Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 13




Năm thanh kiếm của Hạ Đào kéo theo những tia kim quang tấn công về phía của Vô Danh, đồng thời Khai Thiên Dạ Đao với tốc độ rất nhanh xẹt qua không trung để lại hắc quang nhàn nhàn tấn công về phía năm thanh kiếm màu vàng kia của Hạ Đào.

Năm thanh kiếm màu vàng kia của Hạ Đào vừa mới bay tới gần chỗ Khai Thiên Dạ Đao thì cũng liền hình thành một trận pháp cuốn Khai Thiên Dạ Đao vào giữa.

Khai Thiên Dạ Đao bị kiếm trận kia bao lại thì nhất thời không thể thoát ra được, kiếm trận kia cũng đã dần dần áp sát tới chỗ của Vô Danh.

Chỉ trong vòng một giây thôi, Vô Danh cùng với Khai Thiên Dạ Đao đã bị vây lại bên trong kiếm trận kia.

Keng…keng…keng…

Hai bên không ngừng va chạm vào nhau vang lên những tiếng keng keng. Vô Danh mặc dù bị kiếm trận này vây lại nhưng hắn không có vẻ gì giống như là nao núng cả, hắn hết sức bình tĩnh chống đỡ thế tấn công của Hạ Đào.

Vô Danh cười nhạt một tiếng, kiếm trận này đối với hắn mà nói thì chẳng đáng là gì, hắn rất nhanh liền có thể nhìn ra điểm sơ hở. Vô Danh điều động chân nguyên của bản thân sau đó hắn liền đấm ra một quyền.

Một quyền này vừa mới bắt đầu đánh ra thì toàn bộ sát khí trong cơ thể của Vô Danh đã ào ạt tuôn ra, toàn bộ sát thế trong không gian này đã bị một quyền của Vô Danh cuốn lên hết thảy.

Không gian xung quanh cũng giống như chậm lại, toàn bộ đều bị khống chế bởi sát khí dày đặc. Một quyền của Vô Danh kéo ra từ trong hư không một ngọn núi lớn, sau đó lại có một ngọn núi nối tiếp một ngọn núi. Cả ba ngọn núi này ngay tại trên đầu của Hạ Đào đánh xuống.

Hạ Đào đang điều khiển kiếm trận tấn công Vô Danh thì thấy Vô Danh đánh ra một quyền. Hạ Đào cười khẩy một tiếng, kẻ trước mắt này đúng là ngu dốt, quả thật không biết chữ chết viết như thế nào. Bị trận pháp của hắn vây lại mà không tìm cách chống đỡ lại còn đánh một quyền về phía hắn, tên này quả thực là muốn chết rồi, đã vậy thì hắn liền thành toàn cho kẻ ngu dốt này.

Nhưng Hạ Đào vốn còn đang cười Vô Danh thì liền cảm nhận được không gian xung quanh bản thân giống như bị khóa lại bởi sát khí dày đặc, khiến cho cơ thể của hắn không thể nào cử động được. Rất nhanh Hạ Đào liền nhìn thấy ba tòa núi lớn từ trong hư không xuất hiện ngay tại trên đỉnh đầu của hắn đánh xuống, một cảm giác nặng trĩu bao phủ lên trên thân thể của hắn.

Hạ Đào cả kinh, hắn ngay lập tức thiêu đốt máu huyết để thoát ra khỏi khống chế một quyền kia của Vô Danh.

Răng rắc…

Rất nhanh Hạ Đào đã có thể cử động được một chút, hắn ngay lập tức đưa thần niệm vào bên trong nhẫn trữ vật sau đó liền phóng ra một chiếc chuông năm cạnh.

Chiếc chuông năm cạnh này vừa được Hạ Đào tế ra thì liền phóng lớn lên sau đó che ngay ở phía trên đầu của Hạ Đào.

Bên ngoài chiếc chuông năm cạnh này hình thành một lớp phòng ngự chân nguyên hết sức chắc chắn, tiếp đón một quyền kia của Vô Danh.

Oong…Oong...Oong…

Ba tòa núi lớn liên tiếp đánh vào bên trên chiếc chuông năm cạnh, khiến cho chiếc chuông năm cạnh kia liên tiếp vang lên những tiếng oong oong rung động. Ba tòa núi lớn được hình thành từ chân nguyên của Vô Danh đánh vào lớp phòng hộ chân nguyên bên ngoài của chiếc chuông năm cạnh kia khiến cho màu sắc bên ngoài của chiếc chuông này ngày càng ảm đạm dần.

Chiếc chuông năm cạnh bị một quyền mạnh mẽ của Vô Danh đánh cho không ngừng rung lắc, nhưng cuối cùng nó cũng đã có thể cản lại được một quyền kia của Vô Danh.

- Phốc…

Hạ Đào trực tiếp phun ra một ngụm máu, mặc dù đã được chiếc chuông năm cạnh kia bảo vệ nhưng hắn cũng đã bị chân nguyên phản phể, không thể không nói một quyền kia của Vô Danh rất mạnh.

Vô Danh trong người bây giờ cũng có chút nhộn nhạo, một cảm giác ngòn ngọt xông lên tới cổ, hắn cố gắng kìm chế để không phun ra một ngụm máu trong ngực.

Vô Danh rất ngạc nhiên, không ngờ Hạ Đào kia lại có một thứ đồ tốt như vậy, lại có thể ngăn cản được một quyền vừa rồi của hắn. Vô Danh nghĩ nếu như hắn có được chiếc chuông năm cạnh kia thì coi như cũng có thêm một món đồ bảo vệ tính mạng, phòng ngự của chiếc chuông năm cạnh kia cũng đủ để rơi vào trong mắt của hắn. Món pháp bảo chuông năm cạnh kia hiển nhiên tốt hơn linh giáp hạ phẩm của hắn rất nhiều.

Vô Danh ngạc nhiên vì Hạ Đào có chiếc chuông năm cạnh tốt thì Hạ Đào cũng đồng dạng như vậy. Hạ Đào không ngờ rằng Vô Danh lại có thể tìm được ra chỗ sơ hở trong kiếm trận vừa rồi của hắn, rồi sau đó lại có thể đánh ra một quyền mạnh mẽ như vậy.

Mà một quyền kia vừa rồi đã làm cho Hạ Đào rung động không ngừng, bởi vì đó chính là quyền ý. Hạ Đào không thể nào tin tưởng được rằng thiếu niên trước mặt này không những có thiên phú về mặt tu luyện mà còn có năng lực lĩnh ngộ cao tới mức như vậy. Chỉ mới mười sáu tuổi thôi những đã là Kim Đan tầng ba đồng thời còn có thể lĩnh ngộ được quyền ý nữa. Hạ Đào không thể nào hiểu nổi tại sao lại có một kẻ yêu nghiệt như vậy, không biết tông môn nào có thể đào tạo ra được kẻ yêu nghiệt này.

Hạ Đào biết rằng nếu như không phải vừa rồi hắn có món pháp bảo chuông năm cạnh kia thì khó mà có thể cản được một quyền vừa rồi của Vô Danh. Mặc dù hắn còn có cách khác để cản được một quyền vừa rồi, nhưng nếu như hắn dùng cách đó thì chắc chắn cũng vẫn sẽ bị đánh trọng thương mà thôi, bởi vì hắn thiếu thời gian.

Hạ Đào bây giờ cảm thấy rất nguy hiểm, hắn không biết một quyền vừa rồi có phải là chiêu thức mạnh nhất của người trước mặt hay không, nếu như người trước mặt kia vẫn còn có chiêu thức mạnh hơn thì hắn không thể nào thắng nổi. Nhưng người kia lại còn có thể tung ra được một chiêu mạnh hơn nữa hay sao, theo hắn thấy thì quyền ý vừa rồi cũng đã tiêu hao không ít chân nguyên của người kia rồi, một quyền đó quả thực rất mạnh, còn có pháp kỹ nào có thể so sánh được với quyền ý mạnh như vừa rồi đây. Hạ Đào không biết, nhưng hắn biết rằng nếu như bản thân không dốc hết sức lực ra thì hắn nhất định sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Hạ Đào giơ hai tay lên, lập tức trên không trung liền xuất hiện hàng chục thanh kiếm, mỗi thanh đều giống nhau như đúc. Năm mươi thanh kiếm màu vàng này liền phóng thẳng về chỗ của Vô Danh.

Vô Danh nhìn thấy một màn này thì cũng hết sức ngạc nhiên, năm mươi đường kiếm màu vàng kia nhìn thì giống như là được hình thành từ chân nguyên nhưng trên thực tế thì lại không phải như vậy, đây hoàn toàn là pháp khí thật sự.

Vô Danh không thể nào hiểu được, một người thì làm sao có thể điều khiển được một lúc nhiều pháp khí như vậy. Tối đa một người cũng chỉ có thể sử dụng được ba món pháp bảo mà thôi, thứ nhất là vũ khí sử dụng rồi thứ hai là chiến giáp và thứ ba là một món pháp bảo nào đó. Nhưng mà trước mắt của hắn đây là cái gì, chính là năm mươi lăm thanh kiếm màu vàng đang bay lơ lửng trên đầu của hắn, đây hoàn toàn đều là kiếm thật chứ không phải được ngưng tụ từ chân nguyên, điều này làm sao có thể đây, thần niệm dù mạnh tới đâu thì cũng không thể sử dụng cùng một lúc nhiều món đồ như vậy được.

Nhưng Vô Danh cũng rất nhanh liền hiểu ra, nhất định phải có một sự liên kết nào đó để có thể sử dụng được cùng lúc năm mươi lăm thanh kiếm giống như vậy, mà liên kết này chắc chắn phải là hình thành từ trận pháp, chỉ có như vậy thì mới có thể giúp cho Hạ Đào kia cùng lúc sử dụng nhiều thanh kiếm như vậy.

Mà cũng chính là như thế, năm mươi thanh kiếm màu vàng kia của Hạ Đào vừa mới phóng ra thì liền nhập vào bên trong năm thanh kiếm kia sau đó liền hình thành lên một kiếm trận mới, mà kiếm trận này uy lực đã mạnh hơn kiếm trận lúc trước không chỉ mười lần.

Năm mươi lăm thanh kiếm này giống như một con trường xà màu vàng cuốn quanh Vô Danh, nó không ngừng chuyển động bao vây Vô Danh vào bên trong.

Vô Danh bây giờ đã bị vây lại ở bên trong kiếm trận này, hắn thấy đây là một kiếm trận cấp bốn rất mạnh mẽ. Điều Vô Danh bây giờ có thể làm chính là không ngừng chống đỡ kiếm trận này đồng thời tìm ra sơ hở của nó để đánh ra một đòn phản kích.

Mà việc điều khiển năm mươi lăm thanh kiếm hình thành một trận pháp như vậy cũng không phải là điều dễ dàng gì, khuôn mặt của Hạ Đào bây giờ có chút tái nhợt, thần thức cùng với chân nguyên của hắn đã tiêu hao không ít rồi. Hạ Đào không chút do dự nào lấy ra đan dược nuốt vào, đan dược vừa mới bỏ vào trong miệng thì đã ngay lập tức tan ra, dược lực ấm áp truyền đi khắp cơ thể, đồng thời chân nguyên của hắn cũng đang từ từ khôi phục lại.

Kiếm trận giống như trường xà màu vàng kia không ngừng quấn lấy Vô Danh khiến cho cơ thể của hắn đã xuất hiện một số vết thương, tuy nhiên mấy vết thương này cũng không quá nặng, đa phần sát thương đều đã bị linh giáp hạ phẩm ở trên người chống đỡ rồi.

Răng rắc…

Một lúc sau thì kiện linh giáp hạ phẩm kia đã vang lên những tiếng răng rắc, hiển nhiên nó đã không thể nào tiếp tục trụ lại được nữa rồi.

Hạ Đào bây giờ càng cảm thấy kinh hoàng, kiếm trận của hắn đã duy trì lâu như vậy rồi mà cuối cùng vẫn chỉ có thể đánh nát được kiện linh giáp hạ phẩm trên người của kẻ trước mặt, hắn không thể nào tin được rằng kiếm trận mạnh mẽ của hắn lại không thể gây được một chút thương tích nặng nề nào cho người kia.

- Luyện thể tầng thứ tư.

Hạ Đào kêu lên một tiếng kinh sợ, không ngờ kẻ trước mặt này vậy mà còn là một tu sĩ luyện thể tới tầng thứ tư, điều này là không thể nào, hắn mới có bao nhiêu tuổi. Hạ Đào lúc này không thể nào hiểu được, kẻ kia rốt cục là yêu nghiệt phương nào mà lại khủng bố tới mức như vậy, đáng lẽ ra hắn nên chuồn từ sớm mới phải rồi. Chiến ý của Hạ Đào cũng đã giảm đi, hắn bây giờ chỉ nghĩ là làm sao để chạy trốn thôi.

Mà đúng lúc này Vô Danh cũng cười nhạt một tiếng, hắn cũng đã có thể nhìn ra được điểm sơ hở trong trận pháp kia của Hạ Đào. Mà khi chiến ý của Hạ Đào giảm đi thì sơ hở trong trận pháp kia lại càng rõ ràng hơn, Vô Danh đã biết được điểm này rồi thì hắn cũng không chút nào chậm trễ mà tận dụng cơ hội này. Vô Danh lập tức chém ra một đao, Hàn Lệ đao. Nhưng chỉ là một đao này đã không còn giống như lúc trước nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.