Hào Môn Đoạt Tình

Chương 34: Bị đánh một bạt tai!




- Lẽ ra chúng tôi còn chặn được.

Khuất Hoàn hổn hển báo cáo:

- Nhưng lúc này Vương Tiểu Thạch lại xuất hiện. Còn có một cô gái, dáng vẻ xinh đẹp nhưng ra tay rất tàn nhẫn, không nói lời nào, chỉ dùng một cây tiêu bắn ra ám khí xuất quỷ nhập thần, đánh ngã bảy tám huynh đệ của chúng tôi. Những người bị đánh trúng chỉ hiện lên một điểm đỏ như bị muỗi chích, nhưng không lâu sau cả người bỗng hóa thành một vũng nước, còn nổi lên vài bong bóng.

Nghe đến đây, con ngươi Bạch Sầu Phi co lại, nói:

- Vô Mộng Nữ? Tại sao cô ta lại giúp Vương Tiểu Thạch?

- Cô ta đánh ngã mấy người bên phía chúng tôi, còn nói với Vương Tiểu Thạch giống như muốn tranh công “ngươi thiếu ân tình của ta, nên trả lại tâm cho ta”.

Lê Tỉnh Đường như vẫn còn sợ, kể lại:

- Một cô gái áo đỏ khác lại kêu lên “cái gì, hắn đã trộm tâm của cô”.

Bạch Sầu Phi nhíu mày:

- Đó chắc là Ôn Nhu.

- Là cô ta.

Lê Tỉnh Đường cũng biết Ôn Nhu có giao tình khá tốt với Bạch lâu chủ, nhưng hôm nay vị cô nương này lại giúp đỡ “người ngoài” đối phó với bọn họ, khiến cho hắn cũng cảm thấy khó hiểu:

- Cô gái dùng tiêu phát ra ám khí cười nói “không phải trộm tâm của ta, mà là thương tâm của ta”. Ôn cô nương liền trừng mắt nhìn Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch lại nói “đó không phải là tâm thật”. Ôn cô nương “ồ” một tiếng. Vương Tiểu Thạch vội vàng nói thêm “là tên, Thương Tâm tiểu tiễn”.

- Tiểu tử này lại lấy được Thương Tâm tiễn quyết?

Sắc mặt Bạch Sầu Phi lại trắng lên, hừ lạnh nói:

- Đúng là không ngờ.

Hắn lập tức thầm nghĩ: “Tiểu Thạch Đầu này đi mất bốn năm, trải qua giang hồ hiểm ác, nhưng đối xử với cô nương điêu ngoa kia vẫn giống như trước, vừa sợ vừa yêu, điểm này không hề thay đổi.”

Hắn cười lạnh hỏi:

- Vương Tiểu Thạch đã giết Nguyên Thập Tam Hạn rồi chứ?

Khuất Hoàn đáp:

- Đã giết.

Bạch Sầu Phi hỏi:

- Thương thế của hắn không nặng chứ?

Lê Tỉnh Đường đáp:

- Không tính là quá nặng.

Bạch Sầu Phi lại hỏi:

- Hắn đã xuất hiện, cộng thêm đám huynh đệ của hắn cũng có mặt ở đó, các ngươi làm thế nào sống sót trở về?

Lê Tỉnh Đường hiên ngang nói:

- Chúng tôi vì muốn hoàn thành mệnh lệnh của lâu chủ, khổ chiến không khuất phục, mang theo khí khái đại trượng phu thà chết không chịu nhục, dùng một địch trăm, dũng cảm chống địch, giết khỏi trùng vây, mở ra đường máu…

Bạch Sầu Phi quát một tiếng:

- Ta không muốn nghe nói nhảm.

Khuất Hoàn nói ngay:

- Vương Tiểu Thạch đã cứu chúng tôi.

Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:

- Hắn à?

Khuất Hoàn nói:

- Hắn bảo cô gái phóng ám khí kia dừng lại, nói rằng “đừng giết hại bọn họ, bọn họ cũng chỉ nhận lệnh của người ta, không dám không nghe theo mà thôi”. Hắn cũng ngăn cản mấy tên huynh đệ kia động võ với chúng tôi.

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

- Cho nên các ngươi liền bỏ chạy?

Lê Tỉnh Đường ưỡn ngực nói:

- Tôi vốn đang định nghiến răng khổ chiến, không sợ hi sinh. Chỉ cần có thể chấp hành ý chỉ của Bạch lâu chủ, cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu, tôi cũng không sợ…

Bạch Sầu Phi cắt lời:

- Kết quả thế nào?

Lê Tỉnh Đường tràn đầy khí khái, nói:

- Kết quả không quan trọng, quá trình mới đáng nói. Tôi dũng cảm không sợ, chiến đấu đến cùng, không ngại liều chết, nhưng mà tên Khuất Hoàn này, hừ, hắn lại nhát gan đánh trống rút lui…

Bạch Sầu Phi nhíu mày cắt ngang:

- Ta muốn nghe sự thật.

Khuất Hoàn lập tức đáp:

- Chúng tôi lập tức chạy trốn, giống như dưới chân có bôi dầu.

Bạch Sầu Phi nghênh đón gió sông, tay áo vang lên phần phật, giống như gió thổi mây bay. Nhưng trong lòng hắn không hề nhàn rồi, hơn nữa chí khí rất lớn, muốn tạo nên một phen sự nghiệp, thực thi hoài bão, thi triển thân thủ.

Hôm nay hắn đã thành công, cuối cùng đã trở thành tổng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu. Bây giờ hắn đã thắng lợi, đã đánh ngã được Tô Mộng Chẩm.

Nhưng hôm nay hắn cũng thất bại, bởi vì chưa lấy được cái xác của Tô Mộng Chẩm. Đồng thời hắn cũng khó hài lòng, bởi vì trong ngày mà hắn đắc chí, Vương Tiểu Thạch lại giết chết Nguyên Thập Tam Hạn, hơn nữa hình như còn lấy được “Thương Tâm tiễn quyết”. Đó chẳng phải là như hổ thêm cánh? Không được, hắn nhất định phải giết chết Vương Tiểu Thạch, đoạt lấy “Thương Tâm tiễn quyết” này.

Hắn càng hăng hái vì có thêm một cái cớ để đối phó với Vương Tiểu Thạch.

Hắn hỏi Khuất Hoàn (dường như hắn không muốn nghe Lê Tỉnh Đường nói chuyện nữa):

- Hắn còn nói gì nữa không?

“Hắn” ở đây đương nhiên là chỉ Vương Tiểu Thạch.

Khuất Hoàn đáp:

- Có.

Nhưng cũng không lập tức nói tiếp.

Bạch Sầu Phi liếc nhìn Khuất Hoàn một cái. Ánh mắt Khuất Hoàn lại không hề nhượng bộ.

Bạch Sầu Phi lập tức hiểu ý của hắn, vì vậy liền nghiêng người về phía Khuất Hoàn, như vậy thì Khuất Hoàn có thể nói nhỏ bên tai hắn.

- Vương Tiểu Thạch nói “trở về nói với Bạch lão nhị, người đó dám làm hại Tô lão đại, ta sẽ lấy mạng của người đó”.

Bạch Sầu Phi gật đầu.

Người đã hại rồi, không còn đường để quay đầu nữa. Dù sao mình và Vương Tiểu Thạch đã chắc chắn là địch chứ không phải bạn.

Hắn cũng đã từng nghĩ, có nên lôi kéo Vương Tiểu Thạch về bên phe mình, khiến cho trong tay mình có thêm một đại tướng hay không?

Nhưng hắn lập tức cho rằng đó là chuyện không thể.

Một là bởi vì Vương Tiểu Thạch rất trung thành với Tô Mộng Chẩm, còn mình lại rất bất trung với Tô Mộng Chẩm, đây rõ ràng là thế cục đối lập.

Hai là hắn cũng không chứa chấp được Vương Tiểu Thạch. Cho dù bây giờ Vương Tiểu Thạch chịu nghe theo hắn, nhưng làm sao bảo đảm sau này Vương Tiểu Thạch sẽ không tìm cách diệt trừ hắn, giống như hắn diệt trừ Tô Mộng Chẩm?

Nếu Vương Tiểu Thạch đã nói như vậy, cũng đồng nghĩa với việc tuyên chiến.

Bạch Sầu Phi hiểu được dụng ý Khuất Hoàn khi nhỏ giọng kể lại những lời này, đó là chừa lại đường lui.

Nếu như lớn tiếng kể lại những lời của Vương Tiểu Thạch, lỡ may Bạch Sầu Phi không muốn đối địch với Vương Tiểu Thạch, hoặc là có ý hóa địch thành bạn, nhưng người người đều đã nghe thấy những lời này, sẽ không có cơ hội quay đầu nữa.

Hắn tin lời của Khuất Hoàn, bởi vì Khuất Hoàn là một người dám chịu trách nhiệm. Có lúc, Khuất Hoàn chỉ cần dựa vào cái lý, chẳng những dám tranh luận với hắn, thậm chí còn dám “cãi vã” với hắn.

Hắn thích loại người này. Là một nam tử hán, hắn xem thường nhất là loại nam nhân thích “bợ đỡ”. Nam nhân đại trượng phu, trước tiên phải biết gánh vác, dám chịu trách nhiệm, người như vậy thì lời nói ra mới có sức nặng.

Nhưng hắn lại không biết, lần này hắn đã nhìn lầm Khuất Hoàn.

Những lời vừa rồi của Khuất Hoàn, mặc dù không phải nói dối, nhưng lại là bóp méo sự thực.

Hắn hi vọng nhìn thấy lúc Bạch Sầu Phi đắc chí mãn nguyện, hả lòng hả dạ, lại có thêm một chút bực mình.

Khuất Hoàn đã nhìn thấy Vương Tiểu Thạch ra tay. Mặc dù Vương Tiểu Thạch vừa mới liều mạng chiến đấu với Nguyên Thập Tam Hạn, người đã bị thương, nguyên khí cũng tổn thương nặng nề, nhưng hắn chỉ tiện tay nhặt ba viên cầu tuyết nho nhỏ trên mặt đất, một viên đánh vào huyệt Khúc Trạch của Lê Tỉnh Đường, một viên bắn vào huyệt Độc Tị của mình, còn một viên nắm ở trong tay, vừa ngăn cản đám người Trương Thán và Đường Bảo Ngưu truy kích, vừa quát lên:

- Trước khi cầu tuyết trên tay ta tan hết, các ngươi còn không đi thì e rằng vĩnh viễn sẽ không đi được nữa.

Bọn họ có thể không đi sao?

Một tay của Lê Tỉnh Đường đã nhấc không lên, một chân của Khuất Hoàn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy có phần khập khiễng.

Vương Tiểu Thạch lúc đó vô cùng uy phong, điều này đã phản ánh sự vô năng của mình. Cho nên Khuất Hoàn rất không thích Vương Tiểu Thạch, hắn hi vọng Bạch Sầu Phi có thể trừ khử đối phương.

Hắn cũng nhìn Bạch Sầu Phi rất không vừa mắt.

Bạch Sầu Phi có thể thành công, nhưng như vậy xem là thành công gì?

Đoạt quyền soán vị thành công? Chỉ cần thủ đoạn đủ độc, lương tâm đủ đen, vận may đủ tốt, ai cũng có thể làm được.

Khuất Hoàn cảm thấy mình là một người phụ trách một phái, không có lý do gì phải cúi đầu xưng thần, cung kính bẩm báo với Bạch Sầu Phi trẻ hơn hắn mười mấy tuổi. Hắn rất không cam lòng, cho nên hắn cũng hi vọng Bạch Sầu Phi bị Vương Tiểu Thạch trừ khử.

Hắn và hai người đó vốn không thù không oán, nhưng thế sự thường là như vậy. Một người hận ngươi, ghét ngươi, thù hằn ngươi, chỉ cần hắn nhìn không vừa mắt, căn bản không cần lý do nào khác.

Đối với Khuất Hoàn, lý do của hắn có rất nhiều. Hắn cho rằng “trò chơi tranh đoạt quyền lực” trong võ lâm kinh thành này, hắn vẫn không có cơ hội nhúng tay làm nhà cái, cho dù có cơ hội, cũng chỉ là một loại “trợ thủ”, vĩnh viễn không phải là “chủ nhân trên lôi đài”.

Nói cách khác, hắn chỉ là “người khách”.

Khuất Hoàn lại thích làm chủ nhân. Hắn muốn “làm chủ”, chứ không phải mặc cho người ta quyết định. Vì vậy hắn không thích Vương Tiểu Thạch, cũng ghét Bạch Sầu Phi.

Hắn đương nhiên sẽ không lộ ra, thứ hắn biểu đạt ra ngoài chỉ có sự chính trực trung thành. Loại người như vậy, những lời nói ra, cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng sẽ không đề phòng. Như vậy mục đích của hắn xem như đã đạt được.

Thực ra, câu nói kia của Vương Tiểu Thạch vốn là: “Trở về nói cho bạch nhị ca, trước giờ Tô lão đại vẫn luôn nâng đỡ dìu dắt chúng ta, có ơn tái tạo, hi vọng có thể niệm tình kết nghĩa, đừng làm tổn thương hòa khí. Có người nào làm tổn thương đến Tô đại ca, chúng ta nên liên hiệp đối phó với người đó thì tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.