Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên

Chương 20: Chương 12( part 01)




“Phụt!” Ngay tại thời khắc ánh mắt của Thập Tam Nương nhìn về phía không trung, ở một nơi cách đó rất xa, Triệu Trinh Ngọc phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp từ trên lưng Bạch Tượng ngã xuống đất.

“Tỷ, tỷ bị làm sao vậy?” Triệu Quốc Đạt kinh hãi từ trên lưng Phong Lang Vương nhảy xuống, đem Triệu Trinh Ngọc nâng lên.

“Ta… ta… không sao!” Triệu Trịnh Ngọc yếu ớt đưa tay lên lau vết máu trên miệng, nói.

“Tỷ, rốt cuộc là ngươi bị làm sao? Tại sao đang yên đang lành lại ngã xuống đất?” Trong mắt Triệu Quốc Đạt vẫn không dấu nổi sự lo lắng.

“Đệ không cần phải lo lắng cho ta… ra lệnh… ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ lui lại… phía quân địch có cường giả Thánh Cấp… Cấm Chú của ta đã bị phá… vừa rồi… vừa rồi là ta bị phản phệ!” Triệu Trinh Ngọc khó khăn lắm mới lên tiếng được, sau đó cũng liền hôn mê đi.

“Tỷ, tỷ mau tỉnh lại đi!” Triệu Quốc Đạt không khỏi kinh hãi hô lên.



Đoàn người Trần Vũ vẫn đang tiếp tục lên đường, Mê Vụ Cốc này quả thật là một mảng mê vụ không thấy đầu không thấy đuôi. Lúc đi trên đường, bọn họ cũng mấy lần bị một đám Thực Nhân Hoa công kích, nhưng rất nhanh liền bị nhóm Hồng Nữ quân của Mạc Hiên đi phía trước tiêu diệt gọn gàng. Mọi người lại tiếp tục đi chừng hơn hai, ba canh giờ gì đó, lúc này mới thấy mê vụ ở chung quanh nhạt đi, mà trước mặt lại hiện ra một cái sơn cốc.

“Đây chính là cửa khẩu đi vào Hồ Điệp cốc, bên trong thường xuất hiện rất nhiều Hồ Điệp, Mê Vụ Cốc này cũng là do Mê Huyễn phấn của đám Hồ Điệp trong cốc đi ra ngoài kiếm ăn lưu lại. Mọi người nhớ cẩn thận!” Mạc Hiên một bên chỉ tay về phía trước, một bên giải thích cho nhóm người Trần Vũ nghe.

Trần Vũ cũng không nói lời nào, chỉ gật gật đầu, rồi dẫn theo mọi người đi theo phía sau. Chỉ là, mọi người còn chưa đi tới cửa sơn cốc, đã có một nhóm người đứng xung quanh vách đá chạy ra, hô lên: “Các ngươi là người nào? Nơi này là lãnh địa của Hắc Hổ bang chúng ta, không có lệnh của bang chủ, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhập cốc!”

Mọi người ngước mắt nhìn lên, thấy người đang nói chuyện là một gã đàn ông chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thân cao hơn hai thước (một thước tương đương với một mét hiện thời), tay cầm trọng nỏ, đầu để trọc, trên người bị hình xăm che kín, chỉ khoác ở bên ngoài một lớp áo da thú cực kỳ đơn bạc, may là thân dưới của hắn vẫn được che kín bằng một tấm da thú khác.

Mạc Hiên nhìn ra người này chỉ là một gã cung thủ Cao Cấp tầng một, còn đám thủ hạ đứng xung quanh chỉ có thực lực Trung Cấp trở xuống, liền hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, ta là con gái của thành chủ Phượng Hoàng trấn, nhận lệnh đến đây tiễu trừ phản tặc, kẻ nào trong các ngươi dám ngăn cản chúng ta, chính là đồng lõa với phản tặc, sẽ bị tru sát cả nhà!”

Mạc Hiên vừa nói, vừa tản ra khí tức cường giả Thiên Giai của mình, nhưng đám người Hắc Hổ bang đứng ở trên vạch núi dường như không sợ một chút nào, còn cất tiếng cười lên ha hả. Tên thủ lĩnh đầu trọc cười nói: “Mỹ nữ, ngươi nói ngươi là con gái của thành chủ đại nhân, thì ngươi sẽ là con gái của thành chủ đại nhân hay sao? Vậy thì ta đây chính là thành chủ đại nhân, con gái, mau tới đây gọi ta một tiếng cha đi!”

Tên thủ lĩnh đầu trọc vừa nói ra lời này, đám thủ hạ dưới trướng càng vui thú cười to.

“Ha ha ha, đúng đúng đúng, con gái, ngươi có nghe cửu gia nói gì hay không, mau đến gọi cha đi!”

“Phải phải, mau gọi cha đi!”

“Ha ha ha, gọi cha nhanh đi!”

“…”

Nghe mấy lời này, Mạc Hiên giận đến tím mặt, nàng không khỏi quát lên một tiếng: “Câm miệng hết cho ta! Nếu kẻ nào còn dám nói ra mấy lời như vậy nữa, ta sẽ tới cắt đầu lưỡi của các ngươi!”

“Ha ha ha, muốn cắt lưỡi của chúng ta! Mỹ nữ, ngươi nếu như đem mấy lời này nói ở trên giường, ta sẽ còn có một chút hứng thú đấy! Ha ha ha!” Tên đầu trọc cười to một tiếng.

“Ha ha ha! Phải phải!”

“Ha ha ha!”

Đám thủ hạ phía dưới cũng hùa theo, bắt đầu nói ra những từ ngữ cực kỳ tục tĩu, cực kỳ khó nghe, làm cho đám nữ nhân của Hồng Nữ quân đều xấu hổ, đỏ mặt, giận không thể đem đầu lưỡi của từng người bọn hắn cắt xuống.

“Khốn kiếp, bọn khốn này, dám nhục mạ tiểu thư, chư vị tỷ muội theo ta lên làm thịt bọn chúng!” Tiêu Thục Hân quơ quơ đại kiếm trên tay, quát to.

Mấy Hồng Nữ quân ở phía sau cũng bắt đàu rục rịch, không thể ngồi yên.

“Đứng lại hết cho ta!” Mạc Hiên khẽ quát một tiếng, làm cho nhóm Hồng Nữ quân phía trước chỉ có thể đứng lại, không dám lao lên nữa.

“Tiểu thư, ta thấy trong này ắt hẳn có quỷ kế, chúng ta nên đề phòng thì hơn!” Tiêu Ánh Nguyệt điềm tĩnh đứng ở một bên nhắc nhở Mạc Hiên.

“Hừ, chẳng lẽ ta còn không nhìn thấy sao, bọn chúng là đang muốn chọc tức để cho ta liều mạng xông vào để cho chúng ta mắc bẫy của bọn chúng, đây rõ ràng chính là dương mưu!” Sắc mặt Mạc Hiên lúc này cực kỳ khó coi, mặc dù nàng biết là bên trong có bẫy, nhưng vẫn khó có thể nhịn được.

“Đáng tiếc, khoảng cách từ đây đến vách núi quá xa, chúng ta lại không có cung tiễn thủ, không thể nào công kích xa đến như vậy, nếu không thì bọn chúng đã không càn quấy như thế rồi!” Tiêu Ánh Nguyệt cũng có khổ mà không nói nên lời.

Nói đến đây, ánh mắt của Mạc Hiên và Tiêu Ánh Nguyệt không khỏi nhìn sang chỗ của Trần Vũ, nhưng sau đó các nàng liền lắc đầu thở dài. Đương nhiên các nàng không thể nào tin tưởng, một tên thợ săn Sơ Cấp tầng chín như Trần Vũ có thể làm gì được bọn người Hắc Hổ bang đang đứng ở trên vách núi kia.

“Khặc khặc khắc, tiểu tử, mấy mỹ nhân kia đang muốn ngươi ra tay giúp đỡ, mà hình như là các nàng không tin tưởng năng lực của ngươi cho lắm nha!” Hắc Long đang xoay quanh ở trên Hắc Long Giới, cười xấu xa nói.

Trần Vũ quả thật cũng có chút xấu hổ, tính ra thì trong đội ngũ lần này, hắn chính là người có thực lực thấp nhất. Nhưng hắn có thể làm gì được đây, hắn chỉ vừa đến thế giới này chưa tới hai tháng, đẳng cấp như hiện tại đã là không tồi rồi.

“Công tử, người có muốn ta đem bọn chúng giết sạch hay không?” Lúc này, Thập Tam Nương đột nhiên lên tiếng.

Trần Vũ có chút giật mình nhìn nàng một cái, nhưng sau đó liền lắc đầu, nói: “Không cần, chỉ là một đám gà đất chó sành mà thôi, ta có thể giải quyết được!”

Trần Vũ nói xong, liền đi về phía trước mấy bước, ngửa cổ nhìn lên trên vách núi, tay cầm Bạch Ngân Cung, tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

“Ồ, Cửu gia, người nhìn xem, phía dưới có một tên đến nộp mạng cho Cửu gia kìa?” Một tên lính đứng ở bên cạnh tên đầu trọc, đột nhiên hô lên, đưa tay chỉ xuống phía dưới.

Tên thu lĩnh đầu trọc hơi nhìn xuống dưới, sau đó liền khịt mũi khinh thường, nói: “Hừ, chỉ là một tên nhãi nhép tôm tép, muốn làm anh hùng trước mặt mỹ nhân sao! Ngu dốt tự tìm đường chết!”

Nói xong, tên thủ lĩnh đầu trọc đem cây nỏ lớn trên tay nâng lên, cười ha hả: “Này, mấy mỹ nữ bên dưới, các ngươi có phải là hết người rồi không, làm sao lại kêu một tên nhóc còn chưa hỉ sạch mũi chạy đến đây vậy? Có phải các ngươi muốn nằm trên giường của ta đến phát điên rồi hay không? Ha ha ha!”

“Chết tiệt, tên đần đó chạy lên trước làm gì vậy?” Đến lúc này, Mạc Hiên cũng không nhịn được nữa, mắng lên thành tiếng.

“Tiểu thư, chúng ta có cần xông lên hay không?” Tiêu Thục Hân thì múa múa đại kiếm, hai mắt sáng quắc.

“Lên! Đương nhiên là xông lên rồi!” Mạc Hiên bất đắc dĩ hạ lệnh.

Nhưng đúng lúc này, Trần Vũ lại xoay người nhìn sang các nàng nói: “Yên tâm đi, chỉ là một chút ít râu ria mà thôi, ta có thể giải quyết được!”

Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh này của hắn, trong lòng Mạc Hiên không hiểu nhảy lên một cái, nhưng sau đó liền trừng mắt lên nói: “Ngươi nghĩ nơi này là nơi nào? Mau lui xuống cho ta!”

Trần Vũ làm gì mà để ý đến lời của nàng, hắn trực tiếp phất tay, nói: “Hắc Long, xông lên trên giúp ta chấn nhiếp mấy tên đó một chút, ta sẽ tự tay hạ tên đầu trọc kia trước!”

Hắc Long lúc này cũng không có làm ra vẻ mặt khó chịu, còn cười lên hắc hắc nói: “Hắc hắc, tiểu tử ngươi đã động xuân tâm rồi sao! Ngươi có cần ta đem nàng khống chế lại đem lên giường cho ngươi hay là không?”

Mặt Trần Vũ không khỏi đen lại: “Ngươi chớ có ở đó mà nói bậy! Lên nhanh đi!”

“Hắc hắc, được rồi, được rồi, ta lên liền đây!” Hắc Long cười to một tiếng, sau đó liền phóng thẳng lên trên chỗ của đám người Hắc Hổ bang.

“Ồ, Cửu gia, trên người tên tiểu tử đó có một con rồng!” Lại là tên lính đứng bên cạnh tên đầu trọc hô lên.

“Khặc khặc, quả nhiên là như vậy!” Tên thủ lĩnh đầu trọc sau khi nhìn thấy Hắc Long không những không sợ hãi, lại còn cười lên vô cùng hưng phấn. Chỉ thấy, trên tay hắn lúc này lại nhiều thêm một mũi tên màu đen, ánh lên một tia hàn quang cực kỳ u lãnh.

Hắc Long vừa mới tới gần, trong lòng nó đột nhiên cảm giác có một tia bất an, liền vội vàng xoay người lại bỏ chạy. Chỉ có điều, lúc này dường như nó đã chậm mất rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.