Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 46




Rất tốt!

Tống Thiết Hoa lạnh lùng quét mắt nhìn Sở Ly một chút, nói với Kiều Chấn Hải: 

- Có dũng tướng như thế, ta phải chúc mừng Kiều bang chủ rồi!

- Ngươi cũng thế!

Kiều Chấn Hải hừ lạnh nói: 

- Quý bang có nhân vật như Phùng Xương Văn, quả thật là đáng mừng!

- Vậy chúng ta cứ chờ xem đi

Tống Thiết Hoa cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Sở Ly: 

- Chỉ hy vọng dũng tướng như thế sẽ không chết trẻ!

- Chết trẻ cái rắm!

Sở Ly che ngực, căm hận chửi một câu: 

- Họ Tống, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ, nhất định ta sẽ tìm ngươi để tính!

- Ha ha!

Tống Thiết Hoa cười to: 

- Cố gắng lên, ta sx chờ ngươi!

Hắn nói xong rồi phóng lên trời, trong chớp mắt đã biến mất ở trong màn đêm.

Sở Ly phốc một cái, lại phun ra một ngụm máu. 

Kiều Chấn Hải ngồi xổm xuống, thăm dò mạch tượng của hắn, gật gù nói:

- Thân thể này của ngươi rất mạnh!

- Bang chủ, không chết được chứ? 

Sở Ly nói.

- Đương nhiên là không chết được.

Kiều Chấn Hải cười nói: 

- Ăn đan dược vào, hai ngày nữa sẽ lại là một hán tử sinh long hoạt hổ!

Sở Ly nhếch môi nói:

- Bang chủ, lần này ta đã giết được không ít người! 

- Hừm, quả thật ngươi đã có công lớn lần này.

Kiều Chấn Hải gật đầu.

Sở Ly nói: 

- Như vậy ta làm Hương chủ không thành vấn đề gì chứ?

- Chờ thương thế của ngươi khỏi rồi lại nói.

Kiều Chấn Hải cười vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: 

- Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Sở Ly nở một nụ cười.

Rất nhanh hắn đã bị nhấc về nhà mình, còn được ban cho một bình linh dược. 

Trong bốn người nhấc hắn về có Tống Phi, Sở Ly liếc mắt ra hiệu, ra hiệu hắn ở lại.

Địa vị của Sở Ly đã vượt xa trước đây, Tống Phi rất biết điều tìm cái cớ, để bọn họ đi trước, mình thì ở lại.

Sở Ly nằm ở trên giường nhỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tống Phi nói: 

- Tiểu Tống, ta muốn nói với ngươi một chuyện!

- Chuyện gì?

Tống Phi nói. 

Hiện giờ hắn vẫn còn khó mà có thể tin được, nhân vật giết người như thần là Triệu Đại Hà.

Sở Ly nói:

- Ngươi biết nhà của Phùng Xương Văn ở chỗ nào không? 

- Biết.

Tống Phi gật gù.

Sở Ly nói: 

- Mang ta tới đó!

Tống Phi trợn mắt lên.

Mắt của hắn vốn đã rất nhỏ, khi nở nụ cười sẽ nhỏ tới mức không thấy đâu nữa, lúc này hắn lại dùng sức trừng mắt nhưng cũng không quá lớn. 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Mau dẫn đường!

- Đại Hà, ngươi muốn đi giết hắn sao? 

Tống Phi nói.

- Phí lời!

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Ta đã sớm muốn tìm đến nhà hắn, dùng một đao giết hắn, bang chủ lại liên tiếp không cho ta làm bừa, bảo ta đừng làm hỏng kế hoạch của hắn. Hiện tại thì tốt rồi, kế sách của hắn không có tác dụng, hay là khỏi nghe hắn đi, ta sẽ giết tới cửa cho thoải mái!

- Đại Hà, Phùng Xương Văn quỷ kế đa đoan, phòng vệ ở chung quanh nhà hắn rất nghiêm.

Tống Phi lắc đầu nói: 

- Nhất định bang chủ cũng muốn đi, nhưng lại không thể thực hiện được.

- Không đi làm sao biết được chứ?

Sở Ly vung vung tay, không nhịn được nói: 

- Ngươi cứ dẫn đường là được, mang ta tới thì ngươi cứ đi, không cần phải để ý đến ta!

- Không bằng, gọi đám người Hương chủ đi...

- Bọn họ đều là rác rưởi, phiền toái, không bằng một mình ta tới thì hơn! 

- Đại Hà, đừng nói như vậy...

- Chẳng lẽ ta nói sai sao, bọn họ không phải là rác rưởi sao?

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Một đại nam nhân như ngươi thật là dông dài, đi nhanh lên!

Hắn nói xong đi xuống giường, đi ra ngoài.

Tống Phi vội hỏi: 

- Ngươi còn bị thương mà.

- Một chút thương thế nhỏ, không chết được!

Sở Ly sải bước đi ra ngoài. 

Tống Phi biết tính khí của hắn thẳng thắn, cho nên bất đắc dĩ đuổi theo.

Ánh trăng ở trên trời như đi theo hai người, bóng đêm âm trầm, Bình an trấn hoàn toàn yên tĩnh, dường như động tĩnh huyên náo lúc trước đã tản đi vậy.

Tống Phi dán vào chân tường, ẩn ở trong bóng tối, thân thể khôi ngô cao to nhẹ như con báo, đi vô thanh vô tức, khinh công quả thật là có chỗ tuyệt diệu. 

- Chỗ của Phùng Xương Văn có ít nhất ba mươi hộ vệ.

Tống Phi thấp giọng nói:

- Nếu như Đại Hà một mình một ngựa qua đó sẽ rất nguy hiểm. 

Sở Ly không nói một lời.

Tống Phi nói tiếp:

- Không bằng gọi đám người Hương chủ, không chừng sẽ có thể thừa dịp Phùng Xương Văn bất cẩn, sẽ có một tia hi vọng. 

Sở Ly vẫn không nói lời nào.

Tống Phi nói:

- Ngươi đã bị thương, Phùng Xương Văn lại không bị thương, hơn nữa lại thêm hộ vệ của hắn, quả thực không có phần thắng. 

Sở Ly quay đầu mạnh mẽ lườm hắn một cái, nói:

- Nếu như ngươi dài dòng nữa, ta sẽ dùng một đao chém ngươi!

Tống Phi tiếp xúc với ánh mắt hung ác của hắn, trong lòng run lên, ngậm miệng lại. 

Sở Ly thầm thở dài một hơi, Tống Phi này đúng là nhát gan, vừa nói đã im, thế nhưng lại có một thân thể cao to khôi ngô.

Kẻ ác tự có kẻ ác trị, xem ra sắm vai một kẻ ác rất là có lạc thú.

Tính khí này của Triệu Đại Hà, có thể đấu đá lung tung, lục thân không nhận, trở mặt vô tình, hắn cảm thấy thoải mái tràn trề, còn khoan khoái, rất đã nghiền. 

Hắn đã làm người tốt nhiều lần, lúc này làm kẻ ác một lần, cũng có một phen cảm giác khác lạ.

Hai người lặng lẽ đi được năm dặm đường, đi tới trước một gian trạch viện ở phía đông của trấn.

Gian trạch viện lớn này là nơi ở của Quách Sơn, có ba tòa nhà lớn, bốn tiểu viện, bên trong có hai mươi mấy nha hoàn, hơn bốn mươi hộ vệ, con số mà Tống Phi nói ra vẫn còn là ít. 

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Hắn phát hiện ra ngoại trừ ba mươi người của Thiết Huyết bang ra vẫn còn có mười khuôn mặt xa lạ, mười tên hộ vệ này đều là cao thủ Tiên Thiên, chuyện này đối với Bình an trấn đã vượt xa đãi ngộ của một vị Hương chủ.

Sở Ly vung vung tay, ra hiệu cho Tống Phi rời khỏi đây. 

Tống Phi chần chờ.

Sở Ly trừng mắt lên, múa đao đánh xuống đỉnh đầu của hắn.

Tống Phi nhảy một cái nhanh chân lui về phía sau. 

Sở Ly trừng mắt nhìn mắt, giơ giơ đao, ra vẻ uy hiếp, nếu như hắn không đi nữa thì mình sẽ chém thật.

Tống Phi bất đắc dĩ gật gù, ôm quyền một cái rồi tiến vào trong bóng tối.

Sở Ly biết hắn đang chạy về phía bang chủ, rất hợp ý của hắn. 

Sở Ly đã dùng Đại Viên Kính Trí nhìn thấy vị trí hiện tại của Phùng Xương Văn.

Hắn đang tiến vào căn tiểu viện ở giữa, chậm rãi luyện một bộ quyền pháp, bốn mươi hộ vệ vây quanh, bảo vệ tiểu viện.

Người bên ngoài muốn xông vào trong thì phải vượt qua vòng hộ vệ mới được. 

Nếu như hắn dùng Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt là có thể đến trước mặt đối phương, lại dùng một đao chém chết.

Hắn cũng không thể dùng Chỉ Xích Thiên Nhai được, không thể vượt qua tuyệt học mà hắn thể hiện ra hiện tại, vĩnh viễn không thể coi thường người trong thiên hạ, người thông minh có quá nhiều, chỉ cần hơi lộ ra một chút kẽ hở thì cũng có thể phá hoại một phen cố gắng của hắn.

Trừ phi là lúc sống còn, bình thường chắc chắn hắn sẽ không dùng. 

Hiện tại hắn Triệu Đại Hà, lực lớn vô cùng, đao pháp bá đạo, Triệu Đại Hà có thân thể mạnh mẽ, không có tu vi nội lực, không biết khinh công, chỉ dựa vào sức mạnh to lớn mà sinh ra lực bộc phát, vì lẽ đó mới có tốc độ rất nhanh trong giây lát.

Nếu hắn muốn giết Phùng Xương Văn, như vậy chỉ có thể từng bước từng bước một xông qua mà thôi.

Nghĩ tới đây, hắn bay ra đá một cước về phía cửa lớn. 

- Phanh...

Cái cửa lớn bị đá ra thành một cái lỗ, sau đó lại là một cước, đạp cho cái lỗ này lớn hơn, kế đó hắn tự mình tiến vào.

- Phùng Xương Văn, đi ra đây nhận lấy cái chết! 

Sở Ly mở miệng, cười lớn một tiếng nói:

- Triệu Đại Hà ta đến đây!

Bên trong Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy, trong bốn mươi hộ vệ có hai mươi người chạy tới như bay, hai mươi người còn lại không nhúc nhích, Phùng Xương Văn thì lại lười biếng luyện quyền, động tác rất tiêu sái, như nước chảy mây trôi, rất là tuấn lãng. 

Trên mặt hắn mang theo nụ cười trào phúng như có như không, hừ lạnh một tiếng:

- Thật là không sợ chết!

Sở Ly hét lớn một tiếng nói: 

- Phùng Xương Văn, ngươi nhát gan như quỷ, đi ra đây nhận lấy cái chết, đừng có phái ra đám rác rưởi này làm gì!

Trong lúc hắn nói chuyện, múa đao đánh ra một chiêu Bình Giang thức, chém bay đầu của một người.

Trong lúc hắn nói hai câu đã giết được ba người. 

Hai mươi hộ vệ vây quanh hắn vào giữa, vung vẩy trường đao điên cuồng tấn công.

Trên người hắn trong chớp mắt đã có mười mấy vết thương, hắn không để ý tới một chút nào, dường như không phải là thân thể của hắn vậy, tay chỉ cầm một đao giết một người, tuyệt không đi không, tuyệt không thất thủ.

Vốn hai mươi hộ vệ còn có chút dũng khí, cảm thấy một người một đao là có thể chém hắn thành thịt vụn. 

Lúc này lại bị hắn liên tục chém chết ba người, nhuệ khí tức thì biến mất, bước chân trở nên chần chờ, đao pháp cũng không ác liệt như cũ được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.