Hành Trình Từ Bỏ Anh

Chương 10: Gấu tinh thể và sức mạnh áp đảo.




Editor: Mary - Beta: Xi

Giao diện cửa hàng của hệ thống được 115 mở ra, đồ vật ở nơi này rất đa dạng về nhiều loại, muôn màu rực rỡ, ánh mắt Lạc Thanh Mâu nhìn lướt phía trên rất nhanh, cuối cùng trong lúc phân loại, tìm được một thứ khiến ánh mắt dừng lại.

— Thuốc giả chết, giá: 10000 giá trị danh vọng.

Có tác dụng trong vòng mười phút, dấu hiệu là tất cả hô hấp cùng nhịp tim đều ngừng lại, nhưng mà ý thức vẫn rõ ràng, thân thể vẫn có thể tự do cử động.

Đây là, thế nhưng... hai mắt Lạc Thanh Mâu lại tỏa sáng, quay đầu nhìn 115, mở miệng nói.

"Mua cái này."

"Thế nhưng, thưa kí chủ, trước mắt không có giá trị danh vọng, không thể mua đồ." 115 mở miệng, không hiểu rõ cuối cùng kí chủ đang suy nghĩ gì.

"Giá trị danh vọng có thể đổi thành tuổi thọ, như vậy tuổi thọ của tôi cũng có thể đổi lại thành giá trị danh vọng." Lạc Thanh Mâu mở miệng, không chút nào hoảng hốt, cô đối với 115 mở miệng, lời nói nói ra, làm cho không người nào có thể phản bác.

"Ôi chao!" 115 nghe Lạc Thanh Mâu nói, ngây ngốc thốt lên một tiếng, có cảm giác không đúng lắm, nhưng mà lại giống như không có gì sai, nó đành phải mở miệng nói với Lạc Thanh Mâu.

"Kí chủ, tuổi thọ một ngày tương đương với 10000 giá trị danh vọng, xác nhận đổi sao?"

"Ừ." Lạc Thanh Mâu vô cùng gật đầu.

Nghe được lời xác nhận của Lạc Thanh Mâu, 115 vô cùng sảng khoái mua viên thuốc giả chết, trong tay Lạc Thanh Mâu liền xuất hiện viên thuốc này, nó có màu trắng giống như kẹo sữa.

"Kí chủ, bây giờ ngài có thể sử dụng luôn, đồng nghĩa nó sẽ tác dụng lên thân thể của ngài." 115 mở miệng, tuy rằng nó không rõ ràng lắm kí chủ muốn làm cái gì.

"..." Lạc Thanh Mâu không do dự đem viên thuốc nuốt vào, tựa hồ như giành giật từng giây, không lãng phí bất kỳ một giây nào, cũng đúng lúc Lạc Thanh Mâu nuốt viên thuốc vào, trong nháy mắt, cô bị truyền ra khỏi không gian hệ thống, sống lại một lần nữa.

"Ba, hai, một..." Bên tai truyền đến tiếng đếm ngược của nam nhân, anh tựa hồ vẫn luôn ngồi ngay ngắn bên cạnh thi thể của Lạc Thanh Mâu, đếm ngược đợi đến lúc Lạc Thanh Mâu lại hồi sinh một lần nữa, chẳng qua là ngay lúc này...

Nam nhân nhíu mày, đã qua hai tư tiếng, tay của anh một mực đặt ở trên cổ tay cô, lúc này vốn nên khôi phục mạch đập cùng nhịp tim nhưng tất cả đều không có, vẫn một mảnh im lặng như trước, trong phòng chỉ có thể nghe thấy hô hấp cùng tiếng nói chuyện của hắn.

Người trước mặt vẫn giống "thi thể" như trước.

Một lần nữa chờ đợi thêm mấy phút, như trước không có phản ứng.

Đại khái bởi vì kế hoạch xảy ra ngoài ý muốn, suy nghĩ của bị rối loạn, hắn buông lỏng tay Lạc Thanh Mâu ra, đứng lên, quay người.

"..." Lạc Thanh Mâu nằm trên mặt đất luôn luôn chú ý đến hướng đi của nam nhân, ngay trong nháy mắt lúc nam nhân quay người, Lạc Thanh Mâu liền đứng lên từ dưới đất, cầm lấy dao găm trên mặt đất hướng về phía bả vai nam nhân, động tác rất nhanh, ngoan độc, giống như lúc trước đã đâm một dao vào bản thân.

"Gặp lại..."

Sau khi làm xong việc này, Lạc Thanh Mâu thậm chí không nhìn phản ứng của nam nhân, lập tức xông về chỗ cửa khép hờ, kéo ra, sau đó cài lại ở bên ngoài, lảo đảo rời đi.

Trong phòng, người đàn ông rút con dao găm ra từ trên vai của mình,, máu từ phía trên từng chút một nhuộm quần áo hắn, lộ ra cặp mắt xếch liếc về phía Lạc Thanh Mâu chạy trốn, nhìn cửa phòng đang đóng, khóe môi hắn cong lên, bỏ chiếc mặt nạ xuống.

Thanh âm vô cùng quỷ dị, nhưng lại hết sức động lòng người.

"Chúng ta còn có thể gặp lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.