mục Quang nói có sức thuyết phục rất lớn.

Tuy Phùng Quân Bình muốn giúp đỡ Mục Quang chiếm đoạt gia sản họ Thẩm, muốn rời khỏi Thẩm Cẩm Hoa quay về bên cạnh người tình của mình. Nhưng dù sao cũng là một người mẹ, không muốn tương lại con trai phải đối mặt với những chuyện đau khổ kia, dù không đành lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Lời Mục Quang nói không phải không có lý, để con trai có một cuộc sống bình thường mới là điều tốt nhất.

Trong khi Phùng Quân Bình đang do dự, ánh mắt Mục Quang tràn đầy thâm tình, nhẹ nhàng hôn lên trán bà ta "Vì tương lai của chúng ta, cũng là vì tương lai của con trai, chúng ta phải tráo đổi đứa trẻ này, đợi sau này thành công, chúng ta sẽ nhận lại con trai được không?"

Nhìn người đàn ông mình yêu, Phùng Quân Bình gật đầu đồng ý

"Vậy em hãy nghỉ ngơi đi, anh đi tráo đổi đứa trẻ này." Ông ta ôm đứa trẻ từ trong tay Phùng Quân Bình, rời đi.

Nửa tiếng sau, quay lại với một đứa trẻ khác trên tay. Đứa trẻ này nhìn qua có vẻ mạnh khỏe lanh lợi hơn rất nhiều so với con trai ruột.

Phùng Quân Bình kích động nắm chặt tay Mục Quang nói: "Anh nói cho em biết, con của chúng ta bị đổi đến nhà ai?"

"Anh không thể nói cho em biết. Quân Bình, em hãy nuôi dưỡng đứa trẻ này như con ruột của mình. Nếu em biết gia đình nuôi con ruột của chúng ta ở đâu, nhất định sẽ không nhịn được mà tới thăm, sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của con"

Phùng Quân Bình khóc không thành tiếng.

Đặt đứa trẻ xuống giường bệnh, sau đó Mục Quang ôm chặt Phùng Quân Bình nhẹ nhàng an ủi. Cứ như vậy, chuyện ông ta đánh tráo hai đứa trẻ, thần không biết quỷ không hay.

Từ đó, Thẩm Gia Hạo chính là một đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát, Phùng Quân Bình rất yêu thương đứa trẻ này, thứ nhất là cảm giác bản thân cũng có tình cảm thân thiết với đứa trẻ, thứ hay là vì muốn xây dựng tình cảm thân thiết với con trai, chứ không giống như Ngự Giao. Đối với Ngự Giao, bà là một người mẹ thất bại.

Chính dục vọng ích kỷ của Mục Quang và Phùng Quân Bình, đã hại hai gia đình thê thảm…

Nhìn bức hình trên tay, ý nghĩ xa xôi của Ngự Giao trở về với hiện tại. Tất cả những điều này đều do chính miệng người mẹ đẻ của anh thẳng thắn thừa nhận. Thì ra, người em trai anh vẫn luôn thương yêu lại không phải là em ruột của mình. Vậy, em trai ruột thịt của anh đang ở nơi nào? Chính Phùng Quân Bình cũng không biết đứa con trai thứ hai của mình đang ở nơi nào, cho nên Ngự Giao cũng không biết.

Đồng thời người mẹ ruột của anh cũng đã nói ra nguyên nhân Gia Hạo qua đời. Tình cờ Gia Hạo nghe được mẹ nói chuyện điện thoại, biết bản thân không phải con trai ruột nhà họ Thẩm, chẳng qua chỉ là một thứ "Công cụ". Từ khi sinh ra trên đời, cậu có tình cảm vô cùng thân thiết với gia đình này, cậu rất yêu bố yêu anh trai. Nhưng....

Thẩm Gia Hạo không thể tiếp nhận sự thật này, câu nói cuối cùng của cậu với Phùng Quân Bình chính là "Nếu như con chết, có phải tất cả mọi chuyện đều kết thúc ở đây không, mẹ và bố còn có anh hai có phải sẽ không tranh cãi đấu đá nhau nữa"

Vì vậy Thẩm Gia Hạo chạy ra khỏi nhà, uống rượu say sưa với bạn bè, rồi lái xe... Bề ngoài như là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nhưng thực ra cậu một lòng muốn chết.

Gia Hạo không biết gia đình thực sự của mình ở nơi nào, bởi làm thế nào Mục Quang đều không chịu nói, ông ta sợ cậu đi tìm gia đình của mình mà phá hoại kế hoạch của ông ta.

Năm đó khi biết được chân tướng sự thật, Ngự Giao đau đớn không chịu nổi, càng thêm căm hận Phùng Quân Bình, đồng thời cũng hoàn toàn tha thứ cho Doãn Băng Dao.

Phùng Quân Bình luôn miệng giải thích sai lầm của bản thân, để Ngự Giao có thể tha thứ cho bà ta, có thể hiểu nỗi khổ của bà ta. Nhưng anh thực sự không cách nào tha thứ.

Tuy ngoài miệng đã đồng ý với Phùng Quân Bình tuyệt đối không điều tra sâu thêm, nhưng trong lòng anh không nghĩ như vậy. Em trai ruột của mình không biết đang ở nơi nào, nghĩ đến Phùng Quân Bình và người tình của bà ta muốn hại chết bố mình, trong lòng liền bùng lên cơn giận dữ. Cho nên mấy năm gần đây, nhìn bề ngoài anh làm như không có gì nhưng thật ra luôn bí mật tìm cách điều tra.

Mục Quang và Dương Tuyết Hoa giàu có quyền lực hơn trước kia rất nhiều, trên thương trường bọn họ cũng có chỗ đứng khá vững chắc, cho nên đấu với bọn họ không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành.

Nhưng Phùng Quân Bình luôn tin vào vẻ bề ngoài anh tạo dựng, cho rằng con trai đã thực sự đồng ý với yêu cầu của bà ta.

Ngự Giao chiết chặt bức hình trên tay thành một nắm giấy nhăn nhúm.

Tiết Noãn Nhi, nếu để tôi biết cô có ý đồ bất chính, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.