Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 31: Trò Chơi Chết Chóc - P2




Triệu Mạn Di phải thúc ép mãi Cố Hạo Thần mới chịu uống thuốc. Ép anh uống xong, cô mệt mỏi xuống nhà bếp.

Nhìn nhà bếp sạch sẽ, trên tủ còn chưa bóc tem niêm phong cho thấy chủ nhân của nó rất ít khi lui tới. Cũng may trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, Triệu Mạn Di thật sự rất ngại phải ra ngoài vào lúc này.

Tài nghệ nấu ăn của Triệu Mạn Di trước giờ cô không tự cho là quá xuất sắc, nhưng vẫn là có thể nuốt trôi. Cô lại chưa làm cho ai ăn bao giờ nên có điểm chờ mong.

Nấu xong nồi cháo thịt bò, thêm một nồi súp nhỏ, cô chuẩn bị sẵn thêm một cốc sữa rồi đổ vào bình giữ nhiệt, nếu không anh ăn xong cháo và súp sẽ bị nguội mất.

Nhìn đồng hồ mới gần tám giờ, điện thoại Cố Hạo Thần có người gọi tới, không muốn anh tỉnh ngủ nên cô ấn nghe luôn.

“Tổng giám đốc, cậu làm gì sao bây giờ chưa tới? Bên Lệ Kim đã tới rồi.”- Bạch Phi Hằng vội vàng nói.

Triệu Mạn Di giật mình, Lệ Kim? Muốn hợp tác với Cố thị?

“Trợ lí Bạch, Cố Hạo Thần đang ốm, anh ấy không thể tới công ty được.”- Triệu Mạn Di nhìn Cố Hạo Thần đang nhắm mắt ngủ say, nói vào điện thoại.

Bạch Phi Hằng thấy người phụ nữ nói, trái lại thấy khó hiểu, chẳng lẽ đêm qua Cố Hạo Thần lao lực quá độ?

“Cô là ai?”- Bạch Phi Hằng dừng lại tìm tài liệu, ngạc nhiên hỏi.

“Tôi là bạn của anh ấy.”- chừng vài giây, cô tiếp- “Trợ lí Bạch, nghe này, có thể anh sẽ thấy kì lạ, nhưng tôi mong anh đừng kí kết với Lệ Kim bất cứ một hợp đồng nào cả.”

“Tại sao?”- Bạch Phi Hằng nhìn xung quanh, đích xác không có ai mới tò mò hỏi- “Cô là ai?”

Triệu Mạn Di thở dài.

“Tôi đã nói chuyện này không quan trọng, nếu muốn xác minh, anh có thể gặp Cung Dương tổng của Thiên Kì, anh ấy sẽ cho anh biết tại sao, còn bây giờ mong anh hãy nghe những gì tôi nói, hoàn toàn không thiệt.”- cô không ngờ Lệ Đổng Nhân lại nghĩ ra kế đánh trực diện như vậy.

Cô sẽ cho ông ta biết, không dễ mà đánh đổ được thứ mà cô coi trọng.

Bạch Phi Hằng chần chừ, dự án này dù sao cũng chỉ là hợp tác giết thời gian, không có cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

“Vậy được, tôi sẽ nghe cô, nhưng…”

“Chuyện này không thể để Cố tổng biết.”- Triệu Mạn Di khẳng định, chuyện này, cô có thể giải quyết giúp anh được.

Sau khi nghe Bạch Phi Hằng đồng ý và cam đoan sẽ không tiết lộ, cô cúp máy.

Tiến tới bên giường, cô cúi xuống gọi anh.

“Mau dậy thôi.”

Cố Hạo Thần dần dần mở mắt, thấy Triệu Mạn Di ngồi trước mặt mình, anh cười thật vui vẻ, như một giấc mơ vậy, anh tình nguyện cứ ốm như vậy suốt, cô sẽ ở bên anh.

“Em nấu cháo và súp bổ cho anh, ăn một chút sẽ đỡ hơn.”

Cố Hạo Thần chưa bao giờ thấy hạnh phúc như hiện tại, cô chăm sóc anh, vì anh mà nấu ăn, giờ lại đang xúc từng thìa cháo cho anh.

“Thật ngon.”- anh nhìn cô âu yếm- “Ngày nào cũng thế này, anh thật muốn ốm mãi không bao giờ khỏe.”

“Anh muốn em cả đời cứ chăm sóc anh mãi sao?”- Triệu Mạn Di mặt lạnh, bắt cô chăm sóc suốt, chẳng thà cô cũng ốm luôn cho xong.

Cố Hạo Thần ngây người một lúc, cô nói “cả đời”, là “cả đời” sao? Bất quá cái liếc mắt của cô khiến anh không cười trêu cô được nữa.

Dù sao tính Triệu Mạn Di chính là hiếu thắng, lại kiêu ngạo, cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Có lẽ cứ để cô không để ý gì mà nói đi sẽ tốt hơn.

“Anh uống sữa đi.”- Triệu Mạn Di lấy bình giữ nhiệt đổ ra cốc.

Cố Hạo Thần nhìn cốc sữa, sữa này là mẹ anh mua cho anh để bồi bổ, anh đã cất tận góc tủ rồi mà sao cô lại thấy được. Mùi vị của nó thật đáng sợ.

Anh lắc đầu quầy quậy.

“Mau uống.”- Triệu Mạn Di hơi trừng mắt- “Anh là trẻ con ba tuổi sao? Có cốc sữa cũng không uống?”

Cố Hạo Thần vẫn duy trì lắc đầu.

Triệu Mạn Di ngẫm nghĩ chừng vài phút, cô nhìn anh, rồi tiến gần lại nói nhỏ bên tai anh một chút.

Cố Hạo Thần nghe xong, một ngụm đem cốc sữa đáng sợ kia uống hết, không sót lại một giọt nào.

Trên mặt anh còn lại một vẻ… hưng phấn.

Triệu Mạn Di hài lòng bê hai chiếc bát không và cốc thủy tinh trống rỗng xuống nhà, cho vào máy rửa bát, sắp xếp toàn bộ rồi lại đi lên.

“Em phải đi có việc, tầm ba rưỡi chiều sẽ về luôn. Và… thực hiện lời hứa. Ok?”

Cố Hạo Thần vẫn có điểm thất vọng, nhưng cũng đành phải để cô đi. Sau khi Triệu Mạn Di đi khỏi, anh mệt mỏi nằm xuống giường.

Quả này, không biết nên trả ơn Dương Nhậm Vũ thế nào đây?

Triệu Mạn Di gọi Dương Nhậm Vũ mang xe tới đón, hai người đến Triệu Thế Vương.

Tới nơi, Triệu Mạn Di lên phòng, theo như Dương Nhậm Vũ nói thì Cung Dương Á Miên đã ở lì trong phòng tổng giám đốc của cô hơn tuần nay, cũng chẳng đi đâu, thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, bao giờ thích thêm cái gì thì nhờ Vũ Bảo Lĩnh đi mua thêm.

“Cung Dương Á Miên, cậu định cắm rễ mãi ở đây sao?”- Triệu Mạn Di dựa vào tường, nhìn Cung Dương Á Miên đang chăm chú nhìn màn hình laptop, tay bóc ra cái kẹo dâu hình con chuột.

Cung Dương Á Miên ngẩng đầu, như nhìn thấy ánh sáng thiên đường.

“Di, cuối cùng cậu cũng đã trở lại, thật không ngờ cậu nhỏ bé như vậy mà phải làm những công việc quá nặng nề như thế a…”- Cung Dương Á Miên đứng dậy, chân trần chạy tới chỗ Triệu Mạn Di.

Cô không ngờ tập đoàn gia đình tưởng chừng thường là những công việc đơn giản như Triệu Thế Vương lại có khối lượng công việc đồ sộ như thế này. Quả đúng là nó yêu cầu Triệu Mạn Di luôn luôn phải tỉnh táo, phải tính toán thật kĩ càng. Đó cũng làm nên tính cách và con người của Triệu Mạn Di.

Triệu Mạn Di ừ hứ chẳng nói gì, không hiểu Cung Dương Á Miên làm thế nào mà có thể sống sót trong hơn một tuần mà chẳng đi bất cứ đâu.

“Cậu không thấy nhàm chán sao?”- Triệu Mạn Di xem xét đống giấy tờ trên bàn. Ừm… quả là Cung Dương Á Miên làm việc tốt lắm, làm hơn một tuần đã là khối lượng của cả tháng sau.

Xem chừng Dương Nhậm Vũ cũng biết lợi dụng nhân tài đấy chứ.

Nhìn sang Dương Nhậm Vũ đang cười tủm tỉm, lại thấy Cung Dương Á Miên đang nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, cô thế nào cũng không dám nói với Cung Dương Á Miên là cô ấy đã bị Dương Nhậm Vũ lừa một cách đau đớn.

Nhưng cô giúp Cung Dương Á Miên một hợp đồng phi trường A, cũng phải được phúc đáp chứ.

Xem ra tháng sau cô chỉ cần thư thả mà đi làm, nghỉ vài ngày cũng không làm Dương Nhậm Vũ hận chết cô được.

Mọi người cùng nhau nói chuyện một chút, Triệu Mạn Di kể cho Cung Dương Á Miên chuyện hợp tác giữa Cố thị và Lệ Kim, cô nghe xong, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, trực tiếp cầm điện thoại gọi tới cho Bạch Phi Hằng.

Cung Dương Á Miên nói qua về vấn đề hợp tác, nói Lệ Kim hiện giờ đang vướng bận vốn với hai công ty tại Las Vegas, đây là thông tin mật, nhưng vẫn muốn nói cho Cố tổng để đề phòng, không nên chỉ vì muốn giết thời gian mà hợp tác có hại cho chính mình.

Triệu Mạn Di nâng ly rượu lên, uống một chút, mắt nhìn qua phía cửa sổ.

“Tôi hoàn toàn điều tra được mọi thứ, bây giờ chỉ cần chúng có bất cứ một động tĩnh nào, chính là giọt nước tràn ly. Hoàn toàn chúng phải chịu mọi trách nhiệm.”

“Kể cả nếu họ tiết lộ thân phận của cậu?”- Cung Dương Á Miên nhíu mày, quả thật chính cô cũng cảm thấy khó chịu như Triệu Mạn Di. Cô cũng là cùng hoàn cảnh với Triệu Mạn Di, cô hiểu chứ.

“Đương nhiên, thế nào tôi cũng ứng phó được. Cậu yên tâm.”

Nhìn Triệu Mạn Di khẳng định, Cung Dương Á Miên cũng không nói thêm gì, chỉ là trong bụng có chút chột dạ, cô biết Triệu Mạn Di hút thuốc lá, tuy dạo gần đây gặp lại không thấy cô hút nữa, nhưng vẫn là “lỡ tay” quẳng đi đống thuốc lá trong tủ kéo.

Lạy Chúa, Triệu Mạn Di đang nhìn về phía tủ kéo, cô ấy sẽ không vì căng thẳng bực tức mà hút một điếu chứ?

Nhưng rất nhanh Triệu Mạn Di đã nhìn đi chỗ khác.

Thật mệt, chuyện giúp Cố Hạo Thần tuy khiến cô thấy đau đầu, nhưng cô cũng phải giúp anh, coi như giúp chính mình.

Coi như, cô sẽ nhìn thấu được bộ mặt thật của Cố Thiên Tự.

Hoàn thành mọi thứ xong trước bốn giờ, Dương Nhậm Vũ đưa cô về biệt thự của Cố Hạo Thần. Còn Cung Dương Á Miên, vẫn thủy chung ở lại phòng tổng giám đốc của cô như khách sạn năm sao.

Bước vào biệt thự của Cố Hạo Thần lần nữa, Triệu Mạn Di có cảm giác, nơi này chắc chắn sẽ rất gắn bó với cô về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.