Hào Hoa Kiếm Khách

Chương 3




Minh Minh thấp giọng nói bên tai Tề Nhạc:

- Chỉ có cha tôi và một số ít nhân vật cao tầng của quốc gia mới biết rõ sự tồn tại của chúng ta.

Lão nhân mỉm cười nói:

- Từ góc độ nào đó mà nói, tôi thập phần bội phục các người, một mực bảo hộ phương đông trong bóng tối, cho nên, tôi đại biểu quốc gia cảm tạ các người, cũng nguyện ý đại biểu quốc gia trợ giúp tất cả cẩn thiết cho các người. Chuyện vừa rồi tôi sẽ xem như chưa xảy ra, nếu như Đức nhi có chỗ nào đắc tội, tôi sẽ thay nó xin lỗi anh.

Tề Nhạc vội vàng đứng lên, nói:

- Bá phụ, tôi và Cơ Đức đại ca không có gì, chúng tôi chỉ luận bàn mà thôi.

Nói đến đây, tay trái của hắn vô ý thức sờ sờ tay phải, Kỳ Lân Tí, rốt cuộc Kỳ Lân Tí sẽ mang lại cho mình năng lực mạnh mẽ như thế nào?

Lão nhân nói:

- Bí mật thủ hộ giả phương đông của các người, tôi không muốn hỏi nhiều, Minh Minh đã nói sơ qua lý do vì sao mang anh trở về đây, như vậy đi, hôm nay anh nên đi trước. Náo động vừa rồi, chỉ sợ tôi sẽ tiếp không ít cuộc điện thoại. Về sau có rảnh, hoan nghênh anh thường xuyên tới chơi. Đức nhi, đưa tiễn anh bạn này đi.

Cơ Đức ngồi ở bên cạnh không có lên tiếng, nhưng ánh mắt của hắn không lúc nào rời khỏi thân thể Tề Nhạc, nghe được cha hắn nói, lúc này mới vội vàng ứng một tiếng, Tề Nhạc cùng Minh Minh cũng cáo từ lão nhân, dưới sự dẫn dắt của Cơ Đức rời khỏi nhà.

Ba người vừa đi thang máy xuống lầu một, đã nhìn thấy mười mấy lính đặc công từ bên ngoài chạy vào, mang theo các loại công cụ, bọn họ cũng không có đi thang máy, là trực tiếp đi cầu thang. Tề Nhạc mơ hồ nghe được tiếng người đang nói.

- Rốt cuộc là chuyện gì! Căn nhà này được thiết kế chống được cả bom hạt nhân, làm sao có thể bị con người phá hư.

Nghe những lời này, trong nội tâm Tề Nhạc ứa mồ hôi lạnh, thiết kế chống được cả bom hạt nhân, khoa trương như vậy?

Ba người lại đi lên xe việt dã lúc trước của Cơ Đức, vẫn ngồi ở vị trí lúc trước, Cơ Đức khởi động ô tô, nhưng hắn không có giật mạnh nữa, mà quay đầu ra sau nhìn Tề Nhạc.

- Tôi đã quyết định.

Tề Nhạc nghe được câu này thì giật mình.

- Anh quyết định cái gì?

Cơ Đức kiên định nói:

- Tôi sẽ bái anh làm thầy.

- Cái gì?

Tề Nhạc thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, nói:

- Tôi không nghe lầm chứ? Anh bái tôi làm thầy?

Cơ Đức gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi muốn bái anh làm thầy. Cho tới nay tôi cảm giác thực lực của mình rất mạnh, lần này từ bộ độc đặc chủng Lam Long trở về, chuẩn bị gia nhập chi bộ đội đặc thù mà cha tôi nói, nhưng mà, hiện tại xem ra có chút nóng vội, thực lực của tôi còn quá kém, cho nên tôi muốn bái ngài làm thầy, ra ngoài học tập.

Chữa ngài cuối cùng làm cho Tề Nhạc cảm thấy xấu hổ, nói:

- Thiếu đạo đức, ah, không, Cơ Đức. Tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của anh. Hơn nữa, tuổi của anh lớn hơn tôi, lại là anh của Minh Minh, làm sao có thể?

Cơ Đức nghiêm mặt nói:

- Cái gọi là học không trước sau, người đạt được đi trước, thực lực của anh mạnh như vậy, tôi nhất định phải bái anh làm thầy, chuyện này đã quyết định, sư phụ, đợi lát nữa tôi sẽ dập đầu, chính thức bái sư.

Tề Nhạc cười khổ nhìn qua Minh Minh đang cố nén cười.

- Minh Minh, anh của cô nói thế, có phải anh ta bị chấn động đầu óc, hay là đầu óc bị bệnh không?

- Phi.

Minh Minh tức giận nói:

- Anh của tôi trải qua huấn luyện đặc thù, ý chí còn cứng rắn hơn cả sắt thép. Nhưng mà, tôi rất ngạc nhiên anh làm thế nào đấy, chuyện này căn bản không có khả năng! Chẳng lẽ anh không có phát hiện, tất cả vách tường trong tòa lầu đó đều dày một mét năm, kết cấu bên trong đều là xi măng cốt thép, hai bên còn có một tầng kim loại gia cố thêm à, cho dù là sóng xung kích của bom hạt nhân cũng không phá hủy được, anh lại có thể đánh ra một cái động lớn như vậy, thực khó có thể tưởng tượng. Trong tòa nhà đó có một màn điện từ bảo hộ, bất luận là tên lửa đạn đạo gì cũng không tập trung được đấy.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Không quản các người có tin hay không, ngay cả tôi vừa rồi cũng không biết công kích lúc đó phát ra thế nào. Tâm của tôi rất loạn, đi thôi, chúng ta về trước rồi nói sau.

Cơ Đức lái xe rất nhanh đem Minh Minh cùng Tề Nhạc đưa tới tước cửa đại học Thanh Bắc, hắn vốn muốn lập tức bái sư, nhưng vẫn bị Tề Nhạc ngăn cản, Tề Nhạc cũng không muốn thu đồ đệ mà mình còn không mạnh hơn người nta, cơ hồ là mang theo Minh Minh chạy trối chết, hắn không chú ý tới, trong quá trình chạy trốn, không biết lúc nào đã kéo tay Minh Minh.

Tuy Minh Minh trên đường trở về luôn cười nói với anh mình và Tề Nhạc, nhưng trong nội tâm nàng kỳ thật cũng tràn ngập nghi hoặc, nàng thật sự khó mà tin được anh mình lại bại trong tay Tề Nhạc. Mà lực công kích Tề Nhạc biểu hiện ra quá mức kinh khủng a.

Đi vào sân trường, Minh Minh đã rút tay mình ra khỏi tay của Tề Nhạc, tại đại học Thanh Bắc nàng đã có chút danh tiếng, cũng không hy vọng có ai nhìn thấy chuyện bát quái của mình, hơn nữa tay Tề Nhạc rất nóng, bị hắn cầm tay Minh Minh cũng có chút hoảng hốt.

- Tề Nhạc, hiện tại chỉ có hai chúng ta, anh có thể nói rồi đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Minh Minh thấp giọng hỏi.

Tề Nhạc ân một tiếng, nói:

- Kỳ thật, tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra, Minh Minh tôi phải hỏi cô rồi, trong tất cả Kỳ Lân xuất hiện tới bây giờ, có phải từng xuất hiện Kỳ Lân Tí không, nếu có, tại sao không ai mạnh như vậy?

Minh Minh suy nghĩ, cau mày nói:

- Không có a, tôi ngheTrát Cách Lỗ đại sư đã từng nói qua một ít về chuyện của Kỳ Lân, nhưng chưa từng nghe qua về Kỳ Lân Tí! Năng lực Kỳ Lân bình thường đều dựa vào tường vân trên người Kỳ Lân mà định đoạt, vân lực càng mạnh, thực lực cũng càng mạnh. Anh là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, thực lực nên có lôi, hỏa, thủy, phong bốn loại, làm gì có Kỳ Lân Tí.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Nhưng mà, tôi ở nhà cô đã dùng Kỳ Lân Tí đánh bại anh của cô đây.

Minh Minh cau mày nói:

- Kỳ Lân Tí? Kỳ Lân Tí, rốt cuộc là cái gì? Cái này chỉ sợ ngay cả Trát Cách Lỗ đại sư cũng không biết. Xem ra, huyết mạch Hắc Kỳ Lân của anh quả nhiên khác với những Kỳ Lân trước kia, những chuyện này chỉ có thể dựa vào anh tự lục lọi thôi. Nếu như anh có thể khống chế lực công kích của Kỳ Lân Tí, như vậy, sau này anh sẽ tự bảo vệ mình, không cần chúng tôi bảo hộ.

Tề Nhạc lặng người, nói:

- Không có khủng bố như vậy chứ.

Minh Minh bật cười, nói:

- Anh của tôi là người vô cùng cao ngạo, hơn nữa anh ta có tự tin cực lớn vào thực lực của mình, lần này nếu như không phải anh mang đả kích thật lớn cho anh tôi, thì anh ta có thể bái anh làm thầy sao? Anh biết không? Tổng hợp thực lực anh tôi, so với khi tôi dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa còn mạnh hơn đấy, anh có thể tính toán được mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.