Hành Trình Từ Bỏ Anh

Chương 47: Phóng thích.




Editor: Mary + Beta: Nguyệt nhi

Người đàn ông như không quan tâm đến việc máu không ngừng chảy ra từ ngực Cố Thanh Mâu khiến quần áo anh nhiễm hồng, anh cúi đầu cọ vào hai bàn tay Cố Thanh Mâu, ôm Cố Thanh Mâu trong lồng ngực. Cố Thanh Mâu giờ phút này giống như một con búp bê vải hoàn toàn để người ta sắp xếp, không còn một chút hơi thở, mềm mại nằm úp sấp trong lồng ngực người đàn ông, tóc ngắn màu lam cũng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt tái nhợt, nghiêng đầu tựa vào trong ngực nam nhân, không còn quần áo lụa là cùng dáng vẻ kiêu căng bốc đồng ngày xưa, thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận.

Một hình ảnh nhìn rất là hài hòa, nếu...... Không để ý đến trên mặt đất còn có Cố Thanh Mâu đã bị máu tươi nhiễm hồng yên tĩnh như đã chết.

"Huỳnh huỵch....." Người đàn ông ôm Cố Thanh Mâu từ từ biến mất ở hiện trường, tiện tay thiêu đốt thanh gỗ có dính vết máu của Cố Thanh Mâu, cả người anh dần dần biến mất trong bóng đêm.

Hiện giờ trên mặt đất là một đống hỗn loạn, vết máu hỗn độn từ lều trại của Cố Thanh Mâu kéo dài ra bên ngoài, nếu có người thấy, nhất định sẽ bị dọa sợ.

......

Tô Huyễn nằm ở trong lều, trong đầu vẫn đều nghĩ đến biểu hiện lúc trước của Cố Thanh Mâu, ngồi ở trên tảng đá, giống như đang ngâm một câu chú thuật cổ, có lúc cô thật sự nghĩ đến Cố Thanh Mâu đang gọi ác ma về, càng nghĩ, ánh mắt Tô Huyễn càng phát ra ánh sáng sáng ngời, như thế nào cũng không buồn ngủ, chỉ cảm thấy càng ngày càng có tinh thần, cũng có chút nho nhỏ...... Rối rắm.

"Không biết Thanh Mâu ngủ chưa......" Tô Huyễn nỉ non nói, sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn là một bộ dáng mê muội, cuối cùng cô nhìn lều trại, vẫn là đứng dậy, trong tay cầm một món đồ, tay kia thì mở khóa kéo của lều trại, đi ra bên ngoài, lửa trãi vẫn đốt như trước, bốn phía một mảnh yên tĩnh, không còn ai......

Trong không khí tràn ngập hương vị không bình thường, một loại hương vị gay mũi làm cho người ta phản cảm, Tô Huyễn tìm nơi hương vị đó bay tới, cuối cùng bước chân dừng trước lều của Cố Thanh Mâu, lều trại mở rộng ra, vết máu dính trên bề mặt, trên mặt đất cũng có máu tươi, giống như có người bị thương, vết máu từ trong lều trại vẫn kéo dài ra ngoài...... Thẳng về phía tối đen không rõ phương hướng.

Nơi này giống hiện trường vụ án giết người, làm cho người ta nhìn thấy sợ.

"Loảng xoảng......" Đồ trong tay bị Tô Huyễn đánh rơi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mặc kệ mọi thứ, trực tiếp xông vào lều của Cố Thanh Mâu.

"Cố Thanh Mâu! Cố Thanh Mâu!"

Trong thanh âm mang theo bối rối, sợ hãi, lều trại lại trống không một ai.

Tiếng hét lớn của Tô Huyễn đánh thức những người khác, bọn họ đều đi ra từ trong lều trại, không nhìn rõ tình huống trước mặt.

"Làm sao vậy?" Lí Kiệt Sâm đi ra đầu tiên.

"Đã xảy ra chuyện gì, vì sao......" Diệp Dật Tuấn theo sát sau đó đi ra, cau mày, trên mặt mang theo vài phần thân thiết, chỉ là sau khi nhìn thấy cảnh tượng, ngây ngẩn cả người, không nói gì, trên mặt trở nên nghiêm túc lên.

"Sao lại thế này?"

"Tôi cũng không biết, tôi muốn tìm Cố Thanh Mâu, thì...... Nơi nghỉ của cô ấy thành như vậy, tất cả đều là máu, đó đều là máu của cô ấy...... Cô ấy làm sao vậy?" Tô Huyễn lắc lắc đầu mở miệng, nhìn về phía mọi người.

"Nơi này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, tính mạng cô ấy có thể gặp nguy hiểm, chúng ta phải đi tìm cô ấy! Còn có nói cho tổ tiết mục!"

Tô Huyễn dứt lời, mọi người cũng trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.