Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 1778: Phong vũ mãn lâu (15)




Bay ra khỏi mặt nước, Thiên Lân lập tức hong khô nước trên y phục của mình, tung đến gần với chỗ hai khối đá tảng, phát hiện vật thể đó không ngờ lại là một con người. Phất tay, Thiên Lân chụp lấy thân thể của người đó từ xa, đưa người đó đặt lên trên bờ, sau đó mới quan sát cẩn thận. Dưới ánh mặt trời, đó là một lão già áo xanh thân hình cao lớn, bề ngoài ước chừng hơn sáu mươi tuổi, tướng mạo uy võ bất phàm, đáng tiếc khuôn mặt lại đã tái nhợt như sáp, đôi môi đã đen tím lại, khóe miệng còn vết máu màu đen, trước ngực y phục vỡ nát, để lộ một dấu chưởng màu đen thật rõ ràng, hai tay có nhiều vết thương, sâu đến tận xương cốt, hai ống chân lộ ra từ trong ống quần cho thấy chân trái đã bị bẻ gãy nát từng đoạn, chân phải lại có rất nhiều vết thương.

Nhìn thấy tình hình này, Thiên Lân sắc mặt khẽ biến, cau mày tự nói:

- Người này toàn thân thương tích, thật ra đã gặp phải chuyện nào đây? Với vết chưởng trước ngực của ông ta để suy đoán, toàn thân kinh mạch đã ngắt đoạn, người ra tay rõ ràng là muốn đưa ông ta vào chỗ chết, nhưng ông ta không ngờ còn có một hơi thở tàn. Thật ra người này lai lịch thế nào, trong lòng người này còn có chuyện gì khiến mãi hoài vọng không quên, cố chấp đến vậy?

Trong tiếng tự hỏi, Thiên Lân đưa tay tìm kiếm trên người đó, kết quả lại không thu hoạch được gì, ngược lại biết thêm tình hình của người này một bước nữa.

Lúc này, người đó thân thể đã hoàn toàn chết, tĩnh mạch đứt đoạn, máu đã ngừng chảy, chỉ có nguyên thần còn một chút khí tức lại đang hấp hối mà thôi.

Trầm tư một chốc, Thiên Lân đưa tay phải áp vào trên đỉnh đầu của người đó, từ từ truyền vào một luồng linh khí nhu hòa, ý đồ muốn thức tỉnh ý niệm (nguyên thần) còn tồn của người đó, hỏi xem ông ta thật ra đã gặp phải chuyện gì thế này.

Ban đầu, điều Thiên Lân làm không có chút khởi sắc nào cả, điều này khiến cho Thiên Lân có phần buồn bực. Nhưng sau đó, Thiên Lân thay đổi sách lược, vận khí Phật gia Tâm Thiện Bất Diệt Quyết, nhờ vào năng lực đặc thù của pháp quyết để kéo dài một chút khí tức yếu ớt của nguyên thần người đó. Nhờ vào chân nguyên nhà Phật của Thiên Lân bồi dưỡng, mắt người đó khẽ lay động một chút, vẻ mặt hiện ra một chút tươi hồng hiếm thấy. Giây lát sau, người đó từ từ mở to hai mắt ra, tròng mắt vô thần khẽ chuyển động một lúc, cuối cùng dừng lại ở trên người của Thiên Lân.

Thấy người đó đã tỉnh lại, Thiên Lân hoàn toàn không có gì vui mừng, khẽ thở dài:

- Ta dùng sức mạnh Phật pháp thức tỉnh ông lại, nhưng khó có thể cứu được tính mạng của ông. Cuộc đời của ông đã đi đến tận cùng rồi, nếu như có di ngôn nào, ông hãy tranh thủ lấy thời gian đi.

Lão già áo xanh nhìn Thiên Lân, trong ánh mắt bắn ra một vẻ tang thương, cố gắng hé môi ra, yếu ớt nói:

- Thiếu niên kia, ta có một tâm nguyện muốn thỉnh cầu ngươi ...

Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, lão già này dùng hai chữ khẩn cầu, rõ ràng tâm nguyện của ông chính là chuyện mà ông ta nhớ mãi không sao quên được.

Khẽ gật đầu, Thiên Lân nói:

- Lão bá có tâm nguyện thế nào, cứ nói thẳng ra đi, ta sẽ tận lực hoàn thành cho ông.

Lão già áo xanh có phần vui mừng, khẽ giọng nói:

- Thiếu niên ơi, ta và ngươi vốn không quen biết, tâm nguyện của ta có lẽ sẽ khiến cho ngươi phải chín phần chết một phần sống, nhưng ta vẫn khẩn cầu ngươi, hy vọng ngươi có thể cứu được bá tánh cả phương này...

Thiên Lân chấn động trong lòng, hỏi lại:

- Lão bá, ông nói bảo ta cứu bá tánh một phương, câu này hiểu thế nào đây?

Lão già áo xanh cố gắng nói:

- Trong vùng núi rộng lớn này, có một dân tộc thiện lương sống cách biệt với thế giới bên ngoài, bọn họ có chừng vài trăm người, dùng phương thức săn bắn trồng trọt để sinh sống, lúc này đang phải chịu tai ách, chính là bị một đám ác ma chém giết bách hại. Những ác ma đó muốn diệt sạch mọi người, có được tu vi kinh thế hãi tục, lại chuyên làm những chuyện người ta và thần cũng đều phẫn nộ...

Thiên Lân tròng mắt khẽ động, hỏi lại:

- Lão bá chính là bị những người đó đánh cho thương tích?

Lão già áo xanh thấp giọng nói:

- Chỉ hận lão phu năng lực không đủ, không thể nào chính tay đâm lấy những ác tặc đó ... khụ ... khụ...

Tâm tình kích động khiến cho lão già miệng tuôn máu tươi, khuôn mặt thoáng cái đã ảm đạm hẳn.

Thiên Lân trong lòng thở dài, biết lão già đã hao hết tâm thần, mạng không còn bao lâu, vội vàng nói:

- Lão bá, nơi người nói ở đâu, ta lập tức đi liền, xem có thể vãn hồi được không?

Lão già áo xanh thân thể chấn động, khẽ lẩm bẩm:

- Thiếu niên, đa tạ ngươi! Địa phương đó ... phương ...

Thấy lão già nguyên khí đã tận, Thiên Lân vội vàng nói:

- Lão bá, người không cần nói, nghe ta nói đây. Người lúc này nguyên thần vỡ nát, sắp sửa tiêu tan. Để hỗ trợ người hoàn thành tâm nguyện, ta chỉ đành dùng kỳ thuật của Quỷ vực, thừa cơ lúc nguyên thần của người sắp sửa tiêu tan, đọc lại những ký ức trong não của người để tiện cho việc hiểu rõ tình hình cụ thể.

Lão già áo xanh dường như nghe được những lời nói của Thiên Lân, ánh mắt đang mờ đi toát ra sự vui mừng, dường như không tiếp tục tiếc nuối nữa. Thiên Lân không dám trì hoãn, thừa cơ lão già còn một chút khí tức cuối cùng, vội vàng thi triển ra Sưu Hồn kỳ thuật của Quỷ vực, thu lấy nguyên thần sắp sửa tan rã của lão già vào trong lòng bàn tay, bắt đầu đọc lấy những ký ức còn sót lại của ông. Do nguyên thần của lão già sắp vỡ nát, ý thức đã không rõ ràng, rất nhiều ký ức đã không còn cách nào thu ra được, Thiên Lân chỉ thu được duy nhất một tin tức chính là chuyện mà lão già trước khi chết vẫn không sao buông bỏ được.

Hiểu được tình hình đại khái, Thiên Lân biến hẳn sắc mặt, mắng mỏ:

- Đáng ghét, quả thực là không còn nhân tính. Lão bá, người yên tâm, ta đây sẽ đến kịp, bỏ qua cho ta việc mai táng thi thể của người, sau này sẽ làm lại cho di thể của người.

Tung mình bay lên, Thiên Lân xông thẳng lên trời cao, lửa giận bừng bừng trong lòng vượt khỏi sức nóng mặt trời trên cao. Thật ra lão già đó thân phận thế nào, trong lòng ông lại ẩn chứa bí mật thế nào mà khiến cho Thiên Lân phải để ý đến vậy?

Sáng sớm, trước căn nhà cỏ có một bóng hình màu xanh biếc đang nhấp nhô lưu động, bóng kiếm bức người đón lấy ánh mặt trời đang lên cao, sáng chói đến kinh người.

Trước cửa, một lão già tóc bạc đang đứng đó, nhìn vào bóng xanh bay lượn như rồng bay phượng múa trước căn nhà cỏ, ánh mắt hiện lên sự vui mừng nhàn nhạt.

Giây lát sau, bóng xanh nhẹ nhàng hạ xuống, ánh kiếm biến mất đi để lộ một thiếu nữ tuyệt đẹp chừng mười bảy mười tám tuổi. Nàng chạy thẳng đến trước mặt lão già, miệng cười duyên nói:

- Sư phụ, người thấy con luyện đến thế nào rồi?

Lão già tóc bạc cười đáp:

- Không tệ lắm, con rất có thiên phú, bộ kiếm pháp này cũng đã lĩnh ngộ được mấy phần, chỉ có kém phần tu vi mà thôi.

Thiếu nữ mặc đồ xanh đi đến bên cạnh lão già tóc bạc, kéo cánh tay áo của ông, nghiêng đầu hỏi:

- Sư phụ, người nói Quý sư huynh nếu như thấy được thì có khích lệ Viện Viện hay không?

Lão già tóc bạc cười trả lời:

- Viện Viện thông minh như vậy, Quý sư huynh của con tự nhiên sẽ khen thôi mà.

Té ra, lão già này chính là Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải của Nho viên, thiếu nữ chính là đồ đệ của ông, người đã thu được U Mộng Lan là Ngô Viện Viện.

Ngô Viện Viện vừa nghe thấy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức để lộ nụ cười, vừa hổ lại có phần vui vẻ nói:

- Thế thì con phải tiếp tục khổ luyện, tranh thủ luyện thành sớm một chút, sau đó có thể theo sư huynh cùng đi hành đạo thiên hạ.

Hứa Thương Hải cười trả lời:

- Chớ gấp, người tu đạo cần phải tĩnh tâm theo duyên phận, không được tranh thủ gấp gáp cái trước mắt. hôm nay, vi sư muốn đi ra ngoài một chuyến, con cứ an tâm ở đây, trước lúc mặt trời lặn ta nhất định quay về.

Ngô Viện Viện có phần kinh ngạc, cất tiếng hỏi:

- Sư phụ, người đi đâu?

Hứa Thương Hải cười trả lời:

- Con còn chưa có được binh khí vừa tay, vi sư ra ngoài để tìm kiếm cho con một chút, con vừa hay có thể rảnh rỗi bồi tiếp Quý sư huynh của con.

Ngô Viện Viện vẻ mặt đỏ lên, thẹn thùng nói:

- Sư phụ, người thật đáng ghét, lại trêu chọc người ta.

Hứa Thương Hải cười ha hả thật to, sau đó bay vút lên không trung.

- Ta đi rồi, con nhớ chuẩn bị đồ ăn cho ngon, buổi tối ta muốn uống mấy chén với Quý sư huynh của con.

Nhìn thấy sư phụ rời đi, Ngô Viện Viện vẻ mặt nở nụ cười mỉm tinh nghịch, tự nói với mình:

- Thời gian còn sớm, ta luyện thêm một lúc nữa, đến trưa đưa đồ ăn cho sư huynh xong rồi, buổi chiều xuống núi chuẩn bị một chút thức nhắm cho sư phụ.

Có chủ ý rồi, Ngô Viện Viện bắt đầu luyện kiếm.

Hiện nay, Ngô Viện Viện tu vi còn rất bình thường, nhưng thiên phú của nàng rất cao, Hứa Thương Hải truyền thụ cho nàng mấy bộ kiếm pháp đều đã có biểu hiện không kém chút nào. Nhưng thời gian dù sao cũng còn rất ngắn, còn chưa đủ một tháng trong cuộc sống, U Mộng Lan trong cơ thể nàng đã toát ra linh khí còn chưa mạnh mẽ lắm, khó có thể biểu hiện rõ ràng to lớn được. Đợi khi thời cơ đến, linh khí của U Mộng Lan đã dung hợp hoàn toàn với nàng rồi, thì một nhân vật truyền kỳ lại tái hiện ở nhân gian.

Mới vào đầu giờ Tỵ buổi sáng, Ngô Viện Viện luyện kiếm xong rồi, đi vào trong căn nhà bắt đầu chuẩn bị thức ăn buổi trưa. Trước đây, nàng luôn lúc nào cũng chờ đến cuối giờ Tỵ mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn trưa. Hôm nay, sư phụ không có mặt, nàng dự tính chuẩn bị nhiều thứ ngon lành một chút để chăm sóc cho Quý sư huynh yêu dấu trong lòng của nàng. Cất kỹ thanh trường kiếm, Ngô Viện Viện đi vào trong phòng bếp, bưng ra một chút rau dưa, bắt đầu rửa cho thật sạch, công việc cũng có phần lu bu. Khoảng chừng một lúc sau, Ngô Viện Viện đã rửa sạch rau rồi, đứng lên chuẩn bị quay về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.