Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 30: Anh sẽ đưa em theo




“Xong đời.” sau khi im lặng thật lâu Thiên Thiên mới nói ra một câu như vậy. vò đầu bứt tai buồn nản không thôi. Cô thậm chí còn nói xấu Hướng tổng trước mặt Diệp Tử, hên là Diệp Tử không phải người hẹp hòi, nếu không cô sẽ bị chỉnh hết sức thảm thương.

Simon bụm miệng cười ha ha không ngừng, Thẩm Hạo nghiêng mặt nhìn Thiên Thiên, cười khẩy một cái.

Lúc chờ thang máy Simon vỗ nhè nhẹ đầu của Thiên Thiên, lấy giọng điệu vui đùa nói: “Thiên Thiên, giám đốc Thẩm rất biết cách bao che khuyết điểm, em thật có phúc.”

Thiên Thiên chỉ biết luyện bản lĩnh giả câm giả điếc.

Thang máy tới, bên trong rất nhiều người, ông Tom và Simon đi vào trước, lúc Thiên Thiên và Thẩm Hạo vào thì thang máy phát ra âm báo quá tải, Thẩm Hạo cực có phong độ lui ra nhưng âm báo vẫn chưa dứt, mọi người đều nhìn Thiên Thiên, cô chỉ đành uất ức rời khỏi thang máy.

Lúc cửa thang máy sắp khép lại, Simon nháy nháy mắt với Thẩm Hạo, “Tôi đưa ông Tom về khách sạn trước, hai người không cần gấp.”

Thẩm Hạo mỉm cười gật đầu, trên mặt Thiên Thiên hiện lên vẻ quẫn bách.

Cửa thang máy chậm chạp khép lại, sắc mặt Thiên Thiên vẫn không khá lên chút nào, cô oán giận nói: “Thang máy kiểu gì vậy, là lên lầu cao cấp nha, thật là kém xa quảng trường Hồng Công của chúng ta.”

Khóe mắt Thẩm Hạo phảng phất ý cười, “Thiên Thiên, em kiên nhẫn một chút.”

Thiên Thiên rãnh rỗi, cô chớp đôi mắt to hỏi: “Giám đốc Thẩm, chuyện tình của chị Diệp Tử và Hướng tổng chắc là rất lãng mạn nhỉ, kể cho em nghe một chút đi.”

Thẩm Hạo thờ ơ nói: “Tự em đi hỏi cô ấy.”

“…” Thiên Thiên giống như sợi thun bị bắn trở về, rầu rĩ không vui nói: “Ừm.”

Thẩm Hạo mất kiên nhẫn, điều chỉnh lại thế đứng, “Nếu em hứng thú như vậy sau này anh sẽ kể.”

“Thật?” đáy mắt cô long lanh như bảo thạch, thật là một đứa bé dễ thỏa mãn.

Mỗi lần thấy cô cười Thẩm Hạo đều sẽ có một loại cảm giác dễ chịu. không nhịn được có chút thất thần, Thiên Thiên thấy anh chăm chú thân thiết nhìn mình thì chầm chậm cúi thấp đầu…

“Này, hai người rốt cuộc có lên hay không?”

Chẳng biết lúc nào cửa thang máy lại mở ra, bên trong mười mấy người nổi giận đùng đùng nhìn cảnh tượng này.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Thiên Thiên nhất thời lúng túng, nhanh chóng đi vào thang máy.

Thẩm Hạo tươi cười bình tĩnh tự nhiên, chậm rãi bước vào. Đại khái soái ca đi đến đâu cũng được hoan nghênh, thậm chí có mấy cô chủ động nháy mắt với anh.

Thiên Thiên đỏ bừng mặt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hạo, từ từ quay lưng lại.

Vài người bên cạnh cô bỗng nhiên chỉ trỏ xì xào bàn tán, theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại, Thẩm Hạo bỗng nhiên đỏ bừng mắt.

Thang máy mới tới lầu 1, Thẩm Hạo đột nhiên dắt tay Thiên Thiên bước ra, Thiên Thiên không hiểu: “Còn chưa tới a, chúng ta không phải xuống tầng B2 bãi giữ xe sao?”

Thẩm Hạo không trả lời, trực tiếp đẩy cô tới toilet. (tâm lý quá à ta ganh tỵ vs Thiên tỷ ế )

“Sao vậy?” Thiên Thiên vẫn không hiểu mô tê gì.

Khuôn mặt tuấn tú của anh tím tái, đáy mắt u ám, “Anh nghĩ em cần đi xử lý một chút.”

Người mặt dảy như anh cũng biết đỏ mặt? Tin lạ trong thiên hạ a! “Em có cái gì cần xử lý?” nói tới đây trong đầu đột nhiên có gì đó chợt lóe, vội vàng nhìn lại, Thiên Thiên đỏ mặt tới mang tai, không kịp chào hỏi liền vọt vào toilet.

Thẩm Hạo đợi đã lâu, Thiên Thiên vẫn chưa ra, anh có chút lo lắng liền bấm số di động của cô.

“Không có việc gì chứ?”

“Không có, không có gì, em sẽ ra nhanh thôi.” Cô nói rất nhanh, gấp gáp cúp máy.

Môi anh cong cong, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tốc độ đi bộ của Thiên Thiên vô cùng chậm, hai tay để sau người, dùng túi xách che cái mông, bộ dạng ủ rũ làm người ta thấy thương tiếc, biết rõ thời kì sinh lí tới gần còn mặc quần trắng, cái này gọi là tự tạo nghiệt chướng. hơn nữa chuyện xấu này lại bị Thẩm Hạo chứng kiến, cô đau buồn muốn chết.

Thẩm Hạo cởi áo khoác xuống đưa cho cô, Thiên Thiên chần chừ một chút vẫn nhận lấy mặc vào. Thân hình Thẩm Hạo cao lớn nên y phục vừa đúng có thể che chắn chỗ khó chịu của cô. Trên áo vẫn còn nhiệt độ cơ thể và khí tức mãnh liệt của đàn ông, tự nhiên mặt cô hồng hồng, “Cám ơn, em sẽ giặt sạch trả lại anh.”

Thẩm Hạo hòa nhã nói: “Được.”

Hai người đi đến tầng hầm bãi đậu xe, ông cụ trực ban liếc nhìn một cái, lầm bầm lầu bầu nói: “Trời cũng không lạnh lại cố khoác áo cho tiểu cô nương nhà người ta, ân cần quá đáng rồi.”

Thẩm Hạo làm như không nghe thấy.

Thiên Thiên nghĩ dù gì cũng vì cô mà anh bị người ta cười nhạo, không khỏi áy náy nói: “Thật phiền anh quá.”

“Không sao.” Ngữ điệu của anh rất nhẹ nhàng.

Xe chạy lên đường cái, Thẩm Hạo nhìn Thiên Thiên qua kính chiếu hậu, “Anh chở em về nhà.”

Thiên Thiên ngẫm nghĩ, bộ dạng này của cô thật không thích hợp về công ty, huống chi cô còn khoác áo của Thẩm Hạo, nếu bị người ta nhìn thấy, sợ là lập tức trở thành nữ chính của vụ tai tiếng tình ái. “Được.” cô nói.

Lần này Thẩm Hạo không tuân theo lệ cũ mà dứt khoát tiễn cô đến tận nhà. Thiên Thiên không lay chuyển được, chỉ phải báo số nhà.

Đẩy cửa xuống xe, Thẩm Hạo nói: “Nếu em đồng ý mời anh lên lầu uống tách trà thì anh sẽ suy nghĩ việc kể em nghe chuyện của Diệp Tử.”

Thiên Thiên không nghĩ nhiều đã đồng ý. Tính tò mò ai cũng có, cô rất hiếu kì chuyện của Diệp Tử và Hướng tổng, nếu không biết rõ chắc cô sẽ ăn ngủ không yên.

Diệp Tử đáng thương thế là bị tên Thẩm Hạo có dị tính mà vô nhân tính bán đứng.

Thiên Thiên dám có gan mời Thẩm Hạo tới cửa tuyệt đối là có lý do.

Hôm nay là thứ năm, ba Diêu theo thường lệ đều đi hội phụ lão dạy thư pháp, còn má Diêu xế chiều mỗi ngày đều đi chơi mạt chược. cô đoán chắc trong nhà không có ai nên mới nhận lời, nếu là bình thường, cho cô mấy lá gan cũng không dám.

Nhưng người tính không bằng trời tính a, cô vừa mới mở cửa, đang kêu Thẩm Hạo thay dép đi trong nhà liền nghe tiếng của má Diêu: “Con gái ngoan, hôm nay sao về sớm vậy?”

Dọa cô vội vàng đẩy Thẩm Hạo ra ngoài, “Anh đi nhanh lên.”

Thẩm Hạo cố ý lớn tiếng nói: “Anh còn chưa uống trà a.” quả nhiên thành công gây sự chú ý cho má Diêu.

“Ai u, là Tiểu Thẩm a, mau vào ngồi chơi.” Má Diêu vừa nhìn thấy Thẩm Hạo thì mừng tới cặp mắt híp lại thành một đường nhỏ, “Con bé này chặn ở cửa làm gì, còn không mau để Tiểu Thẩm vào.”

Thiên Thiên ủ rũ cụp đầu đành để Thẩm Hạo vào nhà.

Vừa vào cửa cô liền cảm thấy không ổn, ba người bạn của má Diêu đều nhìn lại, mỗi người đều cười như hoa nở trên mặt.

“Con rể nhà chị a, trước kia sao không nghe chị nhắc đến?”

“Dáng người thật không tệ.”

“Chàng trai làm việc ở đâu vậy?”

“Quen Thiên Thiên được bao lâu rồi?”

“Chừng nào thì có hỉ sự? Bà má vợ à, đến lúc đó chúng tôi cũng muốn uống chén rượu mừng a.”

Ngươi một lời, ta một lời, mồm năm miệng mười nói tới Thiên Thiên nhức đầu.

Thẩm Hạo rất biết phối hợp cười theo, Thiên Thiên thật lo lắng không biết anh có bị liệt mặt vì cười không.

“Mau, mau.” Má Diêu vui mừng rạo rực nói.

Thiên Thiên thở hổn hển, hít thở thật sâu, hôm nay nhất định là ngày xui của cô mà, làm hại cô không chỉ xấu mặt bên ngoài mà về nhà còn rước họa.

“Thiên Thiên a, con đưa Tiểu Thẩm vào phòng tâm sự, rót trà mời người ta đi, hộp trà trong ngăn tủ kế tủ lạnh đó, ai da, bài tốt. Tiểu Thẩm a, con thật là phúc tinh của bác.” Mặt cô đỏ hết mức.

Thiên Thiên muốn khóc, anh ấy là phúc tinh của má, nhưng tuyệt đối là khắc tinh của con. Cô sợ má Diêu lại nói thêm gì đó nên vội vàng đẩy Thẩm Hạo vào phòng ngủ.

“Giám đốc Thẩm, anh ngồi đi, em đi pha trà.”

Thẩm Hạo nhẹ nhàng bĩu môi, mỉm cười gật đầu.

Anh chắp tay sau lưng, đánh giá kĩ càng phòng của cô.

Tường màu hồng nhạt, tủ đứng màu hồng nhạt, bàn máy tính màu hồng nhạt, khăn trải giường và túi xách màu hồng nhạt, ngay cả máy điều hòa cũng màu hồng nhạt. trên giường chất đầy búp bê, trên tủ đầu giường có một khung ảnh, Thẩm Hạo tùy tay cầm lên xem, là ảnh chụp chung của Thiên Thiên và Mễ Bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.