Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Chương 50: Đám cưới (1)




Nhạc Trọng có chút kinh ngạc, nhíu mày chậm rãi nói:

- Lạc Thanh Thanh, ta hoàn toàn không có ý đến làm vương phi gì đó của ngài. Lần này ta đến là hy vọng có thể mua được khoa học kỹ thuật tiền sử trong tay ngài mà thôi. Lạc Thanh Thanh tuy là đúng là một vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, có được dung nhan tuyệt thế, khí phách mạnh mẽ, nhưng Nhạc Trọng cũng không muốn cùng mấy trăm người đàn ông chung một vợ là cô ta như vậy. Lạc Thanh Thanh nghe vậy thì sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt xuất hiện lửa giận, lạnh lùng nói:

- Ngươi trêu chọc ta ư? Nơi này là Bách thảo cung, nơi tuyển phi của ta. Nếu ngươi đã nguyện ý đến đây làm phi tử của ta, thì cớ gì bây giờ lại ngay lập tức đổi ý, thật sự đáng chết mà!! Nhạc Trọng sửng sốt nhíu mày, có một dự cảm điềm xấu mơ hồ:

- Tự nguyện trở thành phi tử của ngài?

- Lớn mật, dám trêu đùa nữ vương bệ hạ! Đúng lúc này, Ảnh Lam đang đứng lẳng lặng bên cạnh Lạc Thanh Thanh, mặc chiến giáp Bạo Phong màu xanh lục, cầm chiến mâu trong tay, hai chân dùng sức, giống như bạo phong đâm về hương Nhạc Trọng. Được chiến giáp Bạo Phong cường hóa thêm, Ảnh Lam đã có được lực lượng của thần chiến sĩ cấp ba đỉnh cao đột phá lên cảnh giới cấp bốn sơ cấp. Minh ám ma trận thần kỳ ở sau lưng cô khởi động, từng cơn lốc cuồng bạo thổi quét qua, khiến cho cô lại càng thêm giống một nữ sát thần bay ra từ trong bạo phong vậy. “Cô ta thật sự muốn giết mình!” Nhạc Trọng cảm ứng được sát khí khủng bố phát ra từ người Ảnh Lam, trong lòng nhanh chóng đề cao cảnh giác, phát động kỹ năng bước ảnh, thân thể uốn éo, tay phải mang theo đấu khí hắc ám nồng đậm không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, cũng không có chút lưu tình nào đấm thẳng vào vị trí trái tim của Ảnh Lam. Ảnh Lam cũng là một cường giả có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, ngay trong giây phút chỉ mành treo chuông, thân thể của cô vặn vẹo, tránh khỏi một đòn tất sát kia của Nhạc Trọng. Nhưng nắm đấm của Nhạc Trọng cũng nện mạnh lên người cô, khiến cho giống như gối rách bông chảy ra bay thẳng ra đập mạnh lên vách tường, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt Lạc Thanh Thanh ngồi trên vương tọa lóe lên ánh sáng tức giận, bỗng nhiên biến mất trên vương tọa, chỉ nghe giọng cô lớn tiếng vang lên:

- Lớn mật, ngươi lại dám ở trong hoàng thành của ta thương tổn người của ta! Chính là tội chết!!

Mang theo một cơn cuồng bạo, Lạc Thanh Thanh xuất hiện trước người Nhạc Trọng, trên song quyền hiện lên một cơn lốc khủng bố đánh về phía Nhạc Trọng.

- Hỗn đản chết tiệt.

Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên một tia phẫn nộ, thân thể tràn ngập đấu khí hắc sắc, phát động kỹ năng ảnh bộ, tứ giai hỏa diễm đao mang bạo hưởng âm tanh chém về phía Lạc Thanh Thanh.

Tứ giai hỏa diễm đao dường như một đạo lưu tinh trảm lên thân thể Lạc Thanh Than, trực tiếp chém nàng thành hai nửa…

- Không xong, phân thân!

Kinh nghiệm chiến dấu của Nhạc Trọng vô cùng phong phú tạo cho hắn một cảm giác khi mà thanh đao nhẹ nhàng sượt qua, thân thể hắn khẽ vặn, tránh qua một bên.

Một cái đùi thon dài xinh đẹp tuyệt trần đạp từ phía sau Nhạc Trọng đá tới, một cỗ bạo phong cuồng hung hãn đá thẳng lên thắt lưng của Nhạc Trọng.

Phanh!

Nhạc Trọng bị ăn một cước vào hông, toàn thân tựa như một cái bịch bông rách bị đánh bay đi. Hắn tựa như điên cuồng dùng nhị giai điều khiển cương thiết, đầu khớp xương hắn tựa như là bị đánh nứt ra vậy, nếu như là lúc mới đi vào thế giới này thì Nhạc Trọng chỉ sợ nhận phải một cước này thì cũng đừng mơ mà có thể nhúc nhích được nữa.

Một kích đắc thủ, Lạc Thanh Thanh hóa thành một trận bạo phong, cuốn về phía Nhạc Trọng mà phát động công kích không ngừng.

Nhạc Trọng cũng là một tên tiến hóa giả với kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đối mặt với công kích tràn ngập khí phách của Lạc Thanh Thanh, hắn cũng thực bị vây vào hoàn cảnh xấu, nhưng ngay cả khi hắn cũng có thể bị xé nát thành từng mảnh vụn trước công kích của Lạc Thanh Thanh thì hấn vẫn cứ ngoan cường chống lại, chứ không để cho nàng ta miễu sát hắn ngay lập tức.

- Nữ nhân chết tiệt này thực là quá mạnh!

Phanh!

Cùng với một tiếng nổ, Nhạc Trọng trực tiếp bị một quyền của Lạc Thanh Thanh đánh bay, khí huyết trong cơ thể không nhịn được, cuối cùng phun ra một ngụm tiên huyết.

Lạc Thanh Thanh được thế không buông bỏ, tiếp tục thể hiện ra sự vương giả trong cuồng bạo phong kai, từng một quyền một đanh về phía Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng lại thêm một lần nữa bị ăn một quyền nữa vào bụng, tựa như một cái bịch rách, bị đánh bay về phía xa…

- Nữ nhân bệ hạ vạn thắng!

- Nữ nhân bệ hạ vạn thắng!

- Nữ nhân bệ hạ vô địch!

- …………

Cả một đám mỹ nam đang quỳ trên mặt đất kia hưng phấn hét gào, bởi bọn họ thấy được sự oai hùng, tư thế uy vũ khí phách kia thì càng thêm muốn gầm rú hơn.

Một vị mỹ nữ tuyệt sắc phong hoa tuyệt đại, khí phách, lại còn tràn đầy mị lực hấp dẫn nam nhân như thế coi như trước mạt thế ở trên địa cầu thực là khó có thể gặp được. Đối với đám nam phi tần trong Bạo Phong cốc thì Lạc Thanh Thanh chính là ước mơ của bọn họ, là đối tượng tuyệt mỹ nhất.

Vị Lục Điều Mỹ Hùng tuấn mỹ bất phàm kia cũng đưa ánh mắt tràn đầy dị quang nhìn Lạc Thanh Thanh…

Nhạc Trọng bị một quyền đó của Lạc Thanh Thanh đánh cho hộc máu, toàn thân hắn đều là vết thương lỗ chỗ, khí huyết bốc lên cuồn cuộn, chằm chằm Lạc Thanh Thanh:

- Công bằng đánh một trận thì chỉ bằng vào tay không, ta tuy không cam lòng nhưng cũng không phải là đối thủ của nữ nhân này.

Sau khi biến thành tứ giai đỉnh phong tiến hóa giả, thì chiến đấu tay không trong nhân loại hắn cũng ít khi gặp địch thủ, nay lại bị một nữ tử áp chế, cho nên khiến cho hắn không nhịn được sinh ra một chút không cam lòng. Dù sao hắn cũng có chủ nghĩa đại nam nhân.

Trong mắt hắn cũng biến mất sự không cam lòng, mà là bốc lên sát ý vô tận:

- Chỉ đành dùng một cách khác mà diệt nàng ta mà thôi. Cần thiết thì triệu hồi Thái Sơn tới đây phá hủy cả cái Bạo Phong hoàng thành này.

Nhạc Trọng vốn là cường giả đi lên từ đám Thi sơn huyết hải, cho nên sự phẫn nộ của hắn khi chiến đấu với Lạc Thanh Thanh cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi. Chỉ cần dùng thủ đoạn nhanh nhất, mạnh nhất để giết chết địch nhân, chứ hắn cũng không muốn chiến đấu lâu dài với Lạc Thanh Thanh làm cái gì.

Ngay khi hắn chuẩn bị phát động kỹ năng mạnh mẽ kia thì, Lạc Thanh Thanh đang khí phách mười phần vọt tới trước mặt Nhạc Trọng thì đột nhiên thân thể run lên, sắc mặt trắng nhợt, bỗng nhiên dừng lại trong nháy mắt.

Trong mắt Nhạc Trọng lóe lên tinh quang, trong tay phải bắt đầu ngưng tụ đấu khí hắc sắc cuồng bạo, trong không khí cũng vang lên âm thanh bạo tạc, không hề lưu tình đánh thẳng lên bụng Lạc Thanh Thanh, đánh bay nàng ta về phía đoàn người:

- Cơ hội tốt!

Nhìn Lạc Thanh Thanh bị đánh bay, đám nam phi tần kia đều đổi sắc mặt, kẻ nào cũng bỏ chạy tới chỗ khác.

- Bệ hạ cẩn thận, ta tới giúp ngươi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.