Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 13: Cuộc Truy Đuổi Lúc Nửa Đêm




Cố gia mở tiệc, mừng người con trai từ Mĩ trở về, gây dựng một Tân Cố thị với đội ngũ nhân viên nước ngoài và nhân viên trong nước có kinh nghiệm từ nước ngoài. Bữa tiệc đương nhiên không thể làm qua loa, phải nói là vô cùng lộng lẫy.

Từ ngoài vào đèn hoa tỏa sáng, thảm đỏ trải dài, người người tới dự với mong muốn xem náo nhiệt, Cố gia xưa nay nổi tiếng có hai nam tử trẻ tuổi thành đạt, hôm nay lại có biết bao nữ nhân xinh đẹp con gái hào môn tới dự, không biết họ sẽ tranh nhau hai người đàn ông rồi nháo ra cái dạng gì nữa.

Cố Hạo Thần nâng ly rượu đỏ như máu nhấp một chút, anh nhìn xuống phía dưới sân sau đang tổ chức tiệc, may mà khoảng sân trời của Cố gia rộng rãi, nếu không sẽ không có cách nhồi nhét những người này.

Anh cầm chiếc điện thoại, bấm vào một dãy số.

Ngồi trên xe, Triệu Mạn Di khá mệt mỏi ngả ra sau, bây giờ đối diện Cố Hạo Thần cô lại có phần ngại, lẽ ra cảm giác hổ thẹn phải xuất hiện khi cô đối diện Cố Thiên Tự mới đúng chứ? Nhưng thật sự cô cảm thấy ngại với Cố Hạo Thần hơn, còn lí do thì cô không biết tại sao.

“Cô Cherry, điện thoại của cô.”- Dương Nhậm Vũ nhắc nhở, nếu không phải điện thoại réo đã lâu khiến anh nhức đầu thì anh đã không gọi Triệu Mạn Di.

Triệu Mạn Di bừng tỉnh, cô chưa kịp thắc mắc về cái tên Dương Nhậm Vũ gọi mình thì đã nhanh bấm nút nghe từ lúc nào.

“Alo.”- cô vừa thoáng nhìn qua, là một số máy lạ.

Cố Hạo Thần nghe giọng nói của Triệu Mạn Di, tâm trạng đã khá hơn được đôi chút, từ hôm đó, anh vẫn luôn tự cảm thấy giận bản thân mình đã nóng nảy với cô. Nhưng khi nghe cô nói không yêu anh, không hiểu sao anh lại có xúc động không kìm được, anh khó chịu khi thấy cô nói chuyện điện thoại với anh trai, thấy khó chịu khi cô lạnh lùng với anh.

“Tôi chờ em chỗ đài phun nước trong hoa viên phía bắc.”- anh lạnh lùng nói, nhưng có chút lo lắng lỡ cô không đồng ý thì sao? Cô dù gì cũng là người yêu của anh trai, hôm nay cũng vì tiệc của anh trai mà tới, anh làm vậy có đúng không?

Triệu Mạn Di nghe được giọng của Cố Hạo Thần, hai má bất giác đỏ lên, cố gắng nén xuống nụ cười nơi khóe môi, cô nói một tiếng.

“Được.”

Sau khi cúp máy, Triệu Mạn Di bỗng có xúc động muốn tự tát vào mặt mình, cô thật hồ đồ mà.

Nhưng cô lại cảm thấy hồi hộp, đây dù gì cũng là lần đầu anh hẹn cô, có khác gì hẹn hò lần đầu tiên đâu. Trống ngực cô đập thình thịch, có chút run.

Dương Nhậm Vũ liếc thấy biểu tình tổng giám đốc, huýt sáo vài tiếng rồi quay ra cửa sổ, chuyện tình yêu của tổng giám đốc, để cô tự lo thì hơn.

Cố Hạo Thần ngẩn ngơ nhìn điện thoại hồi lâu, bất giác nở nụ cười, cô đã đồng ý gặp anh. Tuy giọng nói lạnh tanh không cảm xúc, nhưng cũng đáng chứ.

Cầm chiếc áo vest vắt trên ghế, ừm, cố gắng ăn mặc đơn giản một chút thì hơn.

Khi Triệu Mạn Di đến Cố gia đã là lúc tiệc chuẩn bị bắt đầu. Cô đã nghe qua Dương Nhậm Vũ giải thích về cái tên Cherry không hiểu từ đâu ra, thì ra anh gọi cô như vậy để đỡ bị lộ, vừa đưa cô tới Cố gia, anh cũng về luôn để tránh bị nghi ngờ, vì anh là người đại diện cho Triệu tổng, có khá nhiều người biết tới.

Bước xuống xe, Triệu Mạn Di làm không ít người say mê vì vẻ quyến rũ chết người của cô, váy đỏ dài quết đất, xẻ tà từ trên đùi, chân dài thon thả trên đôi giày cao gót trắng bạc, váy khoét cổ sâu để lộ bờ ngực trắng nõn. Tóc vấn cao như nữ hoàng sắc đẹp, khuôn mặt sắc sảo, lạnh lùng nhưng vẫn mang ý cười khó nhận ra, đôi mắt cô chớp nhẹ, rồi đảo quanh như kiếm tìm. Bờ môi đỏ rực hút hồn mọi người xung quanh.

Triệu Mạn Di xinh đẹp như thể cô mới là trung tâm của bữa tiệc hôm nay vậy. Không ít người tò mò cô là tiểu thư của nhà nào, chỉ thấy cô đi một mình. Triệu Mạn Di đảo mắt khinh thường, hai người mà cô gọi là cha mẹ hiện đang đứng nói chuyện với gia chủ kia kìa, có để ý tới cô đâu.

“Cherry, em đã tới.”

Triệu Mạn Di quay lại, thì ra là Cố Thiên Tự, sao cô vẫn không thể thích ứng nổi với cái tên đó.

“Thiên Tự, anh cũng đùa em sao?”- cô hỏi anh, ánh mắt khẽ nhìn xung quanh.

Cố Thiên Tự cười, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, ghé vào tai nói nhỏ.

“Là trợ lí của em dặn như vậy.”

“Thật nực cười.”- cô khinh khỉnh, cũng đi theo Cố Thiên Tự vào chào cha mẹ anh.

“Cha, mẹ, cô ấy là Cherry.”- anh nhìn sâu vào mắt cô, âu yếm nói.

“Chào Cố lão gia, Cố phu nhân.”- cô lễ phép chào lại, rồi cũng quay ra cha mẹ và ông nội bên kia gật đầu cười một chút.

Mẹ Triệu sau khi nghe cái tên Cherry thì nén cười tới cực điểm, bà không thể ngờ được con gái mình là tảng băng di động kia có thể có cái tên dễ thương đến vậy.

Triệu Mạn Di như đọc được tiếng lòng của mẹ, cô quay đi làm động tác không chấp. Cô nói thầm với Cố Thiên Tự.

“Em vào vệ sinh một lát. Có lẽ sẽ tránh lúc anh và Cố lão gia nói trên sân khấu, em sợ có gì thất thố.”

“Được.”- anh mỉm cười, chuẩn bị cùng cha lên bục nói vài lời về bữa tiệc- “Tuy rất muốn em ở lại nghe anh nói, nhưng dù gì bữa tiệc này cũng phát trên ti vi, em có thể xem lại.”

“Ok.”- cô mỉm cười rồi đi về phía Bắc Cố gia.

Theo như Cố Hạo Thần nói, cô sẽ vào vườn hoa phía Bắc, và đợi anh ở đài phun nước, vừa vào, cô có thể thấy xa một chút là chiếc đài phun nước trắng xóa, cô bước tới.

Nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thể thấy bất cứ thứ gì trong này, nhưng ở trong có thể quan sát được tất cả, Triệu Mạn Di nhìn ngắm cây cối trong này một lát, chợt có cảm giác lạ, cô quay lại.

Anh đứng ngay sau cô, khi hai người vừa thấy nhau, Cố Hạo Thần đã kéo cô lại, đè lên môi cô mà hôn, cô cũng đáp lại rất cuồng nhiệt.

Triệu Mạn Di không hiểu thứ cảm giác với anh là gì, cô và anh mới gặp nhau chính thức lần này là lần thứ ba, nhưng cảm giác cô thấy được ở anh vô cùng khó hiểu, cô mong muốn được gặp anh, khao khát những đụng chạm của anh. Điển hình là bây giờ, cô đang chủ động nghênh đón mọi sự chiếm đoạt của anh trên người mình.

Cố Hạo Thần luồn tay ra sau vuốt lên tấm lưng hở ra của cô, tay anh như có luồng điện, xâm chiếm cô mọi góc, anh kéo tuột chiếc váy cô xuống, trên người Triệu Mạn Di lúc này chỉ có độc bộ đồ lót nhỏ xíu không che đủ những đường cong tuyệt đẹp. Anh cũng không tha, giải thoát bộ ngực đẫy đà của cô chỉ bằng một cái gảy tay, chiếc áo lót rơi xuống, cùng chiếc quần ren cũng bị xé ra dễ dàng. Cố Hạo Thần cởi phăng áo vest cùng sơ mi, anh dùng môi lấp đi tiếng rên rỉ từ miệng Triệu Mạn Di phát ra do những kích thích anh mang lại. Anh nói nhỏ.

“Cởi đồ cho tôi.”

Triệu Mạn Di nhìn anh một chút, cô ngồi xuống, dùng bàn tay nhỏ nhắn cởi thắt lưng, quần âu của Cố Hạo Thần, khi anh cũng như cô, cởi xuống toàn bộ, cô dùng tay mơn trớn cơ thể anh, mắt vẫn nhìn sâu vào mắt anh, cô đứng dậy, chủ động hôn lên môi anh. Từng chút lại từng chút, thi thoảng dùng cái lưỡi mềm mại lướt qua môi anh.

Cố Hạo Thần chịu không nổi nữa, anh lao vào cô, chiếm đoạt cô cuồng dã nhất có thể.

Anh nâng chân cô lên để dễ dàng xâm nhập, khi anh đi vào, cô đã chuẩn bị tốt, nhưng không khỏi run lên một chút.

“Ngoan, kêu lên cho tôi nghe.”- anh nói trong tiếng thở gấp, tay vẫn kích thích ngực cô.

Triệu Mạn Di liều lĩnh lắc đầu, tuy cô biết trong này cách âm với bên ngoài, và cửa đã được khóa bằng mã, nhưng cô vẫn có chút gì không thể thoải mái được.

“Ngoan, kêu lên, tôi sẽ thỏa mãn em, trong này không sợ ai nhìn ra bộ dạng dâm đãng của em đâu.”

Triệu Mạn Di ôm chặt cổ Cố Hạo Thần. Tuy cô không thích cầu xin anh, nhưng làm cũng làm rồi, cô khẽ nói.

“Thần, cho em… em muốn anh…”- giọng nói kiều mị vang lên, lập tức Cố Hạo Thần thầm rủa trong lòng, cô thật sự quá mê người, anh không thể ngừng muốn cô.

Anh lao vào cô thật nhanh, từng nhịp như nước rút trong cơ thể Triệu Mạn Di. Tiếng da thịt đụng chạm cùng tiếng thở dốc cùng rên rỉ kiều mị tạo nên không gian sắc đến cực điểm. Cố Hạo Thần bóp mạnh ngực cô. Cô phát đau, bên dưới là những trận khoái cảm ngày một tăng, cô sắp không chịu được, lớn tiếng rên rỉ.

“Đừng… Thần, em chết mất, nhẹ thôi mà… a…”

Cố Hạo Thần càng thỏa mãn, anh càng ngày càng ra tăng nhịp độ, rốt cục ở bên trong cô bắn ra.

Triệu Mạn Di cũng không biết trời đất gì nữa mà thiếp đi. Khóe môi cô khẽ nhếch lên nụ cười khó thấy.

Nhìn giai nhân đang không còn chút sức lực gục trong vòng tay mình, Cố Hạo Thần mỉm cười cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.

Trong này thực sự cách âm với bên ngoài quá tốt, anh mỉm cười, bế Triệu Mạn Di ra phía thang máy bí mật cuối vườn, lên thẳng phòng riêng của anh.

Lên phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nằm xuống bên cạnh ngắm nhìn cô bình yên nhắm mắt.

Anh thật sự thích ngắm nhìn lúc Triệu Mạn Di ngủ, những lúc thế này, cô mất đi vẻ lạnh lùng bình thường, thay vào đó là sự đơn thuần, nhẹ nhàng.

Anh đứng dậy, ra phía bàn cầm điện thoại di động bấm một dãy số.

“Hôm nay cô ấy sẽ ngủ lại Cố gia.”

Sực tỉnh, Dương Nhậm Vũ nhớ đến hai má đỏ rực của tổng giám đốc lúc trên xe.

“Được, tôi biết rồi.”

Hừm… nếu tổng giám đốc có thể tan về hướng Cố thị thì tốt rồi. Còn Tân Cố thị thì bỏ qua đi cũng được.

Anh vui vẻ nhắn tin thông báo cho Triệu lão gia, rồi vòng xe về nhà, ở nhà còn có vợ con anh đang chờ a.

Nằm bên Triệu Mạn Di, Cố Hạo Thần cố kìm nén cảm giác muốn có cô. Thỉnh thoảng Triệu Mạn Di lại ưm ưm vài tiếng,lông mày khẽ nhíu rồi lại dãn ra, mỗi cử động của cô đều khiến Cố Hạo Thần thêm dục hỏa đốt người.

Anh cố gắng rời đi sự chú ý của mình trên cơ thể hoàn hảo của cô, anh nhớ lại những thứ khám phá được trong biệt thự của nữ tổng giám đốc lạnh lùng sắt đá đang nằm trước mặt mình đây.

Đó là một căn biệt thự vô cùng sang trọng, anh biết giá trị của nó, từng thiết kế dù là nhỏ nhất trong nhà đều vô cùng tinh tế, nhưng nó toát lên sự nhẹ nhàng của chủ nhân.

Từ nhẹ nhàng này sao có thể đem ra nói với một người như Triệu Mạn Di chứ?

Càng ngày Cố Hạo Thần càng thấy Triệu Mạn Di thú vị. Điều anh thấy lạ chỉ là sao cô không công bố thân phận với báo chí? Cô sợ gì sao?

Nhưng anh không quan tâm, dù gì anh cũng là người đầu tiên của cô.

Chợt nhớ người cô yêu là anh trai mình, Cố Hạo Thần lại thấy đau đầu, nhưng anh cũng thầm nhủ với chính mình, có lẽ tình yêu của cô với Cố Thiên Tự chưa đủ, nên cô mới thà làm chuyện đó với người xa lạ còn hơn với người mình vốn yêu.

Người phụ nữ kì lạ này, rốt cục làm anh đắm chìm không lối thoát.

“Thiên Tự…”- Triệu Mạn Di lẩm nhẩm, lông mày nhíu lại.

Cố Hạo Thần hai nắm tay nắm chặt, cô dám gọi tên người đàn ông khác trong mơ. Đang định gọi cô dậy hỏi cho ra lẽ, anh thấy môi cô mấp máy.

“Đồ… giả dối.”

Cố Hạo Thần thả lỏng người, rốt cục giữa Triệu Mạn Di và Cố Thiên Tự có chuyện gì?

Nắm lấy đôi tay cô, anh nhắm mắt ngủ một chút.

Triệu Mạn Di chán nản nhìn kẻ đang thỏa mãn ngủ say bên cạnh, lại tưởng tượng ra viễn cảnh lát nữa ra ngoài sẽ chạm mặt Cố Thiên Tự.

Sẽ trả lời anh ta thế nào? Chẳng lẽ “Đêm qua em say quá nên ngủ lại ở phòng em trai anh”?

Hay là “Ừ đấy, tôi ngủ với em trai anh, cũng chẳng khác anh là mấy, cặp với mấy con điếm ở New York vui chứ?”

Dù thế nào thì trước tiên người mất mặt vẫn là cô cơ mà.

Ừm, vui thật.

“Dậy sớm vậy?”- Cố Hạo Thần ôm lấy Triệu Mạn Di, anh dụi vào ngực cô, bàn tay không yên phận lướt khắp thân thể cô.

“Đừng quá trớn.”- cô nhíu mày khó chịu, anh hôm qua đã bắt đầu có dấu hiệu bắt nạt cô rồi. Nếu cứ thế này cô sẽ không chịu nổi mất.

Cố Hạo Thần ngẩng mặt lên, anh hôn lên môi cô. Sự ngọt ngào anh mang đến làm cô không chống lại được, dễ dàng đón nhận và đáp trả, cô dướn người lên, chạm bộ ngực lên cơ thể rắn chắc của anh, khẽ cử động.

Anh ôm ghì lấy cô, như sợ cô biến mất khỏi vòng tay mình vậy. khẽ nói nhỏ vào tai cô những lời ngọt ngào nhất, anh ôm hôn cô. Thoáng thấy cô có nụ cười trên môi, đây là lần hiếm hoi anh thấy cô cười, như được tiếp sức mạnh, anh mạnh mẽ xâm chiếm Triệu Mạn Di. Khiến cô kêu rên mãnh liệt. Hai người hoàn toàn cuốn lấy nhau không lối thoát.

Triệu Mạn Di bực bôi trong vòng tay chật chội của Cố Hạo Thần, anh giam cô trong đó, cô không thể cử động được, như thể anh sợ cô biến mất khỏi anh vậy.

Cô khẽ cựa, giọng nói kiều diễm vang lên nhỏ nhẹ nhưng không thể giấu đi nét khàn khàn trong đó vì kêu rên quá nhiều.

“Thần, mau ra, em muốn dậy.”

Cố Hạo Thần khẽ cựa, vòng tay hơi lỏng một chút rồi lại thắt chặt vào, anh vô tình nói mớ vài câu vô nghĩa rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Triệu Mạn Di có cảm giác tức giận, nếu “cục cưng” của cô ở đây, nhất định cô sẽ cho Cố Hạo Thần nếm đủ.

Cuối cùng sau bao nhiêu công sức, cô cũng có thể thoát khỏi gông cùm ngọt ngào này, thấy anh ngủ say nên cô không muốn gọi anh dậy.

Cô đứng dậy, thấy trên ghế có một bộ quần áo, ghi trên đó là tên cô. Chẳng lẽ là Cố Hạo Thần chuẩn bị cho cô.

Ừm, không tệ, ít ra cũng là bộ quần áo xuất hiện trên tờ tạp chí thời trang hôm qua.

Lấy một mảnh giấy, cô để lại lời nhắn rồi ra khỏi phòng.

“Cũng đã muộn rồi, em về đây, bao giờ dậy nhớ nhắn tin cho em! Yêu!”

Ra bên ngoài, thật kì lạ, đây là Cố gia nha, đâu phải căn nhà trống, hôm qua còn mới tổ chức tiệc mà, sao hôm nay đột nhiên không có lấy một bóng người?

Thật kì lạ. Cô sẽ phải hỏi Cố Hạo Thần chuyện này. Giờ chắc cô phải về nhà đã. Hôm qua chắc chắn cha mẹ sẽ thắc mắc về tung tích của cô.

Về Triệu gia, khi Triệu Mạn Di còn đang tự hỏi thế nào mà Dương Nhậm Vũ biết mà chờ cô dưới cổng Cố gia thì anh đã than thở.

“Tổng giám đốc, tôi đã chờ cô từ sáng sớm.”

“Cảm ơn, tôi biết phải đền ơn anh cái gì đây?”- Triệu Mạn Di mắt nhắm nghiền hỏi nhẹ nhàng.

Dương Nhậm Vũ thấy có vẻ khá khả quan, anh nỏi nhỏ bằng giọng như dụ dỗ.

“Trực tiếp tăng lương cho tôi là được rồi.”

“Dương Nhậm Vũ.”

“Vâng…”- anh vừa lái xe vừa dỏng tai lên nghe.

“Thêm 50% lương, anh chấp nhận làm thêm việc chăm sóc “Cục cưng” chứ?”

Im lặng…

Dương Nhậm Vũ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thà cô cho anh cả Triệu Thế Vương, anh cũng không có gan đó.

“Vậy anh còn muốn tăng lương không?”

“Tổng giám đốc, cuộc sống của tôi hiện giờ rất sung túc rồi, ý tốt của cô tôi không dám nhận.”

“Vậy được.”

Dương Nhậm Vũ thật sự cảm thấy chua xót, nhớ vệ sĩ của cô ngày trước đã kể cho anh một vài “mẩu chuyện” về tính giảo hoạt, thích uy hiếp người khác của Triệu Mạn Di khi cô mới chỉ năm tuổi.

Thật sự anh cảm thấy có con trai nữa vẫn tốt hơn, sao Triệu lão gia cùng phu nhân không phấn đấu thêm chứ? Để Triệu Mạn Di nắm quyền nữ vương, chẳng phải bao người phải chịu khổ sao?

Nhưng thôi, những phúc lợi của cô dành cho trợ lí cấp cao như anh cũng tốt lắm, điển hình là chỉ cần chưa tới hai tháng lương, anh có thể mua được một chiếc ô tô hạng sang rồi.

Nhưng vấn đề đáng sợ là lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng phục vụ “cục cưng”. Áp lực vô cùng lớn a…

“Tới Neo.”- Triệu Mạn Di chợt mở mắt, cô chợt nhớ đã gần hai tháng cô chưa tới thăm cục cưng rồi, sắp tới cô còn phải đón nó về ở cùng nữa.

Dương Nhậm Vũ giật mình, không phải do anh lỡ chọc tức cô nên cô trả thù chứ? Sao tự nhiên lại phải tới chỗ con hổ đáng sợ đó?

Tuy vậy, anh vẫn phải vòng xe lại tiến tới biệt thự Neo.

“Cô chủ đã tới ạ.”- hai bên người hầu cúi xuống, Triệu Mạn Di đi vào, thẳng lên tầng hai, cô mở cửa, cục cưng đang trong lồng, đánh hơi thấy mẹ nuôi, nó ngồi ngay dậy.

Mới hai tháng mà nó đã to lên trông thấy, cô mỉm cười tiến đến, con hổ gầm lên một tiếng rồi vẫy đuôi, cô mở lồng cho nó.

Từng bước tiến ra, chân vững chãi trên mặt đất, nó phủ gục xuống chân cô.

Triệu Mạn Di ngồi xuống bên con hổ, vuốt ve bộ lông mềm mại, cô nói nhỏ.

“Cục cưng của mẹ, có nhớ mẹ không? Mẹ rất nhớ con, rất nhớ a…”

Dương Nhậm Vũ đứng ngoài cửa ngó đầu vào một cách lén lút, nếu cô đối với ai cũng nhẹ nhàng như vậy, anh sẽ thật cao hứng mà sống chết vì cô, chứ không làm kẻ nằm vùng loan tin cho Cố Hạo Thần.

Cô âu yếm “Cục cưng”, thật ra cách đây gần ba năm, cô là người cứu nó khi vừa sinh ra đã bị mẹ bỏ rơi gần bìa rừng, trong một chuyến đi chơi. Cô cho nó uống sữa cho động vật sơ sinh, mang nó đi tiêm phòng khi đủ ba tháng, rồi nói với hiệp hội bảo vệ động vật, thực ra cô sẽ phải mang nó thả vào rừng hoặc cho vào khu bảo tồn, nhưng chủ tịch hiệp hội đó lại là bạn thân của cha cô nên việc xin nuôi là vô cùng dễ dàng.

Nó ăn thịt động vật, hoàn toàn không thèm thịt người vì cô đã thuê người về huấn luyện, nhưng vẻ dữ dằn của nó với người lạ luôn làm họ hết hồn vía, nhưng với cô thì khác, nó như một đứa con ngoan vậy, dựa vào cô nhắm mắt ngủ ngon lành.

Triệu Mạn Di vô cùng hài lòng vì điều đó, chờ nó đủ ba tuổi, cô sẽ mang nó về biệt thự của mình ở cùng.

“Cô chủ, đã tới giờ cho cục cưng ăn, cô muốn cho nó ăn không?”- cô hầu đứng ngoài cửa nói vọng vào, hiện giờ con hổ kia đang ở ngoài lồng, cô không dám vào a.

Triệu Mạn Di dừng động tác, cô nói.

“Tôi sẽ cho nó ăn.”- cô cúi xuống nhìn con hổ, nó cũng đang nhìn cô, khẽ dụi nhẹ- “Mẹ sẽ cho con ăn, phải ngoan nha.”

Cho Kiki ăn là một công việc khá thú vị, nó ăn rất ngoan, thỉnh thoảng sẽ hừ hừ gầm nhẹ như muốn cho mọi người biết nó sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ ba cân thịt tươi đủ loại trước mắt.

Triệu Mạn Di đứng dậy xuống nhà, dặn dò thêm vài chuyện về chăm lo Kiki với mấy người hầu, cô hài lòng khi thấy căn nhà khắp nơi đều sạch sẽ. Bài trí trong nhà cũng khá đặc biệt, khắp nơi trải thảm cỏ nhựa, cây cối giống như trong rừng xanh, giữa nhà còn có một con thác nhỏ cao gần ba mét, nhìn rất giống thật. Một ngày người hầu sẽ thả nó ra khoảng ba tiếng, như thể quen giấc, hết giờ, Kiki sẽ tự động lên chuồng nằm mà không ai phải dắt lên, ở đó đã có người chuyên gia chăm sóc nó, Triệu Mạn Di cũng yên tâm, về phần Dương Nhậm Vũ thỉnh thoảng khiến cô “nổi giận”, cô sẽ cho anh tới đây cùng chăm sóc Kiki.

Chỉ là đùa, cô cũng không để ý mấy chuyện này.

Nhưng với Dương Nhậm Vũ, đó thật sự là một khổ hình a…

“Tổng giám đốc, xem ra Kiki rất nhớ cô nha.”- Dương Nhậm Vũ cười hề hề nhìn qua gương chiếu hậu.

“Ý anh là sao?”- thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại, cô hỏi lại.

Ý tôi là cô hãy trực tiếp ở đó với nó đi và vĩnh viễn đừng bắt tôi chăm sóc nó.

Đó là ý của anh, nhưng anh rất sợ chết nha, không cần nói ra làm gì.

“À chỉ là tiện thì nói vậy thôi mà.”

Đời này Dương Nhậm Vũ anh cũng sợ nhất là chết nên anh rất tức thời không trêu chọc cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.