Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Chương 47




Dù thật sự trong phụ nữ không hề thiếu cường giả, nhưng nói về số lượng cường giả, thì vẫn là đàn ông trời sinh tố chất thân thể tương đối vĩ đại nhiều hơn rồi. Trong Bạo Phong Cốc này, Lạc Thanh Thanh cũng không sử dụng sức mạnh hay thủ đoạn gì ép buộc đàn ông trở thành nô lệ cho phụ nữ, mà là thông qua giáo dục và các loại phương thức nhận thức khác, khiến cho chức nghiệp của phụ nữ và đàn ông đảo ngược lại với nhau thôi. Như vậy thì vừa có thể lợi dụng sức mạnh của đàn ông, lại có thể giữ cững địa vị thống trị cường thế của phụ nữ. Hơn nữa có thể quản lý Bạo Phong Cốc chặt chẽ có quy luật, thật sự là một nhân vật không thể khinh thường. Uy Lực An Na nhìn Nhạc Trọng, cười tự hào nói:

- Thế nào? Bạo Phong Cốc chúng tôi rất tuyệt đúng không. So sánh với liên minh Liệt Nhật và Dực Long Sơn, Bạo Phong Cốc chúng tôi tuy rằng số người ít nhất, nhưng lại là thế lực đoàn kết nhất, dân chúng cũng hạnh phúc nhất. Trong Bạo Phong Cốc có được thực vật sung túc, hơn nữa có thể tránh khỏi đủ loại thiên tai bên ngoài. Đây quả thật là tiên cảnh nhân gian mà. Nhạc Trọng thật lòng nói:

- Quả thật không tệ! Bạo Phong Cốc này có hoàn cảnh tuyệt đẹp, thực vật phong phú, chỉ kém hơn một chút những thành phố lớn ở trên địa cầu trước khi mạt thế đến thôi. Nhưng đặt trên một hành tinh khắp nơi đều là thú biến dị hoành hành, người khủng long chiếm quyền thống trị, nơi nơi đều là côn trùng biến dị, ngay cả thực vật biến dị cũng lên cấp bốn thì đây đúng là thiên đường nhân gian. Uy Lực An Na nghe Nhạc Trọng thật lòng khen ngợi Bạo Phong Cốc, khóe miệng giương lên, cơ thể hơi hơi lắc lư, lộ ra một nụ cười đắc ý.

- Đã đến rồi, tạm biệt! Đi đến trước một tòa nhà kiểu phương Tây nhỏ bằng gạch cao ba mét có vườn hoa nhỏ độc lập, Uy Lực An Na nói lời tạm biệt với các nữ chiến sĩ khác, dẫn theo Nhạc Trọng vào khuê phòng của mình. Đó là một tòa nhà vô cùng sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa lại tỏa ra mùi hương dễ chịu. Trong nhà ở phòng nào cũng đều có trồng những chậu hoa cảnh xinh đẹp. Uy Lực An Na vừa vào nhà thì lập tức thả người xuống một sô pha được tạo ra hơn mười tấm da lông lông xù mềm mại, thoải mái duỗi người, trong mắt mang theo vẻ quyến rũ nhìn chằm chằm Nhạc Trọng, hỏi:

- Anh có thể tự thoát dây thừng ra đúng không? Bị trói chặt chỉ có tự do của anh thôi. Nhưng anh không cảm thấy làm vậy thật không có ý nghĩa gì sao? Nhạc Trọng khẽ mỉm cười, trong lòng khẽ động, một ngọn lửa Ma Viêm bỗng nhiên xuất hiện, đốt cháy gân thú cấp ba đang trói chặt hai tay. Phút chốc thì gân thú cấp ba đã bị Ma Viêm đốt đứt. Nhạc Trọng cũng thỏa mái ngồi xuống sô pha được tạo thành bởi vô số da lông mềm mại đối diện Uy Lực An Na, mỉm cười hỏi:

- Cô khi nào thì nhận ra vậy? Ánh mắt Uy Lực An Na nhìn Nhạc Trọng hiện lên vẻ vừa lòng:

- Không cần coi mọi người là ngu ngốc. Anh bị tôi trói lại có thể mặt không đổi sắc đi theo tôi, lại có năng lực dễ dàng đi qua cửa vào Bạo Phong Cốc của chúng tôi, vừa thấy thì đã biết anh không phải người đơn giản rồi. Nhưng anh có thể đơn giản thì đã tự cởi bỏ gân thú biến dị cấp ba kia quả thật đúng là ngoài dự đoán của tôi. Tôi lại càng ngày càng thích anh hơn đấy. Ánh mắt Uy Lực An Na đột nhiên ngưng trọng nhìn chằm chằm Nhạc Trọng:

- Nói đi, anh là ai? Theo tôi vào Bạo Phong Cốc có mục đích gì? Nhạc Trọng nói:

- Tôi tên là Nhạc Trọng, tôi đúng thật là không cẩn thận lạc đường rồi đi đến chỗ này. Cùng cô đi vào Bạo Phong Cốc là vì tôi vô cùng tò mò Bạo Phong Cốc thôi. Uy Lực An Na suy nghĩ một lúc lâu, đành buông tha nói:

- Nhạc Trọng? Không nghe nói qua. Chuyện Nhạc Trọng gồm thâu bô lạc Kên Kên, tiêu diệt quân thảo phạt của liên minh Liệt Nhật cũng chỉ là chuyện mà thượng tầng Bạo Phong Cốc mới biết thôi. Ở một thế giới lạc hậu về thông tin như vậy, trao đổi tình báo cũng không dễ dàng như ở địa cầu. Uy Lực An Na cũng chỉ là một cán bộ nho nhỏ trong Bạo Phong Cốc này thôi, tất nhiên là không thể biết trước tình báo Nhạc Trọng rồi. Uy Lực An Na đứng dậy đi từ ghế sô pha mềm mại của mình đến bên cạnh Nhạc Trọng, ngồi xuống, trong mắt mang theo vẻ dụ dỗ, đồng thời hơi thở bỗng trở nên yêu diễm, ôm lấy cánh tay Nhạc Trọng nói:

- Dù sao thì Nhạc Trọng, tôi rất thưởng thức anh, làm đàn ông của tôi nhé! Nhạc Trọng nhìn Uy Lực An Na ôm lấy cánh tay hắn, cả người tỏa ra vẻ yêu diễm mị hoặc, có chút giật mình nói:

- Tôi? Vì sao là tôi? Ở ngoài không phải còn rất nhiều đàn ông anh tuấn hơn tôi sao? Số lượng tiểu bạch kiểm anh tuấn trong Bạo Phong Cốc quả thật rất nhiều. Nhạc Trọng không thừa nhận cũng không được, có rất nhiều tiểu bạch kiểm thoạt nhìn quả thật anh tuấn hơn hắn rất nhiều. Đồng thời những tiểu bạch kiểm đó đều lộ ra ánh mắt sùng bái, sùng kính, hèn mọn nhìn Uy Lực An Na, chỉ cần Uy Lực An Na ngoắc ngoắc ngón tay thì đám tiểu bạch kiểm đó sẽ ba ba nhào lên, cướp làm người đàn ông của Uy Lực An Na. Uy Lực An Na nhìn Nhạc Trọng, trong mắt gợn sóng lăn tăn, tỏa nắng rực rỡ. Cô vươn bàn tay phải sáng bóng vô cùng khỏe mạnh kia sờ sờ cằm Nhạc Trọng, cười quyến rũ lại ngả ngớn nói:

- Đám đàn ông đó đều yếu đến đáng thương, hoàn toàn không thể gây ra một chút hưng phấn nào cho tôi cả. Cho dù tôi liếc nhìn bọn họ thêm nhiều lần nữa thì vẫn cảm thấy bọn họ thật ghê tởm. Một chút sức quyến rũ cũng không có. Làm người đàn ông của tôi đi, Nhạc Trọng, tôi sẽ đối xử thật tốt với anh! Bị đùa giỡn !! Nhạc Trọng hơi hơi kinh ngạc, hắn thế nhưng lại bị người khác đùa giỡn như một cô gái ư? Ánh mắt Uy Lực An Na nhìn hắn giống y hệt ánh mắt hắn nhìn những mỹ nữ mà hắn thích, hơn nữa lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ sờ cằm như vậy đấy.

- Tôi từ chối!! Nhạc Trọng thân thủ vô cùng bá đạo lôi kéo Uy Lực An Na ôm vào lòng, từ trên cao nhìn xuống vị đại mỹ nữ diễm lệ, gợi cảm, tràn ngập sức quyến rũ, đồng thời nằm lên trên người Uy Lực An Na đang kinh ngạc, cường thế nói:

- Không phải tôi trở thành người đàn ông của em, mà là em trở thành người phụ nữ của tôi.

- Không! Là anh phải trở thành người của tôi!! Trong mắt của một Uy Lực An Na vốn toát ra vẻ kiều diễm, quyến rũ, khiến người ta say mê hiện lên vẻ thanh minh, hai cánh tay giống như rắn quấn lấy thân thể rắn chắc của Nhạc Trọng ở phía bên, xoay mạnh người qua một bên cạnh ý đồ muốn ngồi lên trên người Nhạc Trọng. Đối với Uy Lực An Na trưởng thành trong giáo dục đặc biệt mà nói, cùng đàn ông phát sinh quan hệ không phải là vấn đề lớn lao gì, một người phụ nữ có thể cưới ba, bốn người đàn ông là chuyện vô cùng bình thường ở Bạo Phong Cốc. Nhưng khi cô và một đàn ông nào đó phát sinh quan hệ, nhất định phải nắm được quyền chủ đạo và thế thượng phong. Cô tuy rằng thích vẻ khí khái đàn ông của Nhạc Trọng, nhưng tuyệt đối không thích nhìn cảnh mình bị Nhạc Trọng áp đảo.

Nhạc Trọng cũng không chút phòng bị Uy Lực An Na vốn dịu dàng mềm mại như con mèo nhỏ nằm trong lòng kia, cho nên khi cô đột nhiên ra tay, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, không cần dùng quá nhiều lực lượng thì đã xoay người đặt hắn nằm bên dưới rồi.

- Thành thành thật thật làm người đàn ông của tôi đi! Uy Lực An Na uốn éo cơ thể mềm dẻo của mình, lập tức xoay người khóa ngồi lên trên người Nhạc Trọng, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, cô cười càng thêm kiều diễm, quyến rũ, dùng sức xé một cái rẹt thì đã xé rách áo khoác của Nhạc Trọng. Sau đó cô có chút kinh ngạc nhìn bộ giáp bằng da thú biến dị cấp bốn mà Nhạc Trọng bên trên người kia. Lúc còn ở trên địa cầu, Nhạc Trọng từng bảo người sử dụng lân giáp của đại hải xà cấp bốn chế tạo thành mười bộ nội giáp để hắn sử dụng dần. Những nội giáp này có được lực phòng ngự kinh người, cho dù là đạn của cơ quan pháo bắn trúng cũng không thể bắn nát nội giáp. Những nội giáp có sức phòng ngự kinh người này đều không ngừng bị tổn hại trong những trận chiến liên miên của Nhạc Trọng. Ngay cả bộ này cũng đã đầy vết xước, đặc biệt là phần vai phải, có thể thấy rõ đã đứt một phần cánh tay. Hai tay mảnh khảnh của Uy Lực An Na vuốt ve áo giáp bằng da thú biến dị cấp bốn đầy vết rạch chém kia, sóng gợn lăn tăn trong mắt, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đỏ mọng mềm mại của mình:

- Quá tuyệt vời, anh thật sự quá tuyệt vời, em càng ngày càng thích anh hơn! Uy Lực An Na chán ghét những tiểu bạch kiểm ẻo lả, thích nhất là những cường giả đã trải qua vô số chiến đấu trong đám đàn ông. Nhìn áo giáp thú biến dị cấp bốn bị tàn phá mà Nhạc Trọng mặc, Uy Lực An Na liền nhịn không được trở nên hưng phấn hơn. Nhìn Uy Lực An Na kiều mị gợi cảm động lòng người, thân thể của Nhạc Trọng cũng nóng lên, xoay người cưỡi lên thân thể mềm mại khêu gợi của Uy Lực An Na, hưng phấn cười nói:

- Không tệ, anh cũng rất thích con mẫu báo nhỏ như em đấy! Trong lòng Uy Lực An Na hơi có chút kinh hãi, bắt đầu giống như một con mẫu báo nhỏ bạo liệt bộc phát ra sức mạnh tương đương với sức mạnh hai mươi người. Nhưng Nhạc Trọng lại là một cường giả cấp bốn có sức mạnh ba mươi tám người, cho dù Uy Lực An Na giãy dụa như thế nào cũng không thể giãy ra khỏi tay hắn. Trong quá trình hai bên không ngừng xoay đánh giãy dụa, tay chân lại càng thêm quấn chặt lấy nhau. Rốt cuộc cùng với một tiếng rên rỉ có chút thống khổ, hoa mai đỏ tươi nở rộ trên da hổ màu trắng. Sau đó là tiếng rên rỉ vô cùng động lòng người vang lên không ngừng. Vật lộn kịch liệt hơn hai tiếng đồng hồ, hai người có được tố chất thân thể khủng bố mới giao triền với nhau, năm trên giường mềm mại được làm thành bởi vô số da thú biến dị chồng chất lên. Sau cơn kích tình, Uy Lực An Na cuộn mình nằm trong vòng tay của Nhạc Trọng, vẻ mặt vừa lòng kiều mỵ cười nói:

- Không tệ! Nhạc Trọng, anh quả thật rất cường tráng. Anh chính là người đàn ông đầu tiên của em đấy. Em sẽ đối xử tử tế với anh. Cho dù sau này em có mang người đàn ông khác về nhà thì anh cũng sẽ là trượng phu đầu tiên của em. Nhạc Trọng vỗ mạnh cái mông cong cong của Uy Lực An Na một cái, nói:

- Ngu ngốc, có anh, em cũng đừng mơ đến người đàn ông thứ hai. Thành thật một chút cho anh, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh. Nếu không, xem anh như thế nào xử lý em.

- Đã biết, đã biết! Uy Lực An Na cười quyến rũ, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc rúc vào trong lòng Nhạc Trọng nằm một lúc, mới lười biếng nói:

- Nhạc Trọng, anh tới Bạo Phong Cốc thật sự chỉ là tham quan thôi sao? Có gì cần em giúp đỡ không? Nói trước, nếu anh làm chuyện gì gây nguy hại đến Bạo Phong Cốc thì em sẽ không giúp anh đâu đấy. Sau khi được đến Nhạc Trọng, Uy Lực An Na vỗn lãnh diễm cũng cảm thấy mỹ mãn mà biến thành một người phụ nữ bình thường mềm mại như nhiều người phụ nữ khác. Nhạc Trọng khẽ vuốt làn da bóng loáng như tơ lụa của Uy Lực An Na, chậm rãi nói:

- Anh đến Bạo Phong Cốc quả thật là có ý tham quan quan sát. Nhìn xem Bạo Phong Cốc trong truyền thuyết có bộ dạng như thế nào. Đúng rồi, nếu anh muốn rời khỏi Bạo Phong Cốc, em có nguyện ý đi theo anh không?

- Anh phải đi? Không thể ở lại đây sao? Uy Lực An Na có chút kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Nhạc Trọng, trong mắt đều là vẻ không tha, mềm giọng cầu xin:

- Vì em, anh không thể ở lại đây sao? Nếu anh ở lại Bạo Phong Cốc, em sẽ đi ra ngoài săn bắn kiếm tiền, cho anh ăn ngon mặc đẹp. Anh chỉ cần ở nhà làm tốt việc nhà, chăm sóc tốt con chúng ta thôi. Nhạc Trọng nhéo nhéo đôi anh đào màu đỏ xinh đẹp, thản nhiên nói:

- Không được! Anh còn có chuyện khác phải làm nữa. Cho dù là anh ở lại, cũng không phải người có thể ở nhà làm việc nhà, chăm sóc đứa nhỏ, để em nuôi dưỡng được. Em cũng không thích loại đàn ông như vậy đúng không? Đi theo anh đi. Uy Lực An Na do dự một lúc, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa, cuối cùng cô vẫn lắc đầu nói:

- Không được. Người thân của em, bạn bè, bộ hạ, chủ quân em nguyện trung thành đều ở trong Bạo Phong Cốc này. Em không thể bỏ qua tất cả ở chỗ này để đi theo anh được. Uy Lực An Na tuy rằng rất thích Nhạc Trọng, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn điên cuồng, coi Nhạc Trọng là tất cả mọi thứ trên đời, cô cũng không phải là người vì tình yêu mà đầu óc trở nên mê muội. Nhạc Trọng khẽ thở dài một hơi, cũng không miễn cưỡng Uy Lực An Na nữa, mà thay đổi một đề tài khác:

- Quên đi. Đúng rồi, anh muốn gặp nữ vương bệ hạ của em một lần, thương lượng chút chuyện với ngài ấy.

- Thật có lỗi, em không có quyền lực để anh gặp nữ vương bệ hạ. Uy Lực An Na đầu tiên là cười xin lỗi nhìn Nhạc Trọng, sau đó đột nhiên hỏi:

- Anh muốn gặp nữ vương bệ hạ làm gì? Nhạc Trọng nói:

- Anh muốn thương lượng với nữ vương bệ hạ của các em mua lại khoa học kỹ thuật tiền sử trong tay ngài ấy thôi. Em chỉ cần nói với phía trên là Nhạc Trọng, người chi phối sơn cốc Kên Kên cầu kiến, ngài ấy chắc chắn sẽ đến gặp anh. Uy Lực An Na khẽ cau mày nói:

- Nhạc Trọng? Người chi phối sơn cốc Kên Kên? Sao em chưa nghe nói qua tên này? Anh không cần quá tự tin, Nhạc Trọng! Ở toàn bộ Thanh Châu này chỉ có thủ lĩnh của ba thế lực lớn, hoặc là thần chiến sĩ cấp bốn mới có tư cách để nữ vương bệ hạ tự mình tiếp kiến. Những người khác, nữ vương bệ hạ sẽ không rảnh rỗi tiếp kiến đâu. Nhạc Trọng cười nói:

- Một trăm chiến sĩ Liệt Nhật mà liên minh Liệt Nhật phái ra đã bị anh dẫn người tiêu diệt hoàn toàn, nếu nữ vương em đã biết tình báo này, nhất định sẽ tiếp kiến anh. Thân thể mềm mại của Uy Lực An Na có chút chấn động run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin, nói:

- Thật sự? Anh thật sự tiêu diệt hoàn toàn một trăm chiến sĩ Liệt Nhật ư?


Chiến sĩ Liệt Nhật chính là những cường giả tinh nhuệ nhất của liên minh Liệt Nhật, mặc chiến giáp Liệt Nhật vào, mỗi một người đều có được lực lượng sánh ngang thần chiến sĩ cấp bốn đỉnh cao nhất. Cho dù là thần chiến sĩ cấp bốn cũng không dám xem thường sự tồn tại của một trăm chiến sĩ Liệt Nhật kia. Nhạc Trọng lật tay lên, một bộ chiến giáp Liệt Nhật đầy đủ lập tức xuất hiện trong tay hắn. Hắn đưa bộ chiến giáp Liệt Nhật đến bên cạnh Uy Lực An Na, khẽ cười nói:

- Bộ chiến giáp Liệt Nhật coi như là món quà ra mắt anh tặng em vậy.

- Thật sự! Đây là đúng là chiến giáp Liệt Nhật. Quá tuyệt vời! Nhạc Trọng, em yêu anh quá đi thôi. Uy Lực An Na khẽ vuốt ve bộ chiến giáp Liệt Nhật, yêu thích không buông tay, trong mắt chớp lóe ánh sáng rực rỡ, không ngừng hôn môi Nhạc Trọng. Chiến giáp Liệt Nhật có thể nói chính là một bảo vật vô cùng trân quý đối với một chiến sĩ. Với Uy Lực An Na mà nói, Nhạc Trọng đưa tặng một bộ chiến giáp Liệt Nhật khiến cô hưng phấn tim đập thình thịch như là đưa tặng cô một trăm chiếc nhẫn kim cương trước thời mạt thế nữa. Một Uy Lực An Na hưng phấn không để ý đến thân thể mệt mỏi, lại hôn lên môi Nhạc Trọng nói:

- Chúng ta làm thêm lần nữa đi! Nhạc Trọng vượt qua một buổi tối tuyệt vời. Sáng sớm hôm sau, Uy Lực An Na đã rời nhà, đi đến trung tâm Bạo Phong Cốc, hướng về phía hoàng thành Bạo Phong Cốc. Uy Lực An Na rất nhanh thì từ hoàng thành Bạo Phong Cốc quay trở về. Đằng sau cô còn có thêm mười sáu nữ chiến sĩ mặc chiến giáp Bạo Phong màu xanh cùng với một trong bát kiệt của Bạo Phong, một mỹ nữ tuyệt sắc hội tụ đủ loại xinh đẹp và mạnh mẽ, Ảnh Lam.

Uy Lực An Na tuy cũng là một đại mỹ nhân tràn ngập mị lực, vô cùng gợi cảm, nhưng khi đứng bên cảnh Ảnh Lam thì trông cô có vẻ thua kém hơn một chút. Ảnh Lam dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Nhạc Trọng một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi chính là Nhạc Trọng? Nhạc Trọng bất động thanh sắc trả lời:

- Đúng vậy! Ảnh Lam cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nghe xong thì dứt khoát xoay người đi ra bên ngoài:

- Nữ vương bệ hạ đã hạ lệnh triệu kiến ngươi, đi theo ta, Nhạc Trọng! Uy Lực An Na mặc trang phục chiến sĩ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng một bên liếc nhìn Nhạc Trọng một cái thôi. Sau đó yên lặng đi theo Ảnh Lam ra bên ngoài. Uy Lực An Na ở trong Bạo Phong Cốc cũng là một nữ chiến sĩ vô cùng mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt một trong bát kiệt Bạo Phong, cán bộ cấp đầu sỏ Ảnh Lam thì cô cũng chỉ là một con cá nhỏ không dám nói nhiều lời thôi. Nhạc Trọng được các chiến sĩ Bạo Phong và Ảnh Lam hộ tống đi đến trước cửa hoàng thành Bạo Phong. Nhạc Trọng ngẩng đầu nhìn hoàng thành Bạo Phong, trong mắt tràn ngập vẻ rung động: “Đây chính là hoàng thành Bạo Phong ư? Không đúng! Đây quả thật là bản tiến hóa của pháo đài bay mới đúng!” Chỉ thấy một tòa thành bằng kim loại khổng lồ trôi nổi ở giữa không trung, rộng chừng ba mươi kilomet, có dạng đảo nhà, cả tòa thành được làm bằng siêu hợp kim xuất hiện trước mặt. Tòa thành bằng kim loại khổng lồ trôi nổi giữa không trung đó chính là hoàng thành của Bạo Phong Cốc, hoàng thành Bạo Phong! Nhạc Trọng ngẩng đầu nhìn đảo nhỏ bằng kim loại trôi lững lờ trên không trung, trong mắt tràn ngập kinh hãi. Đây là kiến trúc bằng kim loại lớn nhất mà hắn gặp qua. Cho dù là bảo vật chiến hạm huy hoàng cấp hoàng kim đặt trước mặt đảo nhỏ bằng kim loại này cũng cảm thấy nó quá nhỏ bé. “Rốt cuộc là dùng kỹ thuật gì? Như thế nào mới có thể khiến nó trôi nổi giữa không trung như vậy? Làm như vậy thì phải tiêu tốn bao nhiêu năng lượng?” Nhạc Trọng vừa nhìn đảo nhỏ bằng kim loại khổng lo trên không trung, trong đầu thì nảy ra một đống nghi vấn không lời giải. Cảnh tượng như thế vẫn có vẻ có tính đánh sâu với hắn. Ở trên địa cầu, Nhạc Trọng cũng từng làm ra một thành lũy bay trong không trung không đầy đủ, cũng có khiến cho pháo đài bay không đầy đủ kia trôi nổi giữa không trung. Nhưng như vậy sẽ tiêu tốn rất nhiều năng nguyên mới làm được. Hoàng thành Bạo Phong rộng chừng ba mươi mấy kilomet, vừa thấy chỉ biết cân nặng nhất định là một con số thiên văn. Nếu so sánh trọng lượng của con quái vật lớn này với một tinh cầu như địa cầu thì nó chắc chắn nặng gấp hai, cho nên năng lượng cần cung cấp tuyệt đối không ít. Cho dù là sử dụng sức mạnh của tinh hạch thú biến dị cấp năm cũng không thể chống đỡ hoàng thành Bạo Phong này di chuyển trên không trung thời gian dài. Đây tuyệt đối chính là thành tựu của nền khoa học kỹ thuật siêu cấp mà Nhạc Trọng không thể tưởng tượng được. Đồng thời, với sự quan sát cẩn thận của mình, Nhạc Trọng phát hiện, đảo nhỏ bằng kim loại khổng lồ này không chỉ là một khối sắt hợp kim trôi nổi giữa không trung thôi đâu. Ở trên tường thành của hoàng thành bằng kim loại kia có rất nhiều ô nhỏ kim loại hình tròn, hình tam giác, hình vuông. Kiến thức quá rất nhiều binh khí khoa học kỹ thuật, Nhạc Trọng liếc mắt một cái thì nhìn ra những kim loại đó hẳn là rada, nòng pháo gì đó. Những ô kim loại đó chỉ cần một phần mười đạn dược thì đã có được hỏa lực khủng bố có thể dễ dàng xé nát bất kỳ quân địch nào đến xâm nhập. So sáng với hoàng thành Bạo Phong này thì hoàng thành Liệt Nhật của liên minh Liệt Nhật quả thật chính là rác rưởi. Nhìn hoàng thành Bạo Phong rộng lớn ở trên không chút, ánh mắt Nhạc Trọng trở nên nóng rực. Nếu có thể nắm giữ được hoàng thành Bạo Phong này thì cho dù là có trăm vạn đại quân tiến đến tấn công cũng chỉ là đến chịu chết vô ích mà thôi. Hơn mười con chim biến dị có cái đầu lớn như đầu khủng long bình thường, có một đôi cánh rộng lớn, lông chim màu xám từ trên hoàng thành Bạo Phong bay xuống. Hơn mười vị nữ kị sĩ dáng người mạnh mẽ từ trên lưng chim biến dị nhảy xuống. Một vị nữ kị sĩ đi đến trước mặt Ảnh Lam, cung kính nói:

- Ảnh Lam đại nhân!

- Đi lên đi! Ảnh Lam lãnh đạm nói một câu với Nhạc Trọng, sau đó tự mình nhảy lên lưng của một con chim biến dị khác. “Thật lợi hại! Ngay cả chim biến dị cũng có thể phục tùng thành công. Bạo Phong Cốc có thể đứng sừng sững trên đất Thanh Châu không ngã quả nhiên có điểm đặc biệt của riêng mình.” Nhạc Trọng đi đến ngồi lên lưng một con chim biến dị, thầm nghĩ trong lòng.

Chim biến dị rất khó thu phục, liên minh Liệt Nhật được tạo thành bởi nhiều thế lực cũng không thể thu phục được bất kỳ con chim biến dị nào cả. Bạo Phong Cốc có thể phục tùng những con chim biến dị đó để sử dụng cũng đã là không thể xem thường rồi. Một nữ kị sĩ có làn da màu nâu sậm, cả người tràn ngập sức sống, mang vẻ xinh đẹp mạnh mẽ lên tiếng:

- Ôm chặt tôi, ngồi yên! Nhạc Trọng cũng không chút khách khí ôm lấy eo nhỏ của vị nữ kị sĩ kia, cảm xúc tràn ngập co dãn từ hai tay hắn truyền ra khắp cả người. Nữ kị sĩ kia kéo dây cương, hét lớn một tiếng, con chim biến dị kia lập tức vỗ cánh, mang theo một cơn lốc phóng lên cao, bay về hướng hoàng thành Bạo Phong ở trên cao.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.