Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Chương 19: Con muốn kết hôn với cô ấy




Kim Anh Cơ nói tới chỗ này, liền nhìn Tần Lâm một chút.

- Ta nghĩ đây chính là duyên phận, vì sao sớm không xảy ra muộn không xảy ra, ta vừa tới lập tức có án phân thây?

Tần Lâm tự giễu cười cười, căn dặn Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung:

- Hai vị, nghĩ biện pháp thay ta, đi xem thử những mảnh thi thể kia.

Du, Trầm áp giải thuyền Tây Dương lên bờ, giao bọn La Bố, Ngõa Vi cho bọn nha dịch, lại dùng năm lượng bạc mua chuộc Ngọ Tác.

Tần Lâm thấy được những mảnh thi thể kia ở phòng xác huyện nha. Bởi vì được vớt từ dưới biển lên đã hai ngày, mùi hôi thối tràn ngập cả phòng, trên thi thể trắng nhợt hiện ra một lớp dịch dính như keo trơn nhẵn, hình dáng có vẻ tương đối hoàn chỉnh: một mảnh nhũ hoa, một mảnh ở bên sườn, mảnh thứ ba là bụng, to bằng bàn tay, ở giữa là cái rốn.

- Tần ca, sao hả?

Lục Viễn Chí tới gần hỏi, y quan sát những mảnh thi thể kia đã một lúc, nhưng không tìm được chút manh mối nào.

Ba mảnh thi thể theo thứ tự là ngực trái, ba sườn, bụng, vừa đúng có thể ráp lại khít khao, xác định là thuộc về cùng một nạn nhân.

Sau khi ráp mảnh thi thể lại tạo thành một hình chữ nhật từ nhũ hoa tới bụng, nhưng đầu mối có thể cung cấp chỉ tương đối có hạn. Rõ ràng nhất chính là giới tính người chết, không nghi ngờ chút nào là nữ nhân, tiếp theo chính là màu da có hơi đen, ngoài ra Lục Viễn Chí phát hiện mình cũng không tìm được đầu mối nào khác có giá trị. 

Tần Lâm tức giận liếc mắt trừng y một cái:

- Tên mập, uổng cho nhà đệ là đồ để giết heo, vì sao không thể nhìn ra điểm cơ bản?

Nhà ta giết heo, nhưng chưa từng giết người kia mà?! Lục Viễn Chí cười ngây ngốc gãi đầu một cái, chợt đôi mắt nhỏ sáng lên, vỗ đùi một cái thật mạnh:

- Ôi chao, Tần ca muốn nói là căn cứ vào lượng mỡ ư, thật là… Từ mảnh thi thể có thể suy luận, thoạt nhìn người chết không có bao nhiêu mỡ, nhưng cũng không phải là da bọc xương, vóc người có vẻ hơi gầy.

Giết heo rất chú trọng đến con heo nhiều mỡ hay ít mỡ, cho nên Tần Lâm nhắc tới như vậy Lục Viễn Chí lập tức bừng tỉnh ngộ, sức lãnh ngộ cũng không chậm.

Lấy người ra so sánh với heo có vẻ như hơi khập khiễng, thế nhưng về lý quả thật hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa Tần Lâm, Lục Viễn Chí thỉnh thoảng lại tiếp xúc với thi thể, nếu không tự tìm chuyện cười nói cho khuây khỏa, sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành bệnh.

Ngọ Tác cùng mấy tên lão bộ khoái huyện nha đang chia nhau năm lượng bạc Trầm Hữu Dung đưa, vốn bọn họ không coi Tần Lâm và Lục Viễn Chí ra gì, chỉ cho là công tử bột hiếu kỳ mà thôi. Không ngờ rằng nghe bọn họ nghiệm thi nói vanh vách như lòng bàn tay, không khỏi tò mò hai người tuổi trẻ này có lai lịch thế nào, vì sao nhãn lực và kinh nghiệm không kém gì lão công môn phá án mấy chục năm. Ai nấy đều giỏng tai lên nghe, xem bọn họ còn nói gì nữa.

Lục Viễn Chí quan sát mảnh thi thể, nghi hoặc nói:

- Như vậy có thể xác định người chết phái nữ, màu da hơi đen, vóc người hơi gầy, nếu là như vậy có quá nhiều người phù hợp. Thế nhưng không có dấu vết gì đặc biệt, làm sao có thể xác định là kỹ nữ mất tích kia?

- Thật ra thì từ mảnh thi thể, chúng ta còn có thể tìm ra được nhiều đầu mối hơn. 

Tần Lâm cũng quan sát các mảnh thi thể, chỉ chỉ mảnh bụng:

- Hẳn là nàng đã từng sinh nở, còn đã từng cho con bú, đệ hãy quan sát cẩn thận.

Lục Viễn Chí nhìn kỹ một hồi, mảnh thi thể kia bị nước biển làm cho trương lên trắng bệch, dường như bề ngoài có thứ gì đó nhưng hết sức lờ mờ không thể nhìn rõ. Y bèn mở hết cửa sổ phòng xác ra, nhờ ánh sáng bên ngoài mới có thể quan sát thấy quả thật có vết nhăn như ẩn như hiện.

- Đây là vết nhăn mang thai. 

Tần Lâm giải thích.

Lúc nữ nhân mang thai bụng trở nên lớn, da bị căng lên mỏng đi, có một số sẽ xuất hiện hoa văn hình gợn sóng rộng hẹp khác nhau, dài ngắn không đồng nhất. Sau khi sinh xong, những hoa văn này sẽ dần dần biến mất, còn để lại vết nhăn màu trắng sáng bóng, tức vết nhăn mang thai, một khi sinh ra cũng sẽ không hoàn toàn biến mất, nhiều nhất chỏ có thể theo thời gian từ từ trở thành nhạt, chỉ cần nhìn cẩn thận là có thể phát hiện.

Mặc dù thời gian Lục Viễn Chí đi theo Tần Lâm cũng đã lâu, nhưng vẫn chưa tiếp xúc được với điểm này, lúc này nghe hắn giải thích chỉ cảm thấy bừng tỉnh ngộ.

Ngọ Tác cùng mấy tên lão bộ khoái nghe vậy hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng vị này còn trẻ tuổi thật, không ngờ lại là tay tổ trong nghề.

Lục Viễn Chí lại hỏi:

- Tần ca, đệ đã hiểu vết nhăn mang thai, huynh nói người chết đã từng cho con bú qua, là từ ngực nhìn ra được sao, xin hãy dạy cho đệ…

Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, lộ vẻ bại hoại: 

- Cái này phải dựa vào kinh nghiệm... Chỉ có thể hiểu ý mà không thể diễn tả bằng lời.

Lục Viễn Chí chớp chớp mắt, hồi lâu mới hiểu được, Tần trưởng quan chúng ta quả thật quá bại hoại.

- Còn có thể tìm được nhiều đầu mối hơn hay không? Tần ca, đệ biết huynh có thể! 

Lục Viễn Chí vô cùng hy vọng, nhìn chằm chằm Tần Lâm:

- Chiều cao, tướng mạo, tuổi tác người chết...

Dù là đám Ngọ Tác và bộ khoái kia cũng vểnh tai lên chăm chú nghe, hôm nay thanh niên trẻ tuổi này đã mang lại không ít bất ngờ cho bọn họ.

Rốt cục Tần Lâm cười tỏ vẻ không thể làm gì:

- Tên mập, đệ cho rằng ta là thần tiên sao? Được rồi, bắp thịt của thi thể vẫn còn tương đối đàn hồi, da cũng tương đối căng, chưa có dấu hiệu chùng lại. Từ đó có thể phán đoán tuổi của nàng giữa hai mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, ngay cả ta cũng không tìm được nhiều đầu mối hơn nữa.

Muốn khôi phục dung mạo người chết khi còn sống, cần phục hồi đầu mặt, phải tìm ra phần đầu mới được. Muốn phán đoán chiều cao người chết, cần phải tìm được xương tứ chi, tỷ như xương cổ tay, xương đùi, lấy chiều dài xương nhân với hệ số xương cố định là có thể tính toán được chiều cao thân hình. 

Muốn phán đoán trạng thái cuộc sống của người chết, xem trên tay có da chết hay không, lòng bàn chân có vết chai hay không, mức độ mòn của răng thế nào… chính là thông số quan trọng để tham khảo. Muốn biết bữa ăn cuối cùng của người chết là gì, vậy phải mổ dạ dày, ruột ra xem.

Chỉ có ba mảnh thi thể từ ngực tới bụng, tổng cộng dài hơn thước, rộng như bàn tay, Tần Lâm không có cách nào phục hồi dung mạo người chết khi còn sống, cũng không thể xác định chiều cao. Về phần tin tức phức tạp hơn lại càng không cần phải nói, không có hy vọng gì.

Rốt cục Ngọ Tác cùng bọn bộ khoái Hải Trừng huyện thở phào nhẹ nhõm, vị công tử gia tuổi còn trẻ này có thể từ mấy mảnh thi thể nhìn ra người chết đã từng sinh sản, từng cho con bú đã là rất giỏi, nếu còn có thể biết cao thấp, dung mạo vậy đám già chúng ta còn có mặt mũi sống tiếp sao?!

Tần Lâm sửa sang manh mối có được từ ba mảnh thi thể lại một lần: phái nữ, màu da hơi đen, vóc người hơi gầy, tuổi tác giữa hai mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, từng có sinh sản và cho con bú. Ba mảnh thi thể ráp lại kéo dài từ ngực trái đến bụng có hình chữ nhật, không có dấu vết đặc biệt rõ ràng như nốt ruồi đen, vết sẹo, hay bớt. 

- Quả thật đã thu nhỏ phạm vi lại không ít, nhưng muốn đạt tới tiêu chuẩn nhận định xác thật vẫn còn chưa đủ.

Tần Lâm nghĩ ngợi, đi ra phòng xác đưa tay xoa xoa mũi, hít sâu một hơi dưới ánh mặt trời ấm áp, xua tan mùi hôi thối tràn ngập trong mũi.

Không khí Phúc Kiến Nguyệt Cảng mang theo hơi thở gió biển mát mẻ, ánh mặt trời cũng ấm áp, mơ hồ có cảm giác như mùa Xuân đến.

Lần này cuối cùng Lục Viễn Chí không bị Tần Lâm sai khiến giải phẫu thi thể, trong lòng y vừa cảm thấy may mắn lại cảm thấy có hơi mất mát. Dù sao y cũng đã quen rồi, lần này lại không động thủ, trong lòng cũng cảm thấy thiếu thốn một thứ gì đó.

Tần Lâm vỗ vai y một cái:

- Đi, chúng ta đi gặp nhân tình của kỹ nữ kia.

Du Tư Cao là tọa doanh quan thủy doanh Phúc Kiến Thủy sư đóng Nguyệt Cảng, Trầm Hữu Dung là Bả Tổng, hai người có thể coi là nửa địa đầu xà Hải Trừng huyện, tìm thủy binh bản địa tới dẫn đường đi tìm người.

Trên đường một tên thủy binh quen thuộc tình huống giới thiệu tình huống với Tần Lâm, kỹ nữ bị nghi ngờ là người bị hại gọi là Hạ Quế Thư, trời sanh tính phóng đãng không chịu nổi. Nhân tình của nàng là Vương Ba Tán, cả đời xem đánh bạc như mạng, hai người thích ăn ngon lười làm, toàn dựa vào bán trôn nuôi miệng mà sống. 

Dung mạo Hạ Quế Thư cũng rất tầm thường, tuổi cũng không coi là nhỏ, chỉ có thể dụ dỗ được đám thủy thủ ngoại bang hay lui tới bến cảng, ngay cả kỹ nữ thanh lâu chính quy cũng rất xem thường nàng.

- Hạ Quế Thư có từng sinh con hay chưa?

Tần Lâm cảm thấy hứng thú với điểm mấu chốt này.

Thủy binh đáp: 

- Nghe nói nàng có một đứa con gởi nuôi ở Thư gia quê nhà, cũng không biết đã sinh với khách làng chơi nào.

Đôi mắt nhỏ Lục Viễn Chí sáng lên: đã từng sinh con sao, vậy hẳn là người chết kia, vết nhăn mang thai trên bụng nàng chính là chứng cứ xác thực.

Tần Lâm cười cười không có ý kiến.

Sau khi quanh qua rẽ lại một hồi trong dãy nhà thấp nhỏ cách bến cảng không xa, rốt cục tìm được nhà Hạ Quế Thư trong một dãy nhà lụp xụp cũ nát, cũng là nơi nàng hành nghề bán trôn nuôi miệng.

Trầm Hữu Dung tiến lên chuẩn bị gõ cửa, Tần Lâm chợt nhìn thấy cách đó không xa có một tòa viện dọn dẹp tương đối chỉnh tề, có vị lão bà bà tóc hoa râm đang cho gà ăn, mấy nữ tử trung niên đang làm việc vặt trong nhà, bèn khoát tay ngăn Trầm Hữu Dung lại, đi vòng sang hẻm nhỏ nằm bên cạnh ngôi viện kia, dỏng tai lắng nghe.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, đám láng giềng này đang bàn luận đại sự kinh động nhất trong ba ngày qua, trong chu vi mười dặm.

Một thanh âm mang theo vẻ cay cú từ bên trong tường viện vang lên:

- Ta thấy Quế Thư kia chết không oan uổng, bọn ả đã lừa gạt đám phiên quỷ (chỉ người Tây Dương) kia bao nhiêu lần, vài ngày lại gây gổ một lần. Lần này rõ ràng là đi đêm có ngày gặp ma, gặp phải kẻ lòng dạ độc ác giết chết ả đã đành, lại còn xẻ thây làm tám mảnh, hài cốt không còn, các ngươi thấy có thê thảm không? 

- Báo ứng! 

Một thanh âm già nua thở dài nói, chính là lão bà bà cho gà ăn kia.

Tần Lâm lại nghe một hồi, hiểu được đại khái từ những lời trò chuyện của những nữ tử này. Hạ Quế Thư cùng Vương Ba Tán thường khi dễ người ngoại quốc không hiểu quan pháp Trung Quốc, sợ quan phủ Trung Quốc, thường hay lừa gạt đám khách làng chơi, dẫn tới cãi vã với bọn họ trước cửa.

Không trách Tri Huyện Hải Trừng Tiết Tân Nhan lại xem bọn La Bố, Ngõa Vi là hung phạm, khách làng chơi bị lừa gạt phẫn nộ giết người, đã có động cơ gây án.

Tần Lâm lại trở về nhà Hạ Quế Thư, ra hiệu, Ngưu Đại Lực bèn giơ tay gõ cửa.

Xoảng… trong nhà có vật gì đó bị đánh rơi xuống đất, rõ ràng là bên trong có người, nhưng bọn Tần Lâm chờ một hồi vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Mấy tên thủy binh kêu lên:

- Vương Ba Tán, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Du trưởng quan thủy doanh chúng ta tới tìm ngươi, mau mau mở cửa, nếu không cho một mồi lửa đốt trụi ổ của con rùa đen ngươi!

Ngưu Đại Lực gõ cửa ầm ầm, rốt cục cửa mở hé ra một chút, một nam nhân đầu lươn mắt chuột thò đầu ngó dáo dác ra ngoài lấm la lấm lét.

Ngưu Đại Lực không kiên nhẫn, dùng sức đẩy mạnh, cửa mở rộng ra vào bên trong, Vương Ba Tán lập tức ngã ngửa.

Đám thủy binh tức giận nhổ nước bọt:

- Vương Ba Tán, ngươi có được bao nhiêu bản lãnh, hai vị trưởng quan Du, Trầm bản doanh đại giá quang lâm, ngươi còn rút đầu giả bộ làm con rùa đen sao?

Vương Ba Tán gật đầu cúi người, nở một nụ cười nịnh nọt:

- Tiểu nhân không dám, các vị trưởng quan, mới vừa rồi tiểu nhân sợ là có người xấu tới cho nên không dám lập tức mở cửa, xin các vị mở lượng bao dung cho.

Du Tư Cao tìm một cái ghế, dùng tay áo lau lau mời Tần Lâm ngồi xuống, sau đó chỉ Vương Ba Tán quát:

- Vị Tần gia hỏi này cái gì, ngươi phải đáp sự thật, nếu có nửa câu không thật, lão tử lột da chó của ngươi!

- Sao dám, sao dám! 

Con ngươi Vương Ba Tán xoay chuyển liên hồi, Du Thủ Bị thủy doanh ngồi ngang hàng cùng Tri Huyện bản huyện, không ngờ rằng một mực cung kính đối với người trẻ tuổi này, không biết hắn có lai lịch gì!?

Tần Lâm không vội vàng đặt câu hỏi, mà trước hết quét nhìn bốn phía căn nhà này. Quả nhiên ngôi nhà vừa nhỏ vừa cũ, mặt đất có hơi ẩm ướt, trong không khí có mùi mốc, bàn ghế vừa cũ kỹ lại rách nát, phía sau giường có một sợi dây thừng buộc vào cửa sổ, treo bảy tám mảnh vải bó chân dơ bẩn.

Khẽ mỉm cười, Tần Lâm quan sát Vương Ba Tán, không nhanh không chậm hỏi: 

- Nhân tình của ngươi gọi là Hạ Quế Thư có đúng không, nàng mất tích lúc nào?

- Bẩm... bẩm lão gia, nàng đã ra ngoài vào tối hôm trước, cho đến nay vẫn chưa trở về.

Vương Ba Tán vô cùng cẩn thận đáp, y làm quy nô đã quen, nụ cười nịnh trên mặt hình thành theo thói quen, cười nhăn nhúm cả mắt mũi miệng.

Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung đều gật đầu một cái, lúc Vương Ba Tán báo quan ở huyện nha cũng nói như vậy, thời gian có thể nói là ăn khớp. Sáng sớm ngày hôm trước phát hiện mảnh thi thể, cũng chính là sau khi Hạ Quế Thư rời nhà cả đêm.

Tần Lâm lại nói:

- Hạ Quế Thư tuổi bao lớn, vóc người mập gầy, cao bao nhiêu, màu da là đen hay trắng, nhất nhất nói ra!

Vương Ba Tán không kịp dập đầu, thuận miệng nói một hơi:

- Nàng năm nay hai mươi lăm tuổi, vóc người có hơi gầy, da không phải là trắng, thấp hơn tiểu nhân một chút, ước chừng cao khoảng này…

Dứt lời Vương Ba Tán liền đưa tay, giá giá ở vị trí trán mình.

Tên thủy binh nhận ra được Hạ Quế Thư liền lặng lẽ nhìn Tần Lâm gật đầu một cái, tên Vương Ba Tán không có nói láo, Hạ Quế Thư quả thật có bề ngoài như vậy.

Vóc người Vương Ba Tán trong phái nam coi như tương đối thấp nhỏ, ước chừng bốn thước bảy tấc, Hạ Quế Thư thấp hơn y một chút, là chừng bốn thước sáu tấc. (Một thước đời Minh bằng ba mươi bốn centimet bây giờ, Hạ Quế Thư thân cao một thước năm mươi sáu.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.