Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên

Chương 74: Chương 20( part 01)




Lần thứ 2 Cầm trở lại căn phòng này nhưng lần này căn phòng trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều, chỉ có anh cùng Bạch An.

Bạch An nằm trên giường, ánh mắt như biển sâu nhìn Cầm. Cô cất dọng lạnh nhạt nói:

- Vậy ra ngươi chính là người mà cha ta chọn đến chữa bệnh cho ta đi. Có thể cho ta biết ta còn bao nhiêu thời gian không. Ta muốn nghe lời nói thật.

Cầm hơi lưỡng lự 1 chút rồi lên tiếng:

- Từ giờ đến khi thể chất của nàng hoàn toàn đại thành có lẽ còn khoảng 3-6 tháng nữa. Trong khoảng thời gian này, nếu như không tìm người song tu thì vô cùng nguy hiểm. Tìm được càng sớm thì càng dễ dàng thành công.

- Vậy sao. Thế thì đến đi. 1 lần kết thúc cho tất cả.

Dọng nói không thể hiện ra được cảm xúc của cô, dường như mọi cảm xúc đã bị đánh cắp. Nhưng Cầm nhạy cảm nhìn ra được tất cả chỉ là giả vờ. Cô nàng đang cố tỏ ra kiên cường.

Cầm tiến đến giường. Nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Bạch An không có phản kháng mà im lặng nhắm mắt lại như đã nhận mệnh.

Nhưng cô chờ mãi chờ mãi thì điều đó vẫn không đến, cô khẽ mở mắt thì chào đón cô là 1 nụ cười đầy tòa nắng khiến tim cô khẽ nhảy loạn.

Hắn mỉm cười hôn lên trán cô và nói:

- Yên tâm, tuy ta tu là song tu công nhưng sẽ không bao giờ làm cái chuyện cưỡng ép người con gái song tu cùng mình. Làm như vậy là tổn thương âm dương và có khi thần công của ta còn bị phế nữa. Trong khoảng thời gian này ta sẽ khiến nàng yêu ta, yêu say đắm đến mức cam tâm tình nguyện cùng ta song tu. Bạch An, nàng có thể cho ta 1 cơ hội để chinh phục nàng không.

Bạch An dù là công chúa nhưng là 1 vị công chúa trong nhà kính, chưa từng tiếp xúc với sự đời thì làm sao có thể chống cự được những lời đường mật như thế này chứ.

Đây có thể nói là lần đầu tiên cô nghe những lời như thế, lần đầu tiên được 1 người khác hôn trái. Cái cảm giác ấm áp này là lần đầu tiên cô cảm thấy. Trái tim thiếu nữ loạn nhịp. Mặt cô vốn trắng bệch nay lại có chút đỏ lên. Cô chôn đầu vào trong chăn không dám nhìn về phía thiếu niên này.

Cầm trông thấy thế thì mỉm cười. Những thiếu nữ chưa tiếp xúc sự đời như thế này quả thật vô cùng dễ đối phó. Chỉ cần vài câu đường mật là có thể lừa gạt.

Bây giờ, hình tượng của anh trong lòng cô nàng này đã được tạo dựng. giờ đây là lúc củng cố, biến nó thành không thể cản phá.

Cầm lên tiếng:

- Cô có biết đến thế giới pokemon không.

Dường như tìm được đề tài mình thích, Bạch An không khỏi nhô đầu ra nói:

- Có biết 1 chút. Nhưng mà ta không có tu luyện, chỉ là thường nhân do đó không thể đi vào.

Cầm vẫn giữ nụ cười tỏa nắng trên miệng nói:

- Thế nàng có muốn vào trong xem không.

- Tất nhiên là có. Nhưng ta đã từng thử và không thể thành công.

- Đó là máy thường. Cần có nhất định tinh thần lực mới có thể đi vào.

- Nhưng đây là máy đặc chế, là máy đôi. Chỉ cần tinh thần lực của ta đủ mạnh hoàn toàn có thể chèo chống cho nàng. Thế nào, có muốn thử không.

Nói rồi anh lôi ra 1 cái máy có 2 buồng sát nhau, thiết kế khá là tinh xảo. So với loại máy chơi game ngoài thị trường không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Bạch An nhìn cái máy chơi game mà ánh mắt hiện lên khát vọng. Thế giới pokemon ra mắt cô biết không. Tất nhiên biết, hơn nữa lúc đó cô cũng rất kích động. Bởi vì đối với cô, đi ra ngoài chơi đùa là niềm vui thú lớn vô cùng.

Nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải có tinh thần lực. Nhưng cô chưa từng tu luyện thì lấy đâu ra tinh thần lực cơ chứ.

Bây giờ, cơ hội lại hiện ra trước mắt mình thì cô không kích động sao được. Nhưng kích động là vậy cô cũng không dám nói ra. 1 phần vì lễ nghi mà càng nhiều hơn là cô còn e ngại thanh niên này. Nhưng quả thật việc có thể đến 1 thế giới tinh thần thỏa mái chạy nhảy quá mê người khiến cho cô không thể nào quyết định được. Cô lúc này quả thật vô cùng xoắn xuýt không biết là đi hay ở.

Lúc này, 1 bàn tay to lớn bế thốc cô lên khiến cô sững sờ. Người đó hiển nhiên là Cầm.

Bạch An lúc này quả thật vô cùng bối rối không biết nên làm gì,phản kháng và la lên hay là để mặc.

Nhưng chẳng để cô kịp suy nghĩ cách giải quyết thì cô đã nhẹ nhàng đặt vào trong máy chơi.

Hắn cũng nằm vào máy khác mỉm cười:

- Đội mũ vào đi và chúng ta cùng đến 1 thế giới khác nào.

…….

Ánh sang lóe lên khiến Bạch An hơi nheo mắt. Nhưng tai của cô vẫn nghe được tiếng chim hót, tiếng thú gầm. Mũi cô ngửi được 1 mùi khác lạ không biết bao lâu rồi cô chưa được ngửi, mùi thiên nhiên.

Từ từ mở mắt, 1 thảo nguyên rộng lớn hiện ra trước mắt cô. 1 thiên nhiên chân chính.

Vẻ mặt cô hiện lên sự kích động vô cùng. Đây chính là thứ cô luôn khát khao, là thứ cô luôn muốn hướng tới. Được tự do.

Cô bước đi, những bước chân có chút lóng ngóng nhưng là những bước chân tràn đầy sự xung sướng.

Cô đang tự do ngoài thiên nhiên.

Đúng lúc này, 1 dọng nói vang lên:

- Chào mừng đến thế giới pokemon.

Bạch An quay người lại, 1 nụ cười tỏa nắng chào mừng cô.

Ngươi đến không ai khác chính là cầm. Anh cười nói:

- Sao, cảm giác được tự do như thế nào.

Biết có người ở đây khiến cô hơi đỏ mặt vì sự thất thố của mình nhưng rất nhanh cô lấy lại sự bình tĩnh cần có của 1 vị công chúa quyền quý. Cô nói:

- Thật sự là 1 cảm giác thật tuyệt. Đã rất lâu rồi ta chưa từng cảm nhận thiên nhiên gần đến như vậy, cảm ơn ngươi đã mang nó đến cho ta.

Cầm khoát tay nói:

- Thế này đã là gì, cô đừng quên thế giới này là thế giới gì.

Ngay sau đó, từng quả bóng rơi xuống đất, từng con pokemon hiện ra. Nào là Pikachu, celebi, EVee… toàn là những con pokemon vô cùng dễ thương mà anh đặc biệt chuẩn bị.

Đây có thể nói là đòn sát thủ mà bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể bỏ qua. Và vị công chúa này cũng vậy. Lúc đầu cô nàng còn hơi dừ chừng nhưng rất nhanh cô đã bị sự đáng yêu của những con thú này mê hoặc mà vui chơi cùng chúng. Có thể nói là chơi đến quên trời đất.

Cầm cũng không kè kè bên cạnh cô mà để cô tự khám phá thế giới này. Để cô đi trên chính đôi chân của mình.

Anh chỉ xuất hiện lại sau 4 tiếng để nhắc cô rời đi tránh ảnh hưởng sức khỏe.

Cứ thế, ngày qua ngày, 1 tuần đã trôi qua. Cứ đến giờ, Cầm lại mang máy chơi game vào để đưa Bạch An vào thế giới pokemon đi chu du và đón cô về sau 4 tiếng.

Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt.

Cầm để lại máy ở đây mà không mang về. Anh nhìn cô và nói:

- Có lẽ đến đây thì chúng ta cần chia tay thôi. Ta có lẽ cần đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.