Hào Môn Đoạt Tình

Chương 23: Mặt khác của Diệp Vị Ương




Chỉ kình của Bạch Sầu Phi đánh vào hai yếu huyệt trên lưng Tô Thiết Lương, đồng thời trong miệng niệm một đoạn khẩu quyết kỳ lạ.

Cả người Tô Thiết Lương đột nhiên biến đổi, phình to lên giống như một con ma lớn, một con ma cắn nuốt ám khí.

Trong thiên hạ có nhiều loại ma quỷ khác nhau, có loại ăn thịt người, có loại háo sắc, có loại công kích tâm lý, có loại công kích thân thể, có loại chọn người mà ăn, có loại bụng đói vơ quàng… Gần như có thể nói, trên đời có bao nhiêu người thì cũng có bấy nhiêu ma quỷ, nhưng có lẽ không có một con ma nào giống như Tô Thiết Lương hiện giờ.

Hắn chỉ “ăn” ám khí, không phải dùng miệng mà là dùng “thân thể” để “ăn”.

Thân thể con người là máu thịt, làm sao “ăn được” những ám khí đáng sợ và số lượng rất nhiều này?

Rất đơn giản, hắn dùng thân thể để ngăn cản. Chỉ cần ám khí đánh trúng, cắm vào trên người hắn, hắn xem như đã thành công “ăn được” ám khí kia.

Những ám khí này đánh trúng, có cái vết thương khi đâm vào rất nhỏ như một mũi kim, nhưng vết thương khi xuyên ra lại lớn như một nắm tay; có cái chui vào trong thân thể, lại khiến cho cả người phình lên giống như một quả cầu đầy không khí; có cái khi bắn vào cũng không làm chảy máu, nhưng ám khí vẫn tiếp tục hoành hành trong cơ thể; có ám khí căn bản không đánh vào trong người, chỉ gây nên vết thương thì mất đi kình lực rơi xuống, vết thương cũng không chảy máu quá nhiều, nhưng máu lại có màu xanh thẫm hoặc xanh dương; cũng có ám khí làm chảy máu đỏ tươi, rất sáng ngời, rất diễm lệ, nhưng một khi đã chảy thì không thể dừng lại, hơn nữa còn chảy rất nhiều.

Tóm lại ám khí gì cũng có, các loại các món hình thức khác nhau, chỉ có một điểm giống nhau là đều chết người.

Huống hồ bây giờ tất cả ám khí chết người đều bắn vào chỗ hiểm của Tô Thiết Lương. Loại ám khí này chỉ cần bắn trúng một mũi, Tô Thiết Lương nhất định sẽ chết.

Nhưng Tô Thiết Lương lại không chết, chỉ giống như phát điên. Không phải “điên” bình thường, mà là hoàn toàn phát cuồng, phát điên, phát rồ.

Người điên có nhiều loại phản ứng, có người tự mình lẩm bẩm, có người tự vẫn tự sát, có người mắng người đánh người, có người lại đập đầu vào đá.

Cách phát điên của Tô Thiết Lương lại rất đặc biệt, hắn điên lên liền liên tục đón lấy ám khí. Phương pháp đón ám khí cũng rất đặc biệt, đó là dùng thân thể để đón.

Hơn nữa hành động của hắn thoăn thoắt, nhạy bén, linh động, lợi dụng thân thể đang nhanh chóng bành trướng của mình, thành công ngăn chặn tất cả ám khí, thậm chí còn “thu gom” lại.

Hắn đã biến thành “một con nhím ám khí”.

Sau khi tất cả ám khí đều cắm vào người, hắn mới dừng lại, gào lên một tiếng, cả người đột nhiên nổ tung, hoàn toàn hóa thành một bãi nước vàng.

Ám khí lần lượt rơi xuống đất, đó là những ám khí đã hết lực.

Còn về Tô Thiết Lương, hắn đã trở thành một kẻ hi sinh, một kẻ không tồn tại, biến mất trong không khí.

Người đã chết.

Lúc này Bạch Sầu Phi mới thở phào một hơi. Hắn giống như vừa đánh một trận, một trận đại chiến, cả khuôn mặt trắng bệch như giấy, sắc mặt nhợt nhạt như đao, thân thể run rẩy như không chịu nổi gió tuyết, cả người giống như mệt lả.

Hóa ra vừa rồi khi Tô Thiết Lương dùng thân thể để đón ám khí, mười ngón tay của Bạch Sầu Phi vẫn luôn chuyển động, búng ra, khua lên, run rẩy không ngừng. Giống như có rất nhiều sợi dây vô hình mà hắn dùng để khống chế thân thể Tô Thiết Lương đang phát điên.

Một chuỗi ám khí kinh tâm động phách này cuối cùng đã qua, ám khí đều rơi xuống trên đất.

Bạch Sầu Phi vẫn còn thở dốc, trở tay phát ra một hỏa tiễn pháo hoa, từ cửa sổ bay ra ngoài tháp đá, sau đó nổ tung trên không trung. Một luồng ánh sáng màu vàng chói lọi, xen lẫn hai đoàn khói tím xuất hiện giữa không trung.

Hiển nhiên hắn đã hạ lệnh cho bên ngoài, đưa ra một chỉ thị.

“Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi líu lưỡi nói:

- Thật là ám khí lợi hại!

“Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát còn chưa hoàn hồn nói:

- Không ngờ Tô lâu chủ… không, là Tô công tử còn có chiêu này!

“Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý lại nói:

- Tô Mộng Chẩm chạy rồi, phải làm sao đây?

“Quỷ Lệ Bát Xích môn” Chu Như Thị lạnh lùng nói

- Ta thấy Bạch lâu chủ tự có tính toán.

Mọi người đều nhìn về phía Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi lạnh nhạt nói:

- Tô Mộng Chẩm quả là sớm có phòng bị, nhưng ta cũng đã đề phòng chiêu này của hắn. Hắn có kế Trương Lương, ta cũng có thang trèo tường. Thủ đoạn này của hắn, năm đó Tôn Ngọc Bá đã từng dùng để đối phó với Luật Hương Xuyên. Ta đã sớm thăm dò mọi ngóc ngách của hắn, hắn mắc bệnh hiểm nghèo, lại trúng phải kịch độc, không thể đi được bao xa.

Lúc này đám người Tường Ca Nhi mới lộ vẻ vui mừng.

Bạch Sầu Phi hít một hơi dài, sắc mặt mới có chút huyết khí. Lại thấy Quách Đông Thần dùng mấy lớp vải bọc lấy bàn tay vốn đã đeo găng tay da hươu, cúi người nhặt mấy mũi ám khí đã phóng ra, cẩn thận quan sát và suy nghĩ, đôi mi thanh tú nhíu lại, trầm ngâm không nói.

Bạch Sầu Phi liền hỏi:

- Sao vậy?

Lôi Mị khẽ than thở một tiếng:

- Lợi hại!

Tường Ca Nhi nói:

- Ám khí kia thật bá đạo, nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch lâu chủ bị dễ dàng phá giải. Chúc mừng Bạch lâu chủ, tất cả đã đại công cáo thành rồi!

Lôi Mị cũng không để ý tới hắn, chỉ nói:

- Những ám khí này là do Xuyên Tây Đường môn chế tạo, độc của Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu Ôn gia, còn thuốc nổ do Giang Nam Phích Lịch đường họ Lôi cung cấp.

Mọi người vừa nghe, càng cảm thấy vừa đi một vòng trước quỷ môn quan, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tan.

Tường Ca Nhi cảm thấy mình cũng nên biểu hiện xuất sắc một chút. Mặc dù Bạch Sầu Phi chưa thể giết chết Tô Mộng Chẩm, nhưng cũng đã ổn định giang sơn, cũng đã đến lúc luận công ban thưởng. Mình còn không thi triển bản lĩnh lấy lòng, e rằng sau này hối hận không kịp.

Hắn muốn tỏ ra dũng cảm, cho nên cũng dùng tay nhặt “Mộng Chẩm” đã vỡ tan lên, cười khan nói:

- Loại cơ quan này, ta thấy cũng không có gì đặc biệt, bị Bạch lão đại của chúng ta dễ dàng phá giải, chẳng hề tốn công…

Chữ “sức” còn chưa ra khỏi miệng, một tiếng “vèo” vang lên, trong “Mộng Chẩm” đã vỡ nát lại bay ra một mũi ám khí còn nhỏ hơn móng tay, bắn thẳng vào mi tâm Tường Ca Nhi.

Tường Ca Nhi đang cầm “Mộng Chẩm”, khoảng cách quá gần, ám khí kia lại bay đến quá nhanh, hắn hoàn toàn không đề phòng, lần này chắc chắn chắn sẽ phải mất mạng.

Đúng vào lúc này, một tiếng “xoẹt” vang lên, một luồng chỉ phong bắn tới, kịp thời đánh bay mảnh “móng tay” nho nhỏ kia.

Người xuất chỉ đương nhiên chính là Bạch Sầu Phi.

Sau khi đánh ra một chỉ này, thần sắc của hắn rất kỳ lạ, giống như một người đang gánh cả ngàn cân, không thể chịu nổi, lại đột nhiên tăng thêm một trăm cân.

Tường Ca Nhi đại nạn không chết, nhưng sợ đến mức đánh rơi cả “Mộng Chẩm”.

Chu Như Thị nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy.

Hắn nhìn thoáng qua “Mộng Chẩm” đã vỡ nát nhưng vẫn không thể xem thường, trầm giọng nói một chữ:

- Ban.

Lôi Mị để ám khí xuống đất, sau đó lùi ra xa, giống như không dám dính vào nữa, chỉ nói:

- Quả nhiên, đó là cơ quan của Tửu Tuyền Xảo Thủ Ban gia, Ban Cơ.

- Đây chính là “lễ vật” mà năm đó đệ tử của bốn đại thế gia tặng cho cha con họ Tô.

Sau đó nàng hỏi Bạch Sầu Phi:

- Nếu Tô Mộng Chẩm đã lo xa nghĩ rộng, sớm có đường lui, ngươi có biện pháp chắc chắn giết được y hay không?

Thần sắc của Bạch Sầu Phi rất lang bái, không phải là “lang bái” theo ý nghĩa chật vật nhếch nhác, mà là độc ác như lang, xảo quyệt như bái *.

* Một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đi cùng với nhau, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái.

Hắn hạ lệnh:

- Chúng ta lập tức đi đào gốc cây kia, đường lui của hắn chính ở nơi đó.

Lợi Tiểu Cát và Tường Ca Nhi đồng thanh nói:

- Cây?

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

- Nếu không, ta bảo người chặt đứt “gốc cây yêu mến kia” của hắn để làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.