Hành Vân Công Tử

Chương 10: Chánh tà nan định rõ giới ranh - Vì Kiếm lệnh lao vào Hắc Tử




Tuyên Đế sau khi hạ triều nghe được tin Nguyệt Hy vào cung liền lập tức sai Vĩnh Khang công công bên người mình cấp tốc chạy qua bên Lạc Nguyên điện nơi các hoàng tử đang học đón Nguyệt Hy về. Từ lão sư đang dạy học thì có thái giám vào báo Vĩnh Khang công công bên Chính Vân điện của Tuyên Đế đến liền có chút giật mình nhưng ngay sau đó liền vỡ lẽ ra, chắc là vị hoàng đế anh minh thần võ của Nhật Diệu hoàng triều này nghe tin tiểu quận chúa vào cung liền không nhịn được rồi, sau đó đành lưu luyến không rời tiễn tiểu ôn thần vừa đáng yêu vừa đáng hận nào đó đi rồi.

Nguyệt Hy được Vĩnh Khang công công bế vào tận bên trong chính điện của Chính Vân điện, giao vào tận tay Tuyên Đế đang ngồi phía sau long án. Nhìn thấy gương mặt vị hoàng bá bá luôn yêu thương mình trước mặt, Nguyệt Hy liền nở một nụ cười đáng yêu đến không đền mạng, lại dùng giọng nói ngọt ngào trong trẻo của mình gọi bá bá, làm cho Tuyên Đế phải bế nàng lên hôn liền mấy cái mới thỏa mãn, lại chọc cho nàng khanh khách cười, cũng rộng lượng không lau đi đám nước miếng trên mặt mình. Nhưng sau đó Tuyên Đế cũng rất cẩn thận lấy khăn lau mặt lại cho Nguyệt Hy rồi mới để nàng ngồi xuống bên cạnh mình chơi đùa.

Tuyên Đế đã cho người làm sẵn một bộ bút, mực vừa tay với Nguyệt Hy để nàng giải sầu, lại cho người chuẩn bị rất nhiều sách kí, sử, địa lí để một bên. Người bên cạnh Nguyệt Hy đều là người của Tuyên Đế nên dĩ nhiên hắn biết tiểu bảo bối của mình thích nhất là đọc sách, viết chữ. Lúc biết được chuyện này Tuyên Đế đã hết sức ngạc nhiên, sau đó là vô cùng kiêu ngạo tiểu bảo bối của hắn quả nhiên là thiên tài a. Nghe cung nữ bên cạnh Nguyệt Hy báo lại: Sau khi biết nói, tiểu bảo bối liền có hứng thú đặc biệt với sách, nhất định đòi học chữ, ma ma bên cạnh cũng chỉ cho là tiểu hài tử đùa giỡn một lúc rồi chán nên cũng không để ý, tiểu bảo bối muốn học chỗ nào liền dạy chỗ đó, ai ngờ sau một thời gian tiểu quận chúa liền có thể tự cầm sách đọc khiến mọi người hoảng sợ không dứt.

Nguyệt Hy sau khi viết chữ chán rồi liền chuyển sự chú ý sang thư phòng này, tròn mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Ngày hôm nay đối với nàng quả thực là trải nghiệm vô cùng mới mẻ, cũng vô cùng vui vẻ. Nghĩ lại chuyện hồi sáng mình đã làm, nàng có cảm giác thực ngây thơ, lúc phát hiện ra mình đang làm gì thì tay đã nắm mớ râu của Từ lão sư rồi, cảm giác được trẻ lại, làm những chuyện người thường không dám làm này thực ra cũng không tệ, nhớ lại gương mặt vô lực của Từ lão sư lúc bị nắm râu mà không nỡ làm gì mình khiến nàng cảm thấy thực ấm áp, loại ấm áp mà kiếp trước nàng chưa từng thử qua, khiến người ta chỉ muốn chìm trong đó, không rút ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.