Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 41: Chào buổi sáng, Mèo nhỏ!




Lý Chân sau khi hỏi thăm được địa điểm phủ đệ của Vương Nguyên Bảo , nó ở ngay bên cạnh Tây Thị nằm trong phường Duyên Thọ. 

Lúc này Lý Chân mới biết, hóa ra Vương Nguyên Bảo là đệ nhất phú hào thành Trường An, cha hắn Vương Tín làm ăn buôn bán với Tây Vực nên rất giàu có, dựa vào châu báu đến từ Tây Vực cùng rượu bồ đào từ Tây Xương mà trở thành cự phú số một, số hai Đại Đường.

Phủ đệ của Vương gia thực sự nằm ở Lạc Dương, ở Trường An chỉ là tòa nhà đứng tên mà thôi, giống như Vũ Thuận, Vương Nguyên Bảo cũng có công lao nên được ban danh hiệu Quan Trụ quốc, vì lẽ đó bảng hiệu của phủ đệ hắn ở Trường An cũng có tên là 'Vương Trụ quốc phủ’.

Tòa phủ đệ có diện tích gần bảy mươi mẫu, được xây dựng rất khí thế, bắt đầu từ thời đại Võ Tắc Thiên, triều đình đối với thương nhân dần dần cởi mở hơn, xóa bỏ các ràng buộc đối với thương nhân.

Thương nhân được phép cưỡi ngựa, có thể xây dựng những tòa phủ đệ hoa lệ, có thể có chức tước thậm chí còn có thể làm quan, tham gia thi cử. Địa vị trong xã hội dần dần được nâng cao.

Ba người Lý Chân đi về phía người gác cổng đưa thiệp mời ra, không lâu sau, Vương Nguyên Bảo mang vẻ mặt đầy hớn hở chạy ra chào đón, “Lý lão đệ, đến Trường An lúc nào vậy?”

So với lúc ở Cao Xương, da dẻ Vương Nguyên Bảo trở nên trắng hơn rất nhiều, khuôn mặt mập hơn một vòng, tinh thân rất phấn chấn. Nhìn ra được thành công của hành trình đi Tây Vực khiến cho hắn nhận được khen ngợi rất lớn, so với Vũ Thuận tức tối vì bất công thì tương phản rất rõ rệt.

Lý Chân khom người hành lễ rồi nói: “Tiểu đệ hôm qua mới đến Trường An, ngày hôm nay liền đến bái phỏng Vương huynh”.

“Thế thì chậm rồi, đáng lẽ ngày hôm qua nên đến a, hiện giờ ta muốn phạt đệ ba chén rượu vì thất lễ với ta! Ha ha”.

Hai người cười to, Vương Nguyên Bảo lại gần Tửu Chí, Khang Đại Tráng rồi chào hỏi, nhưng không thấy Tiểu Tế đâu cả, hắn có chút kỳ quái liền hỏi: “Diêu đệ không cùng đi Trường An cùng với mọi người sao?”.

Nếu như không có gặp Vương Khinh Ngữ, Lý Chân còn thật sự cho rằng Vương Nguyên Bảo không biết gì cả, nhưng hiện tại tâm của hắn sáng như gương, biết rõ thực ra Vương Nguyên Bảo biết hết tất cả mọi chuyện, có điều ở trước mặt mình giả bộ mà thôi.

Lý Chân cũng giả vờ cười khổ một tiếng nói: “Việc này một lời khó nói hết được!”
Vương Nguyên Bảo cười ha ha, “Không sao, còn nhiều thời gian mà, vào phủ rồi từ từ nói chuyên”.

Nói xong hắn đem ba người Lý Chân mời vào trong phủ, phủ đệ của Vương Nguyên Bảo quả nhiên tráng lệ vô cùng, cây xanh rợp bóng, các trụ cột chạm trổ rất tinh xảo, như Liên Châu, Lưu Tô, Phi Thiên, những hoa văn của cánh sen họa lên nét tinh mỹ tuyệt luân.

Đủ các loại nhà, cửa, lầu, … được sắp xếp rất tinh ý, tùy ý có thể thấy được, đặc biệt tạo ra một dòng sông nhỏ chảy xyên qua phủ đệ. Đây là một cái phủ đệ đẳng cấp rất cao, khiến người ta tán thưởng không thôi.

Mọi người đi thẳng tới phòng tiếp khách quý, phân ra chủ khách rồi cùng ngồi xuống, thị nữ dâng lên nước trà và vài món điểm tâm. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng va chạm của ngọc bội, Vương Nguyên Bảo cười nói: “Chắc là tiểu muội đến đó!”

Một làn gió kèm theo một mùi hương thơm kéo tới, Vương Khinh Ngữ cùng vài thị nữ xuất hiện dưới bậc thang nơi đại sảnh. Nàng đã thay một chiếc váy dài màu xanh lục, khiến bản thân càng lộ ra vẻ phong thái mỹ lệ, từng bước đi như từng bông hoa đang nở hoa.

“Nghe nói có khách quý đến, hóa ra là Lý công tử, đã lâu không gặp.”

Dáng vẻ của Vương Khinh Ngữ giống như buổi sáng chưa từng gặp qua Lý Chân, trên mặt mang một nụ cười như thể xa cách lâu ngày mới gặp lại. Nàng lại đi đến phía trước Tửu Chí cùng Khang Đại Tráng hành lễ, “Hoan nghênh hai vị đến nhà tệ nữ làm khách!”.

Ba người liền vội vàng đứng lên hướng về nàng đáp lễ, Lý Chân cười nói: “Nhìn thấy Vương cô nương, mới biết khí hậu Trường An có thể bồi dưỡng được vẻ đẹp của con người đến nhường nào a.” 

Vương Khinh Ngữ che miệng cười khẽ, khóe mắt quyến rũ như muốn chết người nhìn Lý Chân, “Lý công tử thật biết nói chuyện, đa tạ công tử đã quá khen!”
Nàng ung dung ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng không tiếp tục nói chuyện nữa.

Vương Nguyên Bảo lại cười hỏi: “Không biết hiền đệ hiện tại ở nơi nào, có muốn chuyển đến phủ ta ở không?”

“Hiện tại chúng ta ở tại nhà trọ Bình Khang, chỗ đó cũng rất được, đa tạ ý tốt của Vương huynh!”

Vương Nguyên Bảo nở nụ cười, chậm rãi uống một hớp trà. Lúc này, Lý Chân trầm ngâm một lúc, liền đi thẳng vào vấn đề chính: “Không dối gạt Vương huynh, tối hôm qua chúng ta đã gặp Vương Thuận.”
Tay của Vương Nguyên Bảo khẽ run lên, nước trà suýt nữa đổ ra ngoài, trên mặt rõ ràng hiện lên một chút không được tự nhiên. Cùng lúc đó nụ cười Vương Khinh Ngữ cũng biến mất, tựa hồ như đang cân nhắc, Lý Chân đã biết Vương Nguyên Bảo kỳ thực biết tất cả mọi chuyên nên hắn lại dò hỏi: “Vương huynh với hắn có quen biết sao?”

“Có cái gì quen hay không quen!”

Vương Nguyên Bảo giả vờ qua loa cho có: “Người có chút ít kiến thức ở Trường An đều biết hắn, lúc đầu hắn họ Lưu, cũng là phú hào của Trường An. Ba năm trước hiến một nửa gia sản cho Vũ Thừa Tự, xong việc liền nhận Vũ Thừa Tự làm cha, đổi tên thành Vũ Thuận. Ba năm qua hắn dựa vào quyền thế Vũ Thừa Tự tại Trường An làm xằng làm bậy, khiến cho người ta ghét cay ghét đăng, Lý công tử làm sao biết được hắn vậy?”

“Chuyện là thế này, tiểu muội của Đại Tráng bị hắn dụ dỗ, chuẩn bị hiến cho Vũ Thừa Tự.

Tối hôm qua chúng ta đi vào trong phủ của hăn để nghĩ cách cứu viên, bất hạnh lọt vào phục kích. Diệu Hi bị bọn hắn bắt được, Vũ Thuận nói cho ta biết muốn cứu người thì phải dùng Xá Lợi để trao đổi tính mạng của bọn họ, vì lẽ đó...”

Vương Nguyên Bảo sắc mặt càng khó coi, một lát mới nói: “Lý công tử sẽ không cho rằng Xá Lợi còn nằm trong tay ta chứ”

Lý Chân cho dù rất khó mở miệng nhưng việc quan hệ đến tính mạng của Tiểu Tế cùng Tư Tư, hắn cũng không thể im lặng được. “Ta biết Xá Lợi đối với Vương huynh rất quan trọng, ta cũng không có ý định muốn lấy lại Xá Lợi thật. Ta chỉ hy vọng huynh có thể đem Xá Lợi giả cho ta được rồi, lần trước Vương huynh không phải nói Xá Lợi giả đã được đưa về Trường An sao?”

“Phải! Lần trước có nói như vậy, chỉ là không đúng lúc rồi, Xá Lợi giả ta đã đưa đến Tung Sơn Thiếu Lâm Tự. Nếu như hiền đệ có thể cho ta thời gian một tháng ta có thể đem Xá Lợi giả về, không biết hiền đệ có thể đợi thêm được không?”

Lý Chân một câu nói cũng không thốt ra được. Mặc kệ Vương Nguyên Bảo có nói thật hay không, đem Xá Lợi giả đưa đên Thiếu Lâm Tự, nhưng thái độ của hắn rõ ràng nói cho Lý Chân biết, coi như Xá Lợi giả có nằm trên tay hắn thì hắng cũng sẽ không lấy ra.

Tình người lúc nóng lúc lạnh a! Thay đổi góc độ cho nhau, Vương Nguyên Bảo cùng Vũ Thuận có gì khác biệt đâu?

Lúc này, Khang Đại Tráng cũng không nhịn được nữa đứng dậy nói: “Vương huynh, nếu như đêm nay không thể đem Xá Lợi giao cho Vũ Thuận thì Tiểu Tế cùng muội muội của ta đều gặp cảnh ngộ bất hạnh. Vương huynh có thể nghĩ biện pháp cứu bọn họ một mạng được không?”

Một lát sau, Vương Nguyên Bảo thở dài. “Ta thật sự muốn giúp nhưng mà đành lực bất tòng tâm, ta cũng chỉ có thể bày tỏ một điểm tâm ý, người đâu!”

Hai tên người hầu tâm phúc từ sau đi đến, khoanh tay đứng thẳng, Vương Nguyên Bảo dặn dò bọn họ: “Đi lấy năm trăm lạng hoàng kim đến đây.”

Cuộc nói chuyện đến đây xem như đã kết thúc, bọn họ cũng không cần phải ở lại làm gì. Lý Chân đứng lên, bình tĩnh nói: “Đa tạ ý tốt của Vương huynh, hoàng kim thì đệ không cần. Chúng ta trước tiên cáo từ, sau này còn gặp lại!”

“Hiền đệ, ta thật sự rất xin lỗi.”

“Không cần! Ta có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng Vương huynh, Vương huynh không cần phải miễn cưỡng.” Lý Chân mỉm cười gật gật đầu, cũng không nhìn Vương Khinh Ngữ liền xoay người dẫn Khang Đại Tráng vơi Tửu Chi nghênh ngang rời đi.

Vương Nguyên Bảo nhìn bọn họ đi xa, lạnh lùng hừ mũi một hồi. Phía sau hắn, Vương Khinh Ngữ không hề lên tiếng cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì?

Từ phủ đệ của Vương Nguyên Bảo đi ra, Tửu Chí mạnh mẽ hừ một tiếng, không nhịn được mắng: “Một tên khốn kiếp, vong ân phụ nghĩ như thế làm sao có thể là phú hào số một Trường An?”

“Ngươi cho rằng người có tình có nghĩa sẽ thành phú hào Trương An được à?” Khang Đại Giang châm chọc nói.

Tâm tư của hắn lo lắng mà nhìn Lý Chân, “A Chân, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”

“Về khách sạn trước đi, để ta suy nghĩ thêm biện pháp khác.”

Mặt Lý Chân đầy bộ dạng âm u, xoay người nhảy lên ngựa thúc nó chạy về nhà trọ Bình Khang.
Trở lại khách sạn, Lý Chân ngồi trước cái bàn nhỏ, dựa vào ký ức tối hôm qua vẽ lên trên giấy sơ đồ phủ đệ của Vũ Thuận. Nếu như thượng sách dùng không được vậy hắn chỉ có thể dùng hạ sách thôi. Lẻn vào phủ Vũ Thuận, bắt lấy nữ nhân của Vũ Thuận để trao đổi lấy người.

Tửu Chí cùng Khang Đại Tráng ngồi ở một bên lo lắng chờ đợi, bọn họ hiện tại cũng hết đường xoay xở.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của tiểu nhị, “Lý công tử, có người đưa đến một phong thư.”

Lý Chân ngẩn ra, tại sao lại có người đưa thư cho mình. Hắn vội vã cất địa đồ đi rồi nói: “Mời vào!”

Tiểu nhị vào cửa liền đưa cho hắn một phong thư, ngay tức khắc Lý Chân nhận ra được nét chữ viết trong thư. Hắn vội vã mở ra, trên tờ giấy trắng chỉ viết ba chữ: “Chỗ cũ.”

....

Trong gian phòng của Vân Tiên Các, Lý Chân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hắn không biết tại sao Vương Khinh Ngữ lại tiếp tục muốn tìm hắn. Có phải nàng định chỉ cho hắn một con đường để đi hay là thuận tiện nhắc nhở hắn một phen hay không.

Chính lúc này cánh cửa bị đẩy ra, một nữ tử có vóc dáng cao gầy, mang áo quần màu trắng tựa như cơn gió đi vào. Nàng mang một cái mũ trúc có một tấm lụa mỏng che khuất đi dung nhan của nàng, trong tay cầm một cái túi gấm hoa mà nữ tử Đại Đường dùng nhiều nhất, vừa vào trong phòng, mùi thơm ào ạt tỏa ra khiến nức cả mũi.

Lý Chân ngây người một hồi rồi hỏi: “Cô nương là....”

Nữ tử mang áo quần trắng mở tấm lụa mỏng lên, khẽ cười một cái rồi nói: “Lý công tử nhanh như vậy đã quên ta rồi sao?”

Bất ngờ trước mắt là Vương Khinh Ngữ mới gặp nửa canh giờ trước, Lý Chân thầm mắng chính mình nôn nóng đến nổi hồ đồ luôn rồi.

Hắn liền áy náy nói: “Hóa ra là Vương cô nương, ta đâu có nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại cô nương a.”

“Người không muốn gặp lại ta sao?” Vương Khinh Ngữ dùng ánh mắt thắm thiết nhìn hắn. 

“Cũng không phải....” Lý Chân cũng không biết nên nói như thế nào nữa, hắn chỉ biết cười khổ một tiếng, 

“Thật sự là một lời khó nói hết Vương cô nương à!”

Vương Khinh Ngữ yếu ớt thở dài một tiếng, “Huynh trưởng của ta là một người như vậy, tất nhiên ngươi cũng không muốn gặp lại ta, bất quá Vương gia chúng ta cũng không hoàn toàn vô tình với ngươi.”

Vương Khinh Ngữ từ trong túi gấm hoa lấy ra một đồ vật, xung quanh tỏa ra những ánh sáng yếu ớt.

“Đây là Xá Lợi giả mà người muốn có đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.