Hào Môn Đoạt Tình

Chương 36: Cô thực sự đã chọc phải một nhân vật lớn rồi!




Thuyền của Bạch Sầu Phi vừa mới cập bờ, Lương Hà lại báo cáo “phát hiện” thứ hai.

Đó là tư liệu phân tích về đệ tử Dư Thiếu Danh của Kim Phong Tế Vũ lâu, người vừa rồi đã giết chết Nhan Hạc Phát diệt khẩu, còn có những mối quan hệ hảo hữu của y.

Những tài liệu này đương nhiên rất hữu dụng, Bạch Sầu Phi phải dựa vào nó để tìm ra những người nào trung thành với Tô Mộng Chẩm. Hắn muốn lần lượt thanh trừ những kẻ địch trong lâu.

Hắn cảm thấy rất hài lòng, đương nhiên hắn cũng không biểu thị sự “hài lòng” này ra ngoài.

Một khi đã “hài lòng”, sau này người khác sẽ biết làm cách nào để nịnh hót hắn, đồng thời cũng sẽ trở nên kiêu ngạo, cảm thấy mình đã làm đủ tốt. Chỉ cần bắt đầu có ý nghĩ như vậy, rất có thể tiếp theo sẽ là muốn “thay thế” hắn.

Cho nên hắn bình tĩnh, nghiêm mặt, trừng mắt, nhíu mày nói:

- Trước tiên ngươi nên điều tra một người.

- Ban Ban Biện?

Lương Hà lập tức đáp:

- Tôi đã phái người đi điều tra rồi.

Mặc dù cơ quan mà Tô Mộng Chẩm dùng để chạy trốn bao gồm của Thục Trung Đường môn, Lão Tự Hiệu Ôn gia và Giang Nam Phích Lịch đường, nhưng cơ quan đường hầm vẫn chủ yếu do môn đệ họ Ban xây dựng. Nếu có thể tìm ra Ban Ban Biện, dĩ nhiên cũng sẽ biết được lối ra của thông đạo và tung tích của Tô Mộng Chẩm.

- Sau khi Ban Ban Biện rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, quả thật từng trở lại Diệu Thủ Ban gia, giúp lão đại Ban Siêu Tân của Ban môn xây dựng lăng mộ. Sau đó hình như xảy ra bất hòa với người nắm thực quyền Ban gia là Ban Nhân Mã, nghe nói đã được người của Thần Thương hội Sơn Đông chiêu mộ. Những năm gần đây y lại mai danh ẩn tích, không biết đi đâu.

Lương Hà báo cáo tới đây lại ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Tôi sẽ phái người tra xét, xem ai là người chiêu mộ Ban Ban Biện gia nhập Thần Thương Tôn thị, cũng sẽ tra xem Ban Ban Biện rốt cuộc đang ở đâu, còn sống hay đã chết, có còn qua lại với Tô Mộng Chẩm hay không.

Bạch Sầu Phi vừa chắp tay bước về phía Hoàng lâu, vừa trầm ngâm hỏi:

- Ban Ban Biện có thân nhân không?

Lương Hà đáp:

- Có.

Bạch Sầu Phi hỏi:

- Thân nhân gì?

Lương Hà nói:

- Phụ thân của y chết sớm, chỉ còn lại mẹ già, một anh trai và một em gái.

Bạch Sầu Phi lại hỏi:

- Y không lấy vợ sao?

Lương Hà đáp:

- Y luôn luôn nói với người khác, rằng đi vào giang hồ cũng giống như xuất gia, càng ít bận tâm thì càng tốt. Trong Ban môn thì chi nhánh của y là ít nhất.

Bạch Sầu Phi nói:

- Cho dù ít đến đâu thì y vẫn có người nhà, có người nhà thì tốt rồi.

Lương Hà cung kính nói:

- Vâng.

Hắn vẫn luôn bội phục con người đào tạo hắn trước giờ, bởi vì từ một cử một động, một lời một câu của người này đều có thể học được rất nhiều thứ mà hắn chưa thông thạo.

Bạch Sầu Phi nhìn thấy Hoàng lâu trong tầm mắt, chợt dừng bước, ngửa đầu chắp tay nhìn về mái cong trên lầu, thong thả hỏi:

- Trên giang hồ Ban Ban Biện có ngoại hiệu là gì?

Lương Hà lập tức trả lời:

- Năm xưa người trong võ lâm gọi y là “Ngũ quỷ vận chuyển, xuất quỷ nhập thần, gặp y không có biện pháp”, gần đây trên giang hồ chỉ gọi đơn giản là “Ban Sư”.

Bạch Sầu Phi gật đầu.

Nghe được báo cáo của Lương Hà, trong lòng hắn cũng bị kích động.

Sự kích động này là vì trong tay hắn có một nhân vật như Lương Hà. Nhân tài như vậy, chỉ cần cho hắn thời cơ, thời gian, thời thế, sẽ rất dễ dàng vượt qua mình, thậm chí lỡ may sơ suất, hắn muốn thay thế mình cũng không phải là chuyện khó.

Nhưng phải có thuộc hạ như vậy, thế lực của mình mới có thể lớn mạnh, tổ chức mới có tiền đồ. Chuyện mà hắn chưa nghĩ tới thì thuộc hạ đã nghĩ thay hắn, chuyện mà hắn chưa làm được thì thuộc hạ đã làm giúp hắn, đây mới thực sự là thuộc hạ hữu dụng.

Chỉ tiếc nhân tài hữu dụng thông thường cũng là nhân tài nguy hiểm.

Bạch Sầu Phi thấy Lương Hà cẩn thận khôn khéo như vậy, điều tra kỹ càng về thân thế lý lịch và những thứ liên quan đến đối tượng, việc lớn việc nhỏ không bỏ sót, trong lòng hắn cảm thấy cao hứng, mừng vì có nhân tài, nhưng cũng ngầm cảnh giác phòng bị. Tuy hiện giờ có rất nhiều chuyện đang cần hắn tập trung xử lý, nhưng ý niệm này vẫn lóe lên như tia chớp, như bóng ngựa qua khe cửa, hơn nữa còn ẩn hiện nhiều lần.

Nội gian còn đáng sợ hơn ngoại địch, giặc nhà còn khó phòng hơn cường đạo.

Tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường bị giết như thế nào? Đó là bởi vì hắn tin lầm Quách Đông Thần, cho rằng đó là “nội ứng” mà hắn phái đi, giao cho trọng trách, vì vậy chẳng hề đề phòng, không ngờ lại trúng kế “phản nội ứng” của Tô Mộng Chẩm, thất bại thảm hại, chết thảm đương trường. Hiện nay tuy Địch Phi Kinh và Lôi Thuần đang nắm giữ đại cục, nhưng có thể nói khí thế của Lục Phân Bán đường đã kém xa bốn năm trước.

Tể tướng Phó Tông Thư lúc trước chết như thế nào? Đó là bởi vì hắn tin tưởng Vương Tiểu Thạch sẽ giúp hắn ám sát Gia Cát tiên sinh, đến nỗi chết thảm dưới “một đòn phản chiến” của Vương Tiểu Thạch. Nói như vậy, hắn cũng xem như chết trong tay một tên “nội ứng”. Nếu như hắn không tin tưởng Vương Tiểu Thạch sẽ giúp hắn hành thích Gia Cát, cũng sẽ không lơ là với với Vương Tiểu Thạch như vậy.

Mê Thiên Thất Thánh minh vì sao suy sụp? Quan Thất dần dần đánh mất thần trí cũng là một nguyên nhân, nhưng một nguyên nhân quan trọng khác là sau đó Quan Thất quá tin tưởng ngũ, lục thánh chủ. Ngũ, lục thánh chủ này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có lai lịch gì? Không ai biết rõ. Nhưng từ sau khi bọn họ cầm quyền, Mê Thiên minh đã trở thành gà chó không yên, nội chiến nhiều lần, cũng là vì “người mình” mà làm hỏng đại cục đại thế.

Tô Mộng Chẩm hôm nay vì sao thàm bại, sống chết chưa biết? Nguyên nhân quan trọng nhất cũng là hắn quá tin tưởng “người mình”.

“Nội ứng”, đây là hai chữ đáng sợ nhất.

Không sợ bên ngoài tập kích, chỉ sợ ăn mòn từ trong, đây mới là thứ không có thuốc chữa. Vật trước tiên mục nát sau đó sinh ra sâu bọ. “Nội ứng” trước tiên mặt ngoài tán đồng, theo gương, cùng một trận tuyến với ngươi, cho đến khi hắn hoàn toàn dung hợp với ngươi thành phần tử trong một đoàn thể. Sau đó khi thời cơ thích hợp đến, hắn mới phân hóa, dị hóa, cải cách, thay đổi, cuối cùng còn muốn lấy mạng của ngươi, không hề tốn sức thay thế quyền lực ban đầu.

Kẻ địch muốn đối phó với ngươi, cho dù thắng hay bại, ngươi đều có thể chống đỡ phản kích, bởi vì khi hắn công kích ngươi cũng có sơ hở để ngươi thừa cơ. Nội ứng thì không phải vậy, hắn ở trong tối còn ngươi ở ngoài sáng, chỉ có ngươi tin tưởng hắn. Hắn ở vị trí an toàn, đến khi ngươi đối xử chân thành với hắn thì lại ám toán ngươi, để cho ngươi chết không nhắm mắt, trở tay không kịp. Cho nên kẻ địch đáng sợ nhất chính là nội ứng. Khi ngươi phát hiện hắn là “ngọa để” (nội ứng), hắn đã có đủ khả năng lật đổ “để” (cơ sở) của ngươi. Chỉ cần có một ngày “nội ứng” bước lên “cơ hội”, hoặc là nắm được “thời cơ” tuyệt diệu, vậy thì ngươi có thể sẽ đối mặt với nguy cơ sụp đổ thất bại, giống như Lôi Tổn, Phó Tông Thư hay Tô Mộng Chẩm.

Bạch Sầu Phi hơi nghiến răng. Hắn hít thở sâu, khí vào đan điền, hóa thành một viên cầu trắng, chạy vòng nhấp nhô, ngưng tụ phân hợp, lúc này đầu óc của hắn mới cảm thấy rõ ràng.

Vào lúc trăm công ngàn việc này, hắn vẫn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đề phòng thủ hạ của mình, lúc cần thiết có thể giết vài tên thủ hạ hữu dụng, còn tốt hơn có một ngày nuôi hổ trong nhà, khiến cho mình anh hùng không có đất dụng võ.

Hắn quyết không để kẻ “nằm vùng” có thể “nằm” lên thời thế và thời cơ do hắn khổ cực tạo ra.

Hắn cũng không phải là Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm yêu tài, cầu nhân tài như khát, còn hắn lại yêu quyền.

Bất cứ nhân tài nào có thể uy hiếp đến quyền lực của hắn, hắn đều coi là đống củi mục, củi là thứ dùng để đốt.

Chính hắn mới là cây đại thụ duy nhất trên núi, cũng không ngại cây lớn phải hứng gió. Trên tay hắn chỉ cần có cỏ, không cần cây cao bóng cả.

“Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại; sơn cao thiên nhận, vô dục tắc cương” *. Bạch Sầu Phi có dã tâm cực lớn, đương nhiên là có dục vọng, hơn nữa dục vọng còn rất mạnh. Nhưng nếu như hắn muốn thành đại cục, làm đại sự, sáng tạo đại nghiệp, lại không có lòng dạ bao dung hào kiệt tinh anh trên đời, vậy thì làm sao có căn cơ?

Bạch Sầu Phi cũng mặc kệ chuyện này. Hắn cho rằng trên đời chỉ có hai loại nhân tài, một loại là nghe lời, còn một loại là không nghe lời. Hắn chỉ cần loại thứ nhất, hắn muốn thanh trừ hết loại thứ hai.

Vấn đề là, những kẻ luôn vâng vâng dạ dạ, cúi đầu phụ họa, rốt cuộc có tính là nhân tài hay không? Loại người này khi gặp khó, gặp chuyện, gặp thử thách, rốt cuộc có thể tận trung cứu nguy, nghĩa không chùn bước hay không?

Bạch Sầu Phi không biết, hắn cũng không quan tâm đến những thứ này.

Phương pháp mà hắn làm việc khác với Tô Mộng Chẩm, phương thức cũng không giống.

Cho nên trên đời này, kết giao được hảo hữu tri âm đúng là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Còn dùng người, đặc biệt là sử dụng nhân tài lại là chuyện khó khăn nhất.

Chú thích:

* Biển chứa trăm sông, bao dung rộng lớn; núi cao ngàn nhận, không dục vọng hiên ngang.

Đây là hai câu danh ngôn của Lâm Tắc Từ. Con người phải có tấm lòng bao dung rộng lượng như biến chứa trăm sông. Núi cao sở dĩ có thể đứng sừng sững là vì nó không có dục vọng của thế gian, con người phải biết khắc chế dục vọng, mới có thể đạt đến cảnh giới hiên ngang lẫm liệt.

Một nhận bằng khoảng sáu thước bốn tấc tám phân hiện giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.