Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 1776: Phong vũ mãn lâu (13)




Lơ lửng giữa không trung, Thiện Từ yên yên lặng lặng nhìn về phía chân trời. Khuôn mặt anh tuấn cô độc lại thêm mấy phần lo lắng. Vũ Điệp cách đó không xa, ánh mắt u oán, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, lại không hề lên tiếng nói gì cả. Bầu trời, gió lạnh gào thét, hoa tuyết ngập tràn. Trên Thiên Hà bình nguyên mênh mông nhìn không thấy biên giới, băng tuyết đã bắt đầu tan chảy, phảng phất mùa hè tan băng sắp đến.

Thôi không nhìn nữa, Thiện Từ quay lại hình bóng vây phủ hồn hắn, nhỏ giọng hỏi:

- Nàng đang hận ta sao?

Vũ Điệp vẻ mặt kỳ quái, lắc đầu đáp:

- Đó không phải là hận, đó là nhớ nhung. Khi Thiên Lân nằm dài trên mặt tuyết băng lạnh, ta đã nhiều lần mong ước huynh có thể quay lại, đến bên cạnh ta đây, xua đi những bất an trong lòng ta.

Thiện Từ khổ sở đáp:

- Lúc đó ta đang ở Hắc Thủy lĩnh, cách quá xa rồi.

Vũ Điệp nhìn hắn, ánh mắt có phần phức tạp, nhẹ giọng nói:

- Thiện Từ, huynh oán ta chăng? Giữa huynh và Thiên Lân, ta không sao bỏ được người nào.

Thiện Từ nhìn nàng, khẽ gật đầu đáp lời:

- Oán, nhưng ta hiểu được, điều này không phải do lỗi của nàng, chính là duyên giữa ba người chúng ta, chủ định phải dây dưa như vậy.

Vũ Điệp thân thể run lên, nặng nề hỏi lại:

- Nếu như có một ngày, ta chọn Thiên Lân, huynh có hận ta chăng?

Thiện Từ khổ sở cười đáp:

- Đó hoàn toàn không phải là hận, chỉ là tiếc nuối.

Vũ Điệp nghe vậy, tâm thần chấn động, sự cô độc của Thiện Từ khiến nàng cảm thấy áy náy và bất an.

Luận về nhân phẩm, Thiện Từ và Thiên Lân không hơn kém nhiều. Nhưng luận về tình cảm, Thiện Từ toàn tâm toàn ý, còn Thiên Lân lại bị tình giăng dây dưa. Nghĩ đến điều này, trong lòng Vũ Điệp hiện lên một chút yêu thương, nhịn không dược nhảy phốc vào trong lòng của Thiện Từ, đau lòng khóc rống lên.

Thiện Từ có phần mơ hồ, nhưng lại không hề nói nhiều, hắn chỉ ôm chặt lấy thân hình mềm mại yêu kiều của Vũ Điệp, êm ái an ủi:

- Không cần phải đau lòng, cho dù bất kỳ lúc nào, trong lòng ta đều sẽ mở rộng cho nàng.

Vũ Điệp nghe vậy càng thêm kích động, hai tay ôm chặt lấy cổ của Thiện Từ, chủ động hôn lên môi của hắn. Thời khắc đó, thân thể Thiện Từ run lên, sau đó bắt đầu hưng phấn, mừng rỡ ôm chặt lấy thân thể của Vũ Điệp, ngượng ngùng đáp ứng lại chút tình yêu và đòi hỏi kia. Vũ Điệp khẽ run rẩy, sau khi kích động liền dần dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt đỏ hồng lên, trong lòng ngập tràn những mâu thuẫn và mơ hồ. Thật ra bản thân nàng thích Thiên Lân, hay là thích Thiện Từ nhiều hơn đây?

Ôm chặt lấy Vũ Điệp, trong lòng Thiện Từ dâng lên ý nghĩ ham muốn, đối với thanh niên hai mươi tuổi như hắn, người phụ nữ trong lòng chính là người hắn yêu thương cả đời, khiến hắn si mê quyến luyến, muốn xây mộng trăm năm với nàng triền miên. Bây giờ, cơ hội đến rồi,Thiện Từ tuy còn rất ngượng ngập nhưng lại không tự chủ được khẽ hôn và vuốt ve người trong lòng mình, thăm dò thân thể tuyệt đẹp của nàng, thể hiện lòng ham muốn yêu thương trong lòng người thiếu niên. Vũ Điệp tâm thần chấn động, cảm thấy rất ngượng ngùng đối với việc vuốt ve yêu thương của Thiện Từ, lại hoàn toàn không muốn ngăn trở quá đáng. Vì sao lại như vậy, Vũ Điệp cũng không hiểu rõ được, có lẽ trong lòng nàng cũng thật sự có phần thích Thiện Từ, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng lại nhớ đến Thiên Lân.

Mê man một lúc, Vũ Điệp khuôn mặt đỏ hồng từ trong vòng tay ôm chặt của Thiện Từ đẩy mình ra, giọng có phần thẹn thùng nói:

- Chớ có đùa nữa, coi chừng bị người khác thấy được thì không hay ho đâu.

Thiện Từ vẻ mặt vui mừng, tươi cười kéo lấy cánh tay của Vũ Điệp, khẽ giọng nói:

- Vũ Điệp thật là đẹp, ta thích lắm.

Vũ Điệp đỏ mặt, thẹn thùng đáp:

- Đi thôi, phải quay về rồi, để tránh khiến mọi người lo lắng.

Thiện Từ biết Vũ Điệp trong lòng xấu hổ, cũng không nói gì nhiều, lập tức kéo lấy tay nàng xoay mình rời đi.

Rất nhanh, hai người liền quay về bên những khe sâu mà mọi người đang ở tạm, phát hiện Tân Nguyệt, Phỉ Vân, Ngạc Tây dường như đang chờ đợi bọn họ, còn những người khác lại không thấy tung tích đâu cả.

Buông cánh tay nhỏ của Vũ Điệp ra, Thiện Từ trông qua có vẻ rất bình tĩnh, không nhanh không chậm lên tiếng”:

- Mọi người đâu rồi?

Tân Nguyệt liếc Vũ Điệp, điềm nhiên đáp lại:

- Đêm trước ngày mưa gió, mọi người ai nấy tự mình chuẩn bị nghênh đón lấy tai ách sắp sửa ập xuống.

Thiện Từ ồ một tiếng, hỏi lại:

- Thế chúng ta cần phải làm những chuyện gì?

Phỉ Vân đáp:

- Nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chính là chờ đợi tin tức, đợi sau khi hiểu rõ tình hình của địch nhân rồi mới đưa ra đối sách tương ứng chống lại.

Vũ Điệp vẻ mặt kỳ dị, dường như vào lúc Tân Nguyệt liếc nàng khiến nàng có phần không được tự nhiên, trong ý thức cố tình né tránh, nhẹ giọng nói:

- Phỏng chừng lúc nào sẽ có được tin tức?

Phỉ Vân đáp:

- Chắc cũng nhanh thôi, Dao Quang đại hiệp đã đi được lâu rồi, ta nghĩ … ồ? Đã quay về rồi.

Mọi người nghe vậy ào ào ngửng đầu, chỉ thấy Bát Bảo mang Dao Quang từ xa đi lại, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mắt mọi người rồi.

Tung mình bay xuống, Dao Quang đến trên mặt đất, vẻ mặt có mấy phần hưng phấn cất tiếng hỏi:

- Những người khác đâu?

Tân Nguyệt đáp:

- Tất cả đều trong khe núi chuẩn bị.

Phỉ Vân xen vào nói:

- Thấy huynh kích động như vậy chắc là đã thám thính được hành tung của Ngũ Sắc Thiên Vực rồi?

Dao Quang cười đáp:

- Thu hoạch không nhỏ, chúng ta xuống dưới rồi mới nói.

Tung mình hạ xuống, Dao Quang đi trước, Tân Nguyệt, Phỉ Vân, Thiện Từ, Vũ Điệp, Ngạc Tây mấy người theo sau đến chỗ ẩn cư của mọi người.

Rất nhanh, mọi người ở dưới đáy khe sâu nghe tiếng liền đến, bao vây quanh Dao Quang, hỏi han tình hình cụ thể.

Thấy mọi người đến đông đủ, Dao Quang cũng không trì hoãn, cười nhẹ lên tiếng:

- Chuyến này đi không những thăm dò được động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, mà còn bất ngờ biết được một tình hình.

Lâm Vân Phong cười mắng:

- Xem bộ dạng đắc ý của con kìa, còn không nhanh nói ra đi.

Dao Quang cười cười, cũng không che giấu gì cả lên tiếng kể lại tình hình dò xét được lần này.

- Trước tiên, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực tạm thời ẩn mình trong một hẻm núi băng cách nơi này chừng sáu trăm dặm, ở trong tình trạng án binh bất động.

Lâm Phàm nghe vậy kinh ngạc nói:

- Như vậy thì phía bọn họ không có biến hóa nào to lớn cả?

Dao Quang đáp:

- Ban đầu ta cũng nghĩ là như vậy, nhưng sau khi cẩn thận tra xét qua, bất ngờ phát hiện bọn họ ở nơi đó lại có thêm ba luồng khí tức xa lạ. để hiểu thêm tình hình, ta âm thầm tới gần, cuối cùng biết được ba người đó chính là viện quân của Ngũ Sắc Thiên Vực, chính là Thiên Ngô thần tướng đứng đầu trong năm đại thần tướng cùng với hai vị thủ hạ đi theo, một người tên là Đao Hoàng Lãnh Vân, một người tên là Bạch Hạc tiên tử.

Trần Ngọc Loan cau mày nói:

- Như vậy, năm đại thần tướng đã đến đủ, điều này đối với chúng ta không phải tốt lành gì.

Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Đây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng không ngờ được lại gặp vào lúc này.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Nếu không phải là như vậy, làm sao coi là gặp phải tai ách được?

Lâm Vân Phong nói:

- Sau thế nào nữa?

Dao Quang đáp:

- Sau đó ta còn từ miệng của Bạch Hạc tiên tử mà biết được, trước khi bọn họ đi đến nơi này đã từng gặp phải Thiên Lân, hai phe đã từng kịch chiến một phen, Thiên Ngô thần tướng chết mất bốn thủ hạ.

Tân Nguyệt nói:

- Nhớ lại Mẫu Đơn đã từng nói qua, Thiên Ngô thần tướng dưới trướng có sáu đại cao thủ, hiện nay xem ra đúng là thật không giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.