Hành Trình Từ Bỏ Anh

Chương 46: Kẻ thù ngàn mạng.




Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Vi + Beta: Hy

"Sắp tới rồi." Cố Thanh Mâu nhìn kim đồng hồ đang chậm rãi chuyển động, đôi mắt hơi nhíu lại, khóe môi cong lên. Trong kịch bản, nam chính Diệp Dật Tuấn khi tham gia chương trình thực tế thì gặp nguy hiểm ở trong rừng. Gặp phải bọn tội phạm đang lẩn trốn, vốn dĩ hai bên không thể gặp được nhau, nhưng hết lần này tới lần khác... Lý Kiệt Sâm lại chọn dựng trại ở đây - nơi cách rất gần với hang ổ của chúng.

Vì vậy... ở đoạn này trong truyện, những minh tinh tham gia đều bị bọn chúng bắt cóc. Đúng lúc này bên tổ quay phim lại xảy ra vấn đề gián đoạn chương trình trực tiếp. Các fan hâm mộ không khỏi sợ hãi, ban tổ chức chương trình phải liên hệ đội cứu viện vào rừng. Trong đó có nữ chính vì lo lắng cho Diệp Dật Tuấn, lấy thân phận thân quen cùng tiến vào rừng để cứu viện. Nhưng khi đó, Tô Huyễn cùng nguyên chủ Cố Thanh Mâu đã bị chết ở nơi đây. Một người bị cường bạo, còn người kia bị đánh đập hành hạ dã man.

Trong kịch bản miêu tả hai người tâm địa độc ác, sau khi chết trở thành hòn đá kê chân cho nữ chính.

"Ký chủ, ngài muốn làm gì!!!" 115 có chút hoang mang khi nhìn thấy tất cả mọi suy nghĩ trong đầu Cố Thanh Mâu. Nó có chút cảm giác rằng sắp xảy ra một chuyện không may. Ký chủ nó lại không thành thật lại muốn gây chuyện nữa rồi.

"Nam chính có thể chết không?" Cố Thanh Mâu mở miệng, trong giọng nói mang theo sự nghiền ngẫm.

Cô muốn lợi dụng chuyện này để làm một thí nghiệm nhỏ, để hơi thay đổi cốt truyện một chút. Xem xem cuối cùng nam chính có thể bị giết chết hay không. Vừa rồi cô nói bừa bài hát kia sẽ đưa bạn đến gặp ác quỷ, vốn chỉ là ý tưởng bộc phát, muốn báo trước sẽ gặp bọn giết người không ghê tay.

"Ký chủ, ngài đừng nên xúc động. Tôi nói cho ngài biết, ngài là nhân vật phản diện lại còn gây chuyện, thật không nên đâu!" 115 cảm thấy rất đau đầu.

"Nhân vật phản diện không phải suốt ngày đi gây chuyện, muốn giết chết nam nữ chính đó sao?" Cố Thanh Mâu nghe 115 nói, hỏi ngược lại.

"Ặc..." Trong khoảng thời gian ngắn, 115 khó có thể phản bác, giống như không tìm được lí do tranh luận lại.

Đúng lúc còn 5 phút nữa là được 9 giờ, Cố Thanh Mâu nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Người đó đứng bên ngoài lều của cô, sau đó một cái bóng in trên tấm lều. Nhìn qua là dáng vẻ của người đàn ông, có chút giống Diệp Dật Tuấn, bóng dáng hơi lắc lư, dần dần đến gần chiếc lều chuẩn bị kéo khóa xuống.

"..." Cố Thanh Mâu bỏ đồng hồ vào túi, đi tới lối vào, lông mày hơi nheo lại. Lúc này, Diệp Dật Tuấn tới đây làm gì?

"Xoẹt..." Khóa bị kéo xuống, người phía ngoài xuất hiện trước mặt Cố Thanh Mâu.

Chẳng qua là...

"A..." Cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy ngực trái truyền đến đau đớn kịch liệt, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, bộ quần áo trên người cô đều nhuộm đỏ cả. Thân thể run rẩy, Cố Thanh Mâu mở to mắt nhìn người trước mắt, lại nhìn ngực mình đang bị vật gì đó đâm. Đó là một mảnh gỗ vô cùng nhọn, trực tiếp đâm vào ngực trái của cô.

Đây là cảm giác sắp chết vô cùng quen thuộc.

"Anh... Anh... Con mẹ nó bị điên à..." Cố Thanh Mâu nhìn cặp mắt xếch quen thuộc kia, thiếu chút nữa tức đến nổ phổi.

Dứt lời, Cố Thanh Mâu ngừng thở, trái tim cùng mạch máu ngưng đập.

"Bắt được cô rồi." Người đàn ông rút mảnh gỗ ra, ôm Cố Thanh Mâu vào lòng. Trong mắt chỉ có sự vui vẻ, dường như anh đã lấy được thứ anh muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.