Hào Môn Đoạt Tình

Chương 46: Bá đạo hôn,mặt khác của Thanh Tuấn




Nhan Hạc Phát đã chết, thi thể vốn được chôn trong lòng đất lại rơi xuống chỗ nàng.

Chu Tiểu Yêu vốn đang định phát ra ám khí trên tay, nhưng đó lại là Nhan Hạc Phát. Cho dù Nhan Hạc Phát đã chết, y vẫn là Nhan Hạc Phát trong suy nghĩ của nàng.

Nhất thời nàng luống cuống tay chân, đành phải lui nhanh.

Lúc này mặt đất lại đột nhiên nứt ra, có bảy tám cánh tay đã nắm lấy chân nàng, còn có bảy tám thanh đao muốn cắt đứt cổ chân linh hoạt, muốn chặt đứt chiếc eo mảnh khảnh của nàng.

Chu Tiểu Yêu là một cô gái đã trải qua vô số tình cảnh nguy hiểm, lần đánh lén này mặc dù khí thế dào dạt, hết sức ác liệt, nhưng nàng vẫn có thể ứng phó được.

Nàng phi thân nhảy lên, chặn ngang ôm lấy Nhan Hạc Phát. Cho dù dưới tình thế nguy hiểm như vậy, nàng vẫn không muốn thi thể lão Nhan rớt xuống đất. Chiếc đầu của Nhan Hạc Phát vốn là được dán dính vào, chắc chắn không thể chịu nổi cú ngã như vậy.

Nàng dự định trước tiên đón lấy thi thể Nhan Hạc Phát, sau đó tính sổ với những kẻ đã sỉ nhục di thể của y.

Không ngờ, hai tay của nàng vừa mới ôm lấy thi thể, Nhan Hạc Phát lại mở miệng ra, một mùi hôi phả vào mặt. Chu Tiểu Yêu lập tức bịt mũi nín thở, nhưng thịt rữa trên thi thể của Nhan Hạc Phát đã rách ra mấy chỗ, mười mấy mũi ám khí nhanh chóng xoay tròn bay ra, trong khoảng cách gần như vậy bắn vào Chu Tiểu Yêu.

Cùng lúc đó, trên lầu chính của Vạn Bảo các lại có mấy bóng người lướt xuống. Bóng người cùng với ánh đao và ánh kiếm, mang theo sát khí và hung khí, chặn giết Chu Tiểu Yêu giữa không trung.

Nhất thời trên dưới Chu Tiểu Yêu đều có địch.

Huống hồ trên tay nàng còn ôm một thi thể.

Huống hồ thi thể kia còn phát ra độc khí và ám khí.

Huống hồ phía sau Chu Tiểu Yêu cũng xuất hiện kẻ địch.

Huống hồ…

Nếu như…

Nếu như không có Đường Bảo Ngưu, lần này có lẽ Chu Tiểu Yêu đã không qua khỏi.

Nếu như người có mặt ở đó không phải là Đường Bảo Ngưu, cũng chưa chắc đã có thể cứu được Chu Tiểu Yêu.

Nếu như không phải Chu Tiểu Yêu sớm hét lên có kẻ địch xâm nhập, Đường Bảo Ngưu cũng chưa chắc có thể phản ứng kịp thời.

Trong cuộc đời có “nếu như” và “huống hồ”, nhân sinh vốn là do “huống hồ” và “nếu như” xen lẫn mà thành.

Đường Bảo Ngưu vừa thấy tình thế không ổn, lập tức giống như phát điên lao đến, chặn ngang ôm lấy Chu Tiểu Yêu bay tới.

Là bay tới chứ không phải bay ngược lại.

Không thể lui bước, bởi vì phía sau cũng có kẻ địch, hơn nữa kẻ địch bao vây ở phía sau còn nhiều hơn phía trước. Có lẽ quân địch cũng suy đoán, người bình thường khi gặp phải tập kích đều sẽ rút lui, cho nên đã phái binh hùng tướng mạnh ngăn cản đường lui.

Vả lại sau lưng không có mắt.

Vả lại lui về phía sau cũng không nhanh và có lực bằng tiến lên phía trước.

Vả lại, tiến tới có thể khiến cho người ra càng tăng thêm dũng khí, còn lui về phía sau, dù thế nào thì khí thế cũng sẽ giảm đi một khúc.

Vả lại Đường Bảo Ngưu ra tay, từ trước đến nay khí thế đều là hạng nhất, thanh thế càng tuyệt đối là hạng nhất, mặc dù võ công của hắn có lẽ còn chưa đạt đến cảnh giới cao thủ hạng nhất.

Vả lại hiện giờ hắn đang cứu người.

Vả lại còn là cứu mỹ nhân.

Vả lại còn là mỹ nhân mà hắn yêu mến.

Hắn nhanh chóng lao tới, chặn ngang ôm lấy Chu Tiểu Yêu, một tay lại nắm lấy lưng Nhan Hạc Phát, phi thân nhảy lên, hai chân liên tục đá ra, hét lớn giận dữ, không đáp xuống mà lại bay lên, không lùi bước mà lại tiến tới, lướt về phía Vạn Bảo các đang có không ít kẻ địch ẩn tàng.

Mọi người đều xôn xao.

Lần này hắn cũng không biết đã trúng phải bao nhiêu ám khí và binh khí, nhưng Chu Tiểu Yêu quả thật là không hề trúng một thứ nào.

Công kích đã hoàn toàn bị hắn chặn lại, dùng thân thể uy dũng có lực, to lớn cường tráng của hắn.

Có lẽ là do hắn trời sinh thần dũng, có lẽ là do hắn bẩm sinh như vậy, có lẽ là vì Chu Tiểu Yêu, cho nên hắn mới ngăn cản được.

Có lẽ là do hắn may mắn, không bị đánh trúng chỗ hiểm. Có lẽ là do hắn quyết đoán kịp thời, khiến cho kẻ địch không đoán được đường đi của hắn. Có lẽ là do mạng của hắn chưa hết, trong những ám khí và vũ khí kia cũng không có tẩm độc.

Có lẽ chẳng vì cái gì cả, đây chỉ là một loại phản ứng chính xác của hắn sau nhiều năm chiến đấu, có thể phán đoán tình hình quân địch, nắm giữ thời cơ chiến đấu. Dù sao hắn cũng đã xông lên được Vạn Bảo các.

“Có lẽ” và “vả lại”, chính là hai điều kiện cần thiết trong nhân tâm và nhân tính để có thể kéo dài hơi tàn.

Không có “vả lại”, tất cả đều quá đơn giản và trực tiếp, nhàm chán không thú vị.

Thiếu đi “có lẽ”, trong nhân sinh sẽ không có hi vọng và vui mừng.

Trong đời người luôn có rất nhiều “vả lại” và “có lẽ”. “Vả lại”, vả lại chính là một sự có lẽ; “có lẽ”, có lẽ cũng là một hình thức khác của vả lại.

Bọn họ tuy đã lướt lên Vạn Bảo các, nhưng kẻ địch từ bốn phương tám hướng vẫn đang la hét, xông lên chém giết.

Có điều lúc này Chu Tiểu Yêu đã khôi phục tinh thần lại, một khi nàng đã định thần thì sẽ gắng sức chiến đấu.

Nàng không chỉ chiến đấu vì mình, còn chiến đấu vì Nhan Hạc Phát đã chết và Đường Bảo Ngưu bị thương vì nàng.

Người sống vốn là những trận chiến không ngừng, có khi chiến đấu vì mình, có khi chiến đấu vì người khác, có khi chiến đấu vì lợi ích, có khi chiến đấu vì danh dự, có khi chiến đấu vì bình đẳng tự do.

Chỉ có điều, chiến đấu trong thế giới võ hiệp trực tiếp và đơn thuần hơn một chút mà thôi.

Ít nhất, trong võ lâm cũng không thiếu người chiến đấu vì chính tà thị phi, nhưng trên giang hồ hiện nay còn có ai dốc sức chiến đấu chỉ vì chính nghĩa?

Chu Tiểu Yêu không phải. Người nào chiến đấu vì nàng, nàng sẽ chiến đấu vì người đó.

Còn ngươi thì sao? Ta thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.