Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 45: Xuất viện




Chiếc xe chạy trên đường một lúc lâu, từ đầu tới cuối hai người trong xe vẫn im lặng, cuối cùng Tô Y Thu lên tiếng phá vỡ sự im lăng, "Cô biết hôm nay tôi tới tìm cô là vì chuyện gì chứ"

Tiết Noãn Nhi suy nghĩ một chút, chẳng lẽ vì nhìn thấy Ngự Giao hôn cô trong ngày công ty bị mất điện sao? Hôm đó, Tô Y Thu đã tát cô một cái, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ, mình lại bị người chị em tốt nhất đánh một bạt tai.

“Vì tổng giám đốc sao?"

"Cô đã biết nguyên nhân tôi tới tìm, vậy chắc cô cũng biết tôi tới đây là muốn nói gì với cô"

"Tôi không biết" Thực sự cô không biết, bởi vì bản thân không làm chuyện thẹn với lương tâm. Hôm nay cô là Tiết Noãn Nhi mà không phải là Băng Dao. Lúc đầu đúng là Băng Dao có lỗi với người chị em tốt của mình, nhưng bây giờ cô không làm điều gì thẹn với lương tâm, cô và Ngự Giao không có gì cả.

"Chúng ta tìm chỗ nào đó uống ly cà phê, nói chuyện một lát đi, mọi người đều là phụ nữ, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu tôi" Tô Y Thu nói.

"Không cần, có điều gì cô cứ nói thẳng, tôi còn có con nhỏ cần phải chăm sóc nên phải về sớm"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tiểu Diệc đã trở thành bia đỡ đạn cho cô.

Chiếc xe dừng lại bên lề đường trồng những cây ngô đồng thẳng tắp, Tô Y Thu nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, "Nếu như vậy, chúng ta sẽ nói thẳng vào vấn đề. Nhìn qua cô không giống như đã làm mẹ của trẻ con, cô còn trẻ như vậy"

Tiết Noãn Nhi cười cười, từng có rất nhiều người nói như vậy. Khi quen biết Ngự Giao cô với vừa tròn hai mươi tổi, đúng là sinh còn là hơi sớm.

"Con tôi đã năm tuổi rồi, cho nên cô không cần phải lo lắng"

Tô Y Thu tắt máy xe, nhìn Tiết Noãn Nhi bằng ánh mắt đầy soi mói. "Chẳng trách Ngạn Bằng thích cô" bất chợt nói.

Tiết Noãn Nhi ngẩn người: "Cô nghĩ nhiều rồi, tổng giám đốc hoàn toàn không thích tôi"

"Không, tôi hiểu rõ chồng mình, anh ấy thích cô, nâng đỡ cô chỉ vì cô rất giống một người chị em tốt của tôi, nhưng dù sao cô cũng không phải là cô ấy, hôm nay tôi muốn nhắc nhở cô tránh xa anh ấy một chút. Ngạn Bằng là người đàn ông nguy hiểm, cho dù anh ấy yêu cô thật lòng, nhưng không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng đón nhận được tình yêu của anh ấy"

Sáu năm không gặp, không ngờ bây giờ Tô Y Thu lại nói chuyện thẳng thắn như vậy. Nhưng cô rất tán thành cách nói này, Ngự Giao thực sự là một người đàn ông nguy hiểm, không phải người phụ nữ nào cũng có thể chịu đựng được anh ta.

Tô Y Thu tiếp tục nói: "Cô đã làm mẹ, thì càng nên tự trọng một chút, tôi nghĩ chắc cô cũng nghe nói tình cảm giữa tôi và Ngạn Bằng không được tốt, nhưng thế nào chúng tôi vẫn là vợ chồng được pháp luật công nhận, hi vọng cô không phá hoại cuộc hôn nhân của hai chúng tôi, cũng cầu xin tôi, đừng tới gần bên anh ấy nữa" ánh mắt cầu khẩn nhìn Tiết Noãn Nhi.

Những lời này của Tô Y Thu giống như đang van xin, cũng giống như đang đe dọa.

"Tôi hiểu" Tiết Noãn Nhi gật đầu.

Y Thu, cậu yên tâm, sáu năm trước tớ phá hoại hạnh phúc của cậu, sáu năm sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.

"Cô cũng là phụ nữ, hi vọng cô có thể hiểu cho tôi" Tô Y Thu khách khí nói những lời ngoài miệng.

"Vâng, tôi hiểu" Tiết Noãn Nhi lại gật đầu

Tuy cô không có chồng, không có bạn, không có một gia đình đầy đủ, nhưng cô có thể hiểu sự bảo vệ của người phụ nữ tình yêu của người phụ nữ đối diện

"Thôi không làm phiền cô nữa, tôi đưa cô về" Tô Y Thu dùng lễ trước binh sau. Nếu như Tiết Noãn Nhi làm theo lời cô nói tránh xa Thẩm Ngạn Bằng, cô sẽ không so đo gì nữa. Ngược lại nếu Tiết Noãn Nhi coi những lời cô nói hôm nay như gió thoảng bên tai, như vậy cô sẽ không khách khí nữa.

"Không cần, cho tôi xuống ở đây được rồi"

"Vậy cũng được" Tiết Noãn Nhi xuống xe, nhìn chiếc xe của Tô Y Thu nghênh ngang rời đi.

Sáu năm, một khoảng thời gian đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Tiết Noãn Nhi nhìn ra được sự thay đổi trong ánh mắt Tiết Noãn Nhi, cậu ấy đã trở nên kiên cường rồi. Thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị trở về, một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước mặt cô, cửa xe từ từ kéo xuống, Tiết Noãn Nhi liền nhìn thấy Dương Tuyết Hoa ở băng ghế sau.

"Bà Dương" Tiết Noãn Nhi kinh ngạc lên tiếng.

"Lên xe đi" giọng nói của Dương Tuyết Hoa rất thản nhiên.

Tiết Noãn Nhi lên xe, trong xe có một hương thơm thoang thoảng, Dương Tuyết Hoa là một người phụ nữ thần bí vô cùng lợi hại. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao lại bà tại lại có mặt ở đây.

"Người ngồi trong chiếc ô tô vừa rời đi có phải là Tô Y Thu không?"

"Vâng" Tiết Noãn Nhi gật đầu, "Có vấn đề gì sao?"

"Chắc chắn là cô ta tìm cô vì chuyện liên quan đến Ngự Giao"

"Sao bà biết?" Tiết Noãn Nhi ngạc nhiên.

"Tất cả những chuyện sau khi cô trở lại nơi này tôi đều biết" Dương Tuyết Hoa thản nhiên nói.

Tiết Noãn Nhi giận tái mặt, "Bà cho người theo dõi tôi?"

Lúc này ánh mắt Dương Tuyết Hoa mới nhìn về phía cô: "Băng Dao, à không, Noãn Nhi, sáu năm qua tôi đối xử với mẹ con cô rất tốt, tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy, chính là hi vọng trong thời gian này nhận được sự trợ giúp từ cô, tôi sợ cô sẽ mềm lòng"

"Bà yên tâm, lấy một số tài liệu kia giúp bà cũng chỉ khiến Ngự Giao không kiếm được chút tiền mà thôi, đối với anh ta sẽ không có tổn thất quá lớn"

Dương Tuyết Hoa gật đầu, trong đáy mắt thoáng lên một tia giảo hoạt vui vẻ.

Tiết Noãn Nhi hoàn toàn không biết, điều Dương Tuyết Hoa muốn không chỉ một chút như thế mục đích thực sự của bà ta là đánh đổ tập đoàn Thẩm thị, hơn nữa người bà ta hợp tác cùng chính là Mục Quang.

"Noãn Nhi, tôi nghĩ Ngự Giao vẫn còn rất yêu cô"

"..."

"Thật ra cô có thể tiếp cận anh ta, như vậy sẽ càng nhanh chóng đến gần được anh ta, có thể sớm hoàn thành thế hoạch của chúng ta"

"Không bao giờ" Tiết Noãn Nhi lập tức cự tuyệt: "Không phải sáu năm trước bà đã cho người điều tra về tôi rồi sao? Khi bà cứu tôi, chẳng qua là vì tôi đã hiểu rõ bản chất của Ngự Giao và những người xung quanh anh ta, cho nên bà cũng nên biết, tôi thà chết cũng không muốn ở bên anh ta. Sáu năm trước là như vậy, sáu năm sau cũng là như vậy. Bà Dương, tôi rất cảm ơn bà đã cứu mạng hai mẹ con chúng tôi. Điều lớn nhất tôi có thể làm chỉ là làm nội gián trong tập đoàn Thẩm thị, nhưng tôi tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào với Ngự Giao."

Dương Tuyết Hoa cười cười: "Cô kích động như vậy làm gì, không được thì thôi, tôi cũng chỉ nói vậy thôi"

Bà ta vỗ vai Tiết Noãn Nhi, "Được rồi, tôi tin cô có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó cô và con trai cô sẽ được tự do"

Trò chuyện một lát, Tiết Noãn Nhi mở cửa xuống xe. Nếu cô biết, Dương Tuyết Hoa và mục quanh là một phe, cô nhất định có chết cũng không ký hợp đồng thỏa thuận kia.

Bởi vì, Mục Quang chính là người hại chết Hiên Bạch. Mỗi lần nghĩ đến Thẩm Hiên Bạch, trái tim cô lại đau đớn như ngừng đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.