Hành Trình Xuyên Không Của Phùng Tiếu Tiếu

Quyển 2 - Chương 17: Quẻ bói hầu tiên




“Lũ nhóc năm nay thế nào?” Trong gian phòng tối bỗng vang lên một giọng nói, là giọng nữ thoạt nghe rất dịu dàng và trong trẻo.

“Không khác gì năm ngoái.” Lên tiếng thứ hai là giọng nam lạnh lùng, âm thanh cứng nhắc vô vị, quả thực cứ như người máy.

“Ha ha! Dòm nhóc mập bên kia kìa! Nó ngồi nát ngựa gỗ luôn rồi!” Lần này là giọng nam trẻ tuổi, hắn đang cười lớn, nghe đến là hớn ha hớn hở.



Ba người điểm qua từng tân sinh một, thỉnh thoảng nhận xét đôi câu, trong phòng thoáng chốc náo nhiệt hẳn lên.

“Đủ rồi! Cournot! Hai người rõ ràng là một, làm ơn đừng nói chuyện với nhau nữa!” Một giọng nữ uy nghiêm xen vào, lời vừa thốt ra, tiếng cười của người trẻ tuổi lập tức ngưng bặt.

Trong phòng không hề bật đèn, nguồn sáng duy nhất phát ra từ màn hình, có cả một mặt tường được bao phủ bởi màn hình, một trăm hình ảnh hiển thị đủ mọi góc độ của công viên trò chơi giờ phút này.

Hiện tại, trong phòng có tổng cộng bảy người và chín đôi mắt đang bí mật quan sát biểu hiện của các tân sinh thông qua máy theo dõi:

Vô luận là Lôi long ngốc nghếch ngồi nát ngựa gỗ, hay cảnh tượng những tân sinh khác bị dọa đến mức biến thành nguyên hình tháo chạy khỏi nhà kinh dị, thậm chí cả cảnh thí sinh bốn mắt rao bán xu trò chơi… Hết thảy đều bị hệ thống theo dõi được bố trí ngầm quay lại hết, sau đó trình chiếu một cách chân thật trước mặt nhóm giám khảo.

Đúng vậy, bảy người trong phòng lúc này chính là giám khảo của kỳ thi nhập học năm nay.

Ách… Bảy người? Mười tám con mắt? Người hỡi, có tính sai chỗ nào không?

Khụ khụ! Không sai đâu, một giám khảo trong số đó có ba đôi mắt lận! Trước đây mấy bạn đã từng gặp chủng tộc này rồi mà, là người ba đầu mở hàng ăn trong vũ trụ đấy!

“Ây dô ~ Tôi thích nhóc mập này rồi nha ^_^, trông nó rất thích hợp gia nhập khoa Ẩm thực chúng tôi!” Cái người tên Cournot vừa nói chuyện rồi bị quát bắt im mồm chính là giám khảo ba đầu, hai đầu là nam, một đầu nữ, thân hình cao to, ngực lép, nửa người dưới… mặc thùng thình, thật khó mà phân biệt giới tính.

“Hừ! Có chắc đằng ấy muốn nó vào khoa Ẩm thực, chứ không phải phòng bếp của khoa Ẩm thực không?” Một phụ nữ vóc dáng nhỏ xinh bên cạnh phản bác: “Tôi thấy cậu ta nên vào khoa Cơ giới thì có, cậu ta rất có tính nhẫn nại, hơn nữa còn cực kỳ tập trung. Mỗi ngựa gỗ nặng một tấn, cậu ta có thể dễ dàng ráp lại ngựa gỗ, độ kiên nhẫn và khí lực đều đạt chuẩn vào khoa Cơ giới.”

“Khí lực lớn cũng hợp với khoa Ẩm thực mà! Dao phay nhà tôi cũng nặng lắm ý ^_^” Cournot tiếp tục cười ha ha, đầu này nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, hai đầu khác của hắn/cô cũng không nhàn rỗi, đã sớm điều tra nguyện vọng của tiểu Lôi long thông qua quang não: “Ô! Coi bộ tiểu Lôi Long thích mỹ thực nha ~ Nó đăng ký khoa chúng tôi rồi nè ^_^”

“… Nguyện vọng chỉ có giá trị tham khảo thôi.” Giám khảo nhỏ xinh của khoa Cơ giới bình tĩnh đáp lời hắn/cô.

“Nhưng cũng là tham khảo quan trọng nhất, không phải sao?” Cournot giữ nguyên dáng vẻ cười tủm tỉm, ba đầu đồng thời xoay về một bên, hắn/cô bắt chuyện với giám khảo kế bên: “Lam, anh nhìn trúng ai?”

Vị giám khảo mà hắn bắt chuyện là một người đàn ông dáng dấp hơn ba mươi, đeo kính, tóc quăn đỏ rối bù gần như che khuất nửa mặt.

“Màn hình số 18, đeo mắt kính.” Hắn lời ít ý nhiều chỉ ra màn hình.

“Chậc chậc! Tôi cũng chú ý tới tân sinh này, tham gia hết các hạng mục ưu thế của mình trong thời gian ngắn nhất rồi quyết đoán phanh lại, thời gian kế tiếp mang xu trò chơi đi bán với giá cao cho những tân sinh nhanh nhảu xài hết xu trước tiên mà không suy nghĩ chu toàn. Cậu nhóc rất có đầu óc kinh tế, thích hợp với khoa Kinh tế chúng tôi.” Tiếp lời hắn là một giám khảo mập mạp, đầu trọc lóc, không có lấy một cọng tóc, chẳng biết là bẩm sinh hay cố ý cạo, khoác áo choàng trắng, cả người thoạt nhìn như một quả cầu.

“Cậu ta, thích hợp với khoa Y học.” Giám khảo tóc quăn lại mở miệng, số lượng từ tuy ít, nhưng ngữ khí hết sức đanh thép.

Từ đầu hắn cũng chỉ quan tâm mấy trò chơi có độ phù hợp cao nhất với yêu cầu năng lực của khoa mình.

Là giáo viên khoa Y học, trò chơi hắn để tâm nhất là: Gắp, Búp, Bê!

Một xu có thể sử dụng một phút, trong vòng một phút đồng hồ phải dùng nút điều khiển khống chế dụng cụ gắp đi gắp búp bê bên dưới, không cần biết bao nhiêu búp bê, miễn gắp trong một phút thì đều thuộc về người chơi!

Dụng cụ gắp trong máy game vô cùng lỏng lẻo, có vẻ muốn gắp thành công chỉ còn nước cầu trời phù hộ.

Trên thực tế, rất nhiều người cũng tin như thế, cho rằng trò chơi ấy phải đánh đổi bằng nhân phẩm và vận số.

Nhưng sự thật đâu phải vậy: Bề ngoài nom có vẻ là trò chơi khảo nghiệm vận may, kỳ thực khảo nghiệm năng lực kiểm soát máy móc của người chơi mới đúng! Trong thời gian quy định gắp được càng nhiều búp bê càng chứng minh năng lực điều khiển của người nọ!

Nhanh chóng thích ứng với máy móc, hiểu rõ và bắt đầu sử dụng trong thời gian ngắn nhất, chỉ 20% người có được năng lực này. 20% ấy sẽ phân chia cho khoa Y lý, khoa Cơ giáp và khoa Cơ giới.

Mà trong số 20% có khả năng trúng tuyển, không phải ai cũng hợp với khoa Y học. Thời đại hiện nay, học sinh khoa Y học đâu chỉ tiến hành trị liệu giải phẫu bằng thủ công, đa phần đều nhờ đến sự hỗ trợ của máy móc, năng lực kiểm soát máy móc uyên thâm mới là điều kiện chuyên môn thiết yếu.

Trò chơi Gắp Búp Bê khảo nghiệm năng lực hàng đầu này.

Thí sinh mắt kính gắp được bốn búp bê trong một phút, hệ thống cho bốn mươi điểm, điểm có vẻ thấp, song nếu xem thành tích của các tân sinh khác thì sẽ không nghĩ vậy nữa.

Trong số những thí sinh từng chơi “Gắp Búp Bê”, cậu chàng mắt kính là người duy nhất gắp được búp bê, ngoại trừ cậu ta, trước đó không ai đạt điểm nào. Bởi lẽ trò chơi thực sự quá khó nhằn, thành ra không ai muốn thăm viếng nó nữa.

Cournot “Ơ” một tiếng thật dài, rồi lại cười: “Tiếc quá, nguyện vọng một của thí sinh này là khoa Ẩm thực chúng tôi mà, xem ra đôi tay chính xác của cậu ta thích thao tác các loại dụng cụ nấu nướng hơn rồi. Ngài biết đấy, hiện nay muốn trở thành đầu bếp giỏi ngày càng khó, đủ dạng thiết bị chế biến thức ăn xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đầu bếp cũng cần năng lực điều khiển máy móc nha ^_^”

“Ngài thấy sao? Thưa ngài Hiệu trưởng.” Nói đoạn, khuôn mặt nữ tính của Cournot thoáng quay ra sau: “Ngài Hiệu trưởng, ngài chú ý thí sinh nào nhất?”

Người được xưng là Hiệu trưởng đang ngồi tại cuối phòng, hắn diện nguyên cây đen, tóc cũng đen, nếu hắn không ngẩng đầu lên vì nghe thấy tiếng Cournot, hé lộ gương mặt tái nhợt, mọi người thậm chí không biết ở đó có người.

“Trời đất ơi! Ngài Hiệu trưởng ngồi đó từ lúc nào thế? Tôi, tôi không hề phát hiện gì hết!” Nữ giám khảo nhỏ xinh tỏ vẻ thất kinh.

Bàn tay cũng tái nhợt hệt như gương mặt bỗng vươn ra khỏi bóng tối, vỗ vỗ xuống dưới, ý bảo nữ giám khảo đừng kích động, “ngài Hiệu trưởng” mở miệng.

Hắn là người đặc biệt tuấn tú, khó nhìn ra tuổi tác, khí chất tao nhã, nhưng thoạt nhìn toàn thân lại bao phủ bởi bầu không khí hắc ám nói không nên lời.

“Tôi thấy mọi người trò chuyện sôi nổi quá nên không muốn quấy rầy thôi.” Ngữ khí của hắn cũng vô cùng tao nhã, ngặt nỗi giọng nói lại lạnh lùng.

“Lần đầu áp dụng cách thức dự thi này, tôi hy vọng được nhìn thấy hiệu quả sử dụng trước tiên nên mới đến đây.”

Nữ giám khảo nhỏ xinh: == ngài nói nửa ngày mà vẫn chưa chịu trả lời ngài tới từ khi nào đâu nhé…

“Chúng ta cứ trực tiếp xem thành tích là được rồi.” Dứt lời, hắn liền đứng lên, nhập một dòng chỉ lệnh vào hệ thống trung tâm, điểm xếp hạng của các trò chơi trước mắt thoáng cái hiện lên màn hình.

“Cái gì!” Nữ giám khảo nhỏ xinh nhìn thấy thành tích trước nhất, lập tức hô lên một cách khó tin.

Thí sinh đứng đầu vào thời điểm hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của họ!

“Olivia Augustus, đây là ai?” Mỗi giám khảo đã điều tra tư liệu của các tân sinh mà mình coi trọng, nhưng chẳng trên bàn ai có tư liệu người này.

“Tân sinh đó tham gia trò chơi tương đối trễ, lúc mọi người bắt đầu thảo luận, cậu ta vẫn chưa chính thức nhập cuộc.” Hiệu trưởng nói, tiếp theo trình chiếu tư liệu về Olivia trước mặt các giám khảo thông qua màn hình trí năng tùy thân.

“Cậu ta nằm trong số ít thí sinh chịu đọc xong Hướng dẫn sử dụng rồi mới đi chơi, cũng sớm đoán được ý đồ của trò chơi. Trong quá trình khảo nghiệp kế tiếp, mỗi hạng mục cậu ta đều phát huy rất xuất sắc, tố chất thân thể đạt tới cấp S hiếm có, chẳng những thân thể cường tráng, đầu óc cũng hết sức thông minh.”

Ngài Hiệu trưởng chậm rãi vươn ngón trỏ chỉ lên vị trí não bộ của mình: “Cậu ta chơi bốn ván Siêu Cấp Đại Phú Ông, ba ván trong đó gần đạt điểm tối đa, ván cuối bị hệ thống tăng độ khó lên gấp ba lần, bấy giờ cậu ta mới thua.”

“Khoa Chỉ huy chiến hạm chúng tôi muốn tân sinh này! Ai cũng đừng hòng tranh với tôi!” Giám khảo tóc bạch kim vẫn lẳng lặng ngồi im không nói chuyện đứng bật dậy: “Thân thể cường tráng! Đầu óc thông minh! Cộng thêm năng lực phân tích lý tính! Đây là tố chất mà bất cứ quan chỉ huy chiến hạm vĩ đại nào cũng cần tới!”

“Ở đâu ra?! Quan chỉ huy chiến hạm cần thân thể cường tráng làm gì?! Khoa Cơ giáp chúng tôi mới cần nhân tài như vậy! Sở hữu thân thể mạnh mẽ đến thế, Olivia sinh ra là để điều khiển cơ giáp chiến đấu!” Một vị giám khảo thuộc khoa Cơ giáp khí thế không chút kém cạnh cũng đập bàn đứng lên, nhìn thẳng vào mặt giám khảo khoa Chỉ huy chiến hạm như hổ rình mồi.

“Lơi, lợi hại ghê ta?! Tôi chơi trò đó chưa bao giờ thắng nổi đâu…” Nữ giám khảo nhỏ xinh thè lưỡi.

“Cho nên cô rốt cuộc chỉ có thể rúc trong kho hàng sửa này nọ thôi ^_^” Cournot nói tiếp, nội dung vẫn đáng giận như thế, nhưng phần sau còn đáng giận hơn: “Thật xin lỗi các vị, anh bạn nhỏ Olivia không hứng thú với chiến hạm, cũng không hứng thú với cơ giáp nốt, bạn ấy thích ở nhà làm bánh ngọt nha ~ cục cưng nhỏ đáng yêu làm sao ^_^”

Cournot lấy ra giấy đăng ký nguyện vọng của Olivia, cười cười triển lãm cho các giám khảo khác xem: “Nguyện vọng một: khoa Ẩm thực, lý do đăng ký: Hy vọng cùng Mục Căn khôi phục nền ẩm thực của quê hương cậu ấy, và mở một cửa hàng kẹo.”

“Mộng tưởng ngọt ngào quá đi thôi (づ ̄3 ̄)づ╭~” Cournot hôn gió một cái, cười rất chi đói đòn.

“Mục Căn là ai?” Thầy Gullah của khoa Chỉ huy chiến hạm chú ý đến cái tên này đầu tiên, hắn cũng là người tìm tòi tư liệu về Mục Căn trước nhất.

Vì thế, thiếu niên Mục Căn tức khắc được những nhân vật lớn tại đây quan tâm.

Thành tích đánh giá tổng hợp được xếp hạng dựa theo điểm bình quân, Olivia xếp thứ nhất, song Mục Căn không thuộc top đầu.

Thành tích của cậu cực kỳ trung bình, kết quả tổng hợp không cao không thấp, vừa đủ xếp giữa, thứ hạng vô cùng tầm thường.

Không tỏ vẻ thất vọng như mấy giáo viên khác, Gullah tiếp tục mở phiếu điểm chi tiết của Mục Căn, điểm cụ thể của từng trò chơi hiện ra trước mắt các vị giám khảo.

Lần này, các giám khảo đều ngạc nhiên —

Siêu Cấp Đại Lực Vương: 100 điểm, điểm tối đa là 100;

Siêu Cấp Đại Phú Ông: 100 điểm, điểm tối đa là 100;

Vua Đoán Số: 100 điểm, điểm tối đa là 100.

Tuy rằng điểm trò khác không hề xuất chúng, thậm chí có hai trò điểm cực thấp, nhưng trong bảng thành tích thế mà có đến ba trò đạt điểm tối đa!

“Không thể nào!” Người hô lên đầu tiên là nữ giám khảo nhỏ xinh, tên cô là Lan Phù, toàn bộ thiết bị trò chơi sử dụng trong đợt thi này đều do cô chỉ đạo các kỹ sư của khoa Cơ giới sáng tạo và làm ra, nên cô biết rõ trình tự thiết lập, trên cơ bản không có khả năng xuất hiện 100 điểm.

Năng lực nhân loại có hạn, tương lai lại phát triển vô hạn, không nên xuất hiện điểm tối đa — đây là ước nguyện ban đầu của toàn thể kỹ sư thiết kế!

Tuy nhiên, hiện ra đối diện cô giờ phút này lại là ba điểm tối đa nghịch thiên!

Lan Phù cắn môi không nói gì, cô tức tốc điều tra hình ảnh tương quan được ghi lại, sau đó thấy rõ quá trình thiếu niên Mục Căn giành được ba điểm 100 đầy khả nghi.

== ← xem Mục Căn chơi xong, biểu tình của mọi người ở đây thành thế này.

Siêu Cấp Đại Lực Vương còn dễ giải thích, có thể là người máy xuất hiện bug, nhưng vượt qua trò chơi ngay thời điểm bug đã chứng minh cậu ta rất hên.

Song, Siêu Cấp Đại Phú Ông tiếp theo thì không có bug, trò chơi này vốn khảo nghiệm năng lực tính toán của thí sinh. Nhằm gia tăng độ khó không để thí sinh giành điểm tối đa, có mấy lựa chọn cố ý tương phản với kết quả tính toán, Olivia với khả năng tính toán xuất sắc cũng dừng bước trước mấy cạm bẫy đó. Trái lại, Mục Căn đi thẳng tuốt luốt chẳng gặp trở ngại nào, đánh bại luôn bộ não mới đau?!

Nếu nói ban đầu nhóm giám khảo còn tin Mục Căn biết tính toán, nhưng sau khi chứng kiến cậu tránh né cạm bẫy một cách hoàn mỹ thì không ai cho rằng như vậy nữa.

“Thằng bé này… từ đầu tới đuôi… đều đoán mò đúng không?” Giáo viên khoa Cơ giáp – cô Li cất giọng khô khan.

“Đoán mò, chắc chắn là đoán mò.” Gullah lần đầu tiên không đối nghịch với cô Li mà lên tiếng phụ họa.

Mọi người triệt để câm nín.

Chờ xem hết biểu hiện của thiếu niên Mục Căn trong trò Vua Đoán Số, bọn họ đã hết biết nên làm ra vẻ mặt gì.

Chẳng rõ ai nghĩ ra trò Vua Đoán Số, không ai biết nó khảo nghiệm năng lực gì của thí sinh, tóm lại nó tự dưng xuất hiện một cách khó hiểu trong kỳ thi.

Thời điểm thử nghiệm, nhóm giám khảo cần kiểm tra đo lường khả năng vận hành của từng thiết bị, hiển nhiên có vô số người từng thử chơi trò Vua Đoán Số, nhưng trò này hoàn toàn không có quy luật. Cho dù là cùng một người, có chơi mấy lần chăng nữa thì thành tích mỗi lần cũng đều khác nhau, căn bản không có phạm vi tăng giảm nhất định nào, một chút quy luật cũng không có.

Thế nên, mọi người đành kết luận sự tồn tại của máy game đó… đại khái là để khảo nghiệm vận may, có thể giành điểm tối đa trong trò chơi lừa đảo ấy, chứng tỏ: Nhóc này hên không thể tả.

“Tôi muốn dẫn cậu ta đi mua xổ số, chớ ngăn cản tôi.” Người nói là giám khảo mập mạp của khoa Kinh tế — Copper.

Chẳng ai buồn phản bác, bởi đầu óc ai nấy cũng tràn ngập ý nghĩ không khác hắn bao nhiêu, đó là: Số thằng bé Mục Căn đúng là nghịch thiên chết được!

“Ồ… Số đỏ cũng là một loại năng lực, không phải sao?” Ngài Hiệu trưởng bất ngờ lên tiếng: “Hồi trẻ trong một lần đi chấp hành nhiệm vụ, tôi rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm, bất đắc dĩ phải lựa chọn một phương hướng trốn thoát, tôi đã chọn bên trái.”

“Thế rồi tôi sống sót.”

Vì thế, nhóm giám khảo đều im lặng, sống đến bây giờ, cơ hồ mỗi người họ đều trải qua thời khắc sống còn cần đến vận may, ai cũng tin tưởng câu chuyện của Hiệu trưởng.

Vận may là một loại năng lực.

Nhưng kinh qua chuyện này, mọi người cảm thấy xem điểm bình quân không thể chứng minh tất cả, nhóm giám khảo bắt đầu hăng hái mở thành tích từng hạng mục của các thí sinh ra xem.

Quả nhiên, vừa xem đã phát hiện thêm điểm thú vị:

“Có người đạt được 70 điểm trong trò Gắp Búp Bê nè!” Người lên tiếng đầu tiên là Lan Phù, song chú ý trước nhất vẫn là giáo viên khoa Y học một mực để tâm tới trò này nãy giờ — Goleman.

“Ấy? Đây không phải tiểu Lôi long kia sao? Bên cạnh cậu ta là… Olivia với Mục Căn mà?” Một giám khảo kêu lên, phóng to màn hình nằm tại góc hẻo lánh nào đó.

Đúng như hắn nói, hiện tại đứng trước máy Gắp Búp Bê chính là tiểu Lôi long, Olivia và Mục Căn, cả ba đang hết sức căng thẳng.

“Đến lúc rồi! Hạ xuống! Gắp!” Đứng bên cạnh tiểu Lôi long, Olivia lớn tiếng chỉ đạo, tiểu Lôi long làm theo động tác của hắn, cẩn thận điều khiển dụng cụ gắp, rồi từ từ thả xuống. Tiếp đó, dưới ánh nhìn áp lực của ba người, một chú gà con được gắp lên.

Trên đường có vài lần suýt rơi, nhưng nhờ Olivia liên tục ra lệnh không được ngừng, tiểu Lôi long quả thực không hề do dự, và gắp ra thuận lợi.

Thành tích của tiểu Lôi long trong trò chơi lại tăng thêm mười điểm, biến thành 80 điểm.

“Đây… là gian lận đúng không?” Lan Phù dè dặt nhìn người đàn ông áo đen kế bên: Vẻ mặt ngài Hiệu trưởng sao mà bí hiểm khó dò, thật không tài nào nhìn ra ngài ấy nghĩ cái gì! Cô rất thích tiểu Lôi long, không muốn cậu nhóc bị phạt đâu.

“Lôi long con đã xài hết xu chơi game trong quá trình lắp ráp ngựa gỗ, xu bây giờ của cậu ta cũng là Mục Căn với Olivia cho, đây rõ là gian lận.” Giám khảo Mục Lan Toa của khoa Gây giống sinh mệnh hừ lạnh, trong quá trình gây trồng thực vật, tâm huyết của cô từng bị khủng long ăn cỏ giẫm đạp rất nhiều lần, thành ra cô chưa bao giờ ưa nổi cái loại khủng long ăn cỏ cồng kềnh to xác ấy.

“Quy định cuộc thi đâu cấm cho mượn xu trò chơi! Thí sinh đeo kính còn rao bán kia kìa!” Lan Phù không phục.

“Nên thí sinh đó cũng đang giúp đỡ người khác gian lận.” Mục Lan Toa tiếp tục hừ lạnh.

“Không sao, đó là năng lực của cậu ta.” Cuối cùng vẫn là Hiệu trưởng dẹp yên tranh chấp của hai vị giám khảo.

“Khiến người tình nguyện giúp mình vô điều kiện, đây là năng lực của thí sinh này. Mọi người xem, ngoại trừ cậu ta, những người khác muốn xu trò chơi đều phải mua với giá cao hết.”

Nghe Hiệu trưởng nói đùa, Lan Phù nở nụ cười ngay tắp lự.

“Quả là năng lực hết sức đáng quý, chúng ta chớ nên ngăn cản nó phát triển.”

“Ngoài ra, tân sinh này còn có năng lực đáng quý khác, chẳng hay các vị có chú ý tới không?”

Nghe vậy, tầm mắt của tất thảy giám khảo một lần nữa tập trung lên màn hình: Tiểu Lôi long trên màn hình đã dùng hết một đồng xu, cậu ta chưa biết nên chơi gì với một xu còn lại, bèn xin trợ giúp từ Olivia và Mục Căn. Sau khi Olivia đưa ra đề nghị, cậu ta qua chơi không chút chần chừ.

“Dưới tình huống ý thức được năng lực bản thân có hạn, biết khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của người khác, hơn nữa, một khi nhận đề nghị sẽ tin tưởng hết mình, toàn tâm toàn ý chấp hành đến cùng, đây là năng lực vô cùng đáng quý khác của cậu ta.”

“Năm nay trường chúng ta đón chào rất nhiều học sinh tuyệt vời –” Ngài Hiệu trưởng cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.