Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Quyển 1 - Chương 17: Tự tình đả thương người




Đường Cốc căn bản không thèm nghe, lạnh lùng nói: “Bộ Quân Vụ không biết hay sao? Nếu mất đi hành lang Á Sâm, hậu quả sẽ thế nào? Không những sản lượng lương thực giảm sút mà ba nước thuộc địa Cung Đô, Khang Thư, Khang Minh đều bị tấn công. Bách tính không có thức ăn sẽ bạo loạn, không có ba nước thuộc địa làm khu vực đệm, nội địa sẽ chịu sự công kích trực tiếp của địch nhân. Ta hỏi ngài, còn có nơi nào quan trọng bằng hành lang Á Sâm?”

Vân Tiện gật đầu không ngớt: “Đúng là như thế! hành lang Á Sâm quan hệ đến quốc kế dân sinh, Bối Trữ phủ lại là yết hầu của hành lang Á Sâm. Phải mau chóng thu hồi, tránh để đêm dài lắm mộng. Ta đồng ý điều binh từ các địa phương, tăng thêm lực đả kích phản quân, mau chóng kết thúc cuộc chiến này, sớm khôi phục lại sản xuất thường ngày. Từ khi Á Sâm phát sinh bạo loạn đến nay, giá lương thực không ngừng tăng vọt, hiện giờ giá mỗi gánh lúa tăng đến tám mươi tư lượng mà vẫn còn tiếp tục tăng. Nếu tình trạng này không được cải thiện, sinh hoạt của dân chúng sẽ gặp phải hậu quả không thể nào lường trước được.”

Đường Lan cười khổ một tiếng, tận đáy lòng lão khinh bỉ Vân Tiện a dua nịnh hót. Nhưng thực tình lão nói đúng sự thật, hành lang Á Sâm quan hệ đến sinh mệnh của đế quốc, chỉ riêng sản lượng lương thực không ngừng sụt giảm đã khiến đế quốc chạy cuống cả lên, lão bá tính chịu khổ nhiều nhất. Lão đành chịu nhún, gượng gạo hỏi: “Không biết đại điện hạ có trù tính gì? Bộ Quân Vụ sẽ toàn lực hỗ trợ.”

Vẻ mặt Đường Cốc bấy giờ mới dãn ra, giọng nói bắt đầu ấm áp trở lại. gã hùng hồn quả quyết: “Kế hoạch của ta là điều từ Thượng Quan Tích Huyết, Giang Trọng Lãng, Trữ Trí Viễn và Đường Hành mỗi người hai sư đoàn. Đồng thời bộ Quân Vụ lập tức triệt hồi hai sư đoàn biên phòng quân còn ở Mĩ Ni Tư về, giao lại cho ta. Ta muốn mở rộng thành sư đoàn trung ương quân. Nhớ kỹ, ta chỉ cần đông quân, đặc biệt là đối phó với sư đoàn Cung Đô, ít hơn hai vạn quân cũng không được.”

Gã nói chưa xong, sắc mặt Đường Lan đã trắng bệch, môi run rẩy không ngừng, lão muốn mở miệng nhưng không cách nào nói được. Đường Cốc muốn tận dụng toàn bộ các tập đoàn chiến lược tinh nhuệ nhất của đế quốc, một khi phát sinh biến cố bất ngờ, bộ Quân Vụ lấy gì để chu toàn? Có điều lão nhìn mặt Đường Minh thì, kế hoạch này hoàng đế sớm đã gật đầu. Bằng không, Đường Cốc gan to bằng trời cũng không dám ôm đồm.

Quả nhiên, Đường Cốc tinh thần phấn chấn, ngang nhiên nói tiếp: “Chỗ trống sau khi điều binh sẽ bổ sung bằng tân binh, do các quân đoàn tự tiến hành. Sau khi thu hồi phủ Bối Trữ, ta sẽ thừa thắng truy kích phản quân. Tám sư đoàn đó không thể trở về quân đoàn cũ, điểm này bộ Quân Vụ cần phải hiểu rõ.”

Đường Lan lúc này đã đờ ra như tượng, chỉ còn mắt miệng thỉnh thoảng động đậy.

Vân Tiện khẽ nhếch môi, lão cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không ổn. Dùng tân binh bổ khuyết tám sư đoàn, nói thì hay lắm, thực tế, binh lực của tám sư đoàn, có bổ sung được cũng chỉ là con số lẻ. Vì thế, lão không thể không miễn cưỡng chất vấn Đường Cốc: “Xin hỏi điện hạ, ý ngài có phải là muốn tái lập tám sư đoàn gần ba chục vạn người? Không phải là bộ Chánh Vụ phải xuất quân phí cho tám sư đoàn mới chứ?”

Đường Cốc trừng mắt, lạnh lùng: “Không phải tám mà là mười ba! Để ngăn chận tình trạng không đủ binh lực sau khi đại chiến bùng nổ, ta đã xin chỉ thị của phụ hoàng, quyết tâm mở rộng quân đội. Từ hôm nay trở đi, tăng thêm mười ba sư đoàn trung ương quân, tức là bốn mươi lăm vạn binh lực lục quân!”

Vân Tiện tức khắc trợn tròn mắt, ngồi phịch xuống, muốn nói lại thôi. Lão lé mắt nhìn Đường Lan đang nhắm mắt dưỡng thần, ngoảnh mặt làm ngơ trước mọi thứ. Lão chỉ cảm thấy miệng mồm đắng nghét, cổ họng như bị cái gì đó bóp nghẹn, không cách nào thốt nên lời.

Đường Minh quét mắt một vòng, quan sát phản ứng mỗi người, bình thản nói: “Chuyện này, bộ Quân Vụ và bộ Chánh Vụ cùng cố gắng hợp tác. Bộ Quân Vụ lập tức triển khai công tác chiêu binh, đồng thời bố trí huấn luyện, bảo đảm hình thành năng lực chiến đấu của tân binh mau chóng. Bộ Chánh Vụ chuẩn bị tiền bạc đầy đủ, bảo đảm chi trả quân phí kịp thời!”

Vân Tiện phát run, nói: “Vậy”, ngừng một lát lại lúng búng: “Bệ hạ, quân phí của bộ Chánh Vụ đã chiếm đến bốn mươi ba phần trăm tài chính hiện giờ rồi, nếu tăng nữa sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quốc kế dân sinh...”

Đường Cốc hằm hè nhìn lão, trông y hệt con sói dữ nhìn cừu non, hung hăng nói: “Để mất hành lang Á Sâm có ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh không? lão bá tánh không có lương thực sẽ có hậu quả gì? Ngài nói xem! Vân Tiện, ngài có lòng hảo tâm không?”

Môi Vân Tiện tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán, không ngớt run rẩy: “Đại điện hạ đừng hiểu lầm, không phải ta không muốn chi tiền xây dựng quân đội... hiện giờ, chi dụng tài chính quả thực rất khó khăn, tiền tuất của tướng sĩ tử trận trong trận chiến Lạc Na thứ mười hai còn chưa có, ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí... thần thỉnh cầu dừng việc xây dựng đường sắt, kể cả đường sắt từ Ni Lạc Thần đến Mĩ Ni Tư để tiết kiệm tư kim...”

Đường Lan phản đối tức khắc: “Sao có thể đình chỉ xây dựng đường sắt được? Đường sắt từ Ni Lạc Thần đi qua Minh Na Tư Đặc Lai quan hệ đến sinh tử tồn vong của Lạc Na, sao có thể ngừng lại? Không có đường sắt, lúc điều động cấm vệ binh sẽ gặp trở ngại rất nhiều, thần phản đối quyết định này...”

Vân Tiện mặt ủ mày ê, nói: “Nhưng tuyến đường sắt này mỗi năm tiêu tốn tới ba ngàn vạn kim tệ, chiếm một phần mười tài chính đế quốc. Nếu không đình chỉ thì không còn tiền mở rộng quân đội...”

Đường Lan len lén liếc nhìn Đường Minh, không nói thêm nữa.

Gương mặt Đường Minh trơ khấc, nói: “Tuyến đường sắt không thể hủy bỏ, nhưng có thể tạm dừng ba năm, đợi khi tài chính khởi sắc thì xây dựng trở lại... hiện tại tuyến đường đó xây dựng đến đâu rồi?”

Vân Tiện nuốt nước bọt, đáp: “Tuyến đường sắt từ Ni Lạc Thần đến Minh Na Tư Đặc Lai dài 2840 km, trước mắt đã hoàn thành được 780 km. Từ Ni Lạc Thần đến Trữ Xuyên có thể thông hành được rồi...”

Đường Minh nhíu mày: “Sao tốc độ chậm vậy? Không phải đã khởi công sáu năm rồi sao? Kế hoạch ban đầu chỉ có tám năm, hiện tại sao có thể hoàn thành được?”

Sắc mặt Vân Tiện xám ngoét, không dám trả lời.

Đường Cảnh khẽ đáp: “Bệ hạ xin bớt giận. Lúc đó khảo sát tuyến đường không phát hiện được vùng núi Minh Xuyên và Việt Xuyên đặc biệt khó thi công, cho nên... Mặt khác, còn có một nguyên nhân là ngân sách cho tuyến đường này bị sử dụng vào mục đích khác khá nhiều, thành thử việc xây dựng cứ bị ngắt quãng...”

Sắc mặt Đường Minh hòa hoãn trở lại, phẩy tay: “Đủ rồi, các ngươi tự trù tính kế sách đi, chừng nào thông xe thì báo cáo ta! Vân Tiện, ngươi còn muốn nói gì không?”

Vân Tiện muốn nói lại thôi, mãi sau lão mới lấy hết can đảm, ngập ngừng: “Bệ hạ, thần có kiến nghị! Thần nghĩ có thể, có thể để vương quốc Cung Đô gánh bớt một phần quân phí chăng? Một phần, chỉ cần một phần thôi...” chỉ có một cầu ngắn ngủi, Vân Tiện gần như dùng hết khí lực toàn thân, trán đầy mồ hôi lạnh. Lão cứ gằm mặt nhìn mũi giày mình, không dám đối diện với ánh mắt của Đường Minh.

Đường Lan và Đường Cảnh không kềm lòng được đưa mắt nhìn một cái, lập tức khôn ngoan ngậm chặt miệng, yên lặng chờ Đường Minh quyết định.

Đường Cốc nắm chặt hai tay, khí thế đùng đùng, định nói nhưng cuối cùng kềm chế được.

Bắt thuộc địa gánh chịu quân phí, chuyện này không thể khinh suất.

Căn cứ vào hiệp định với bốn nước thuộc địa, Đường Xuyên đế quốc có quyền lợi, nghĩa vụ bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ thuộc địa. Ngược lại, bọn họ có nghĩa vụ đóng một khoản thuế nhất định, đồng thời án theo hiệp định, một bộ phận binh sĩ của họ gia nhập quân đội Đường Xuyên. Tuy nhiên, vô luận là điều khoản nào cũng đều ghi rõ, Đường Xuyên đế quốc không được lấy bất cứ lí do gì đề xuất yêu cầu với thuộc địa vượt quá hiệp định. Muốn thay đổi tỉ suất thuế phải được họ đồng ý, bằng không thuộc địa có quyền yêu cầu thoát li khỏi sự bảo hộ của đế quốc. Gánh bớt quân phí hiển nhiên vượt quá hiệp định, hậu quả thế nào không ai dám nói trước.

Cần Chánh điện tức thời yên lặng, chỉ còn hơi thở nặng nhẹ khác nhau của mọi người.

Đường Minh hình như không hề cân nhắc, hoặc giả đã có dự tính từ trước, hờ hững nói: “Tăng thuế suất của bọn họ thêm bốn phần trăm đi!”

Vân Tiện không tự chủ được khẽ kêu lên một tiếng, lập tức ngậm miệng lại ngay. Vốn dĩ lão chỉ kì vọng Đường Minh đồng ý tăng một phần trăm thuế, thực là hởi lòng hởi dạ, không ngờ Đường Minh lại chấp thuận, còn cho tăng đến bốn phần trăm. Mừng rỡ phát cuồng chưa xong, lão mau chóng nguội lạnh tức thì, ngạc nhiên vô kể. Bốn phần trăm là con số không hề nhỏ, bọn họ chịu hay không còn chưa biết.

Dường như nhìn thấu được tâm tư mọi người, Đường Minh bình thản nói: “Về chuyện tăng thuế, ta sẽ phái tứ hoàng tử trao đổi với mấy quốc vương. Bất quá, để bảo đảm chắc chắn cho quân phí, ta quyết định tăng thuế lương thực trong nước thêm một phần trăm...”

Vân Tiện nghe thấy biết ngay không ổn, không kể gì nữa, kêu thất thanh: “Không thể được, hoàng thượng! Ngàn vạn lần không được!”

Đường Minh sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi: “Vì sao?”

Vân Tiện cảm giác toàn thân sôi sục, nhưng trán lại đổ mồ hôi lạnh. Lão không dám nhìn mặt Đường Minh, ấp úng: “Hoàng thượng, năm nay chúng ta đã tăng thuế bốn lần. Từ tem thuế đến thuế vận tải hàng hải đều đã tăng hai phần trăm. Lão bá tánh chịu đựng đã đến cực hạn, nếu, nếu lại tăng thuế lương thực, thần sợ, thần sợ...”

Đường Minh nhìn lão, ánh mắt lạnh người, gằn từng tiếng một: “Ngươi sợ bọn chúng tạo phản?”

Vân Tiện lấy hết can đảm đáp: “Thần chính là lo lắng chuyện này!”

Đường Minh không nói nhưng ánh mắt lạnh lẽo lướt trên mặt từng người, cuối cùng dừng lại ở đại thần bộ Quân Vụ.

Đường Lan cảm thấy đầu mình ngứa ngáy, hận không kiếm ra được cái lỗ nào để chui xuống. Khổ nỗi bây giờ không thể nào giữ im lặng được, đành dè dặt đáp: “Hiện tại trị an các nơi quả tình không ổn, dân chúng bí quá hóa liều...”

Đường Minh sốt ruột, chuyển qua nhìn Đường Cảnh đang lờ đờ, hỏi: “Bộ Nội Vụ thấy chuyện tăng thuế này thế nào?”

Đường Cảnh từ tốn đáp: “Trị an các nơi không ổn, dân chúng bí quá hóa liều, chủ yếu là do quan viên địa phương cai trị bất lực, quá dễ dãi, cần phải thi hành các biện pháp nghiêm trị, giết một người để làm gương, bóp chết từ trong trứng nước, trị an tự nhiên là tốt trở lại.”

Đường Minh vui vẻ vỗ tay, nói: “Đúng là sách lược trị quốc dày dạn kinh nghiệm! Bộ Chánh Vụ và bộ Quân Vụ thương lượng, lấy danh nghĩa bộ Chánh Vụ hạ một đạo công văn cho quan phủ các nơi. Đối với bạo loạn chống thuế, nghiêm trị không tha, nếu tình tiết nghiêm trọng có thể tru di cửu tộc.”

Cân nhắc một hồi, Đường Minh nói tiếp: “Mặt khác, truyền lệnh cho Đường Hạc, lập tức tiến hành truy xét các khoản nợ của quan viên địa phương. Mấy năm nay, quan phủ các nơi gom góp tư kim vào hầu bao của mình không ít, giờ tài chính khẩn cấp, phải bắt chúng móc toàn bộ tài sản tham ô ra nộp. Bất luận quan cao chức trọng thế nào, thế lực ra sao, chỉ cần thiếu nợ quốc khố, có bán thân bán máu cũng phải hoàn lại!”

Bọn Vân Tiện đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều không ngờ Đường Minh chẳng những muốn tăng thuế còn bắt truy xét nợ nần của quan lại các nơi. Tuy đây không phải lần đầu tra xét chuyện này, nhưng mấy lần trước người được giao nhiệm vụ điều tra cũng nằm trong danh sách nên đương nhiên là qua loa lấy lệ. Khổ nỗi lần này người thi hành lại là tam hoàng tử Đường Hạc, y anh minh thần vũ, làm việc không hề nể mặt, là người không dễ đối phó. E rằng lần này không thể lừa gạt y được. Người nào ngồi đây cũng có “ghèn”, dưới uy lực còn sót lại của Đường Minh, nhất thời đều tự tính xem bảo vệ thân mình như thế nào, còn ai dám hé răng?

Đường Minh lạnh giọng: “Chuyện của các ngươi, đợi hội nghị kết thúc hẵng từ từ tính toán. Đường Lan, hội nghị hôm nay không lẽ ngươi không có gì để nói? Đối với kế hoạch của Đường Cốc, không lẽ ngươi không dị nghị sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.