Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 42: Người Thừa Kế




“Là ai đã nói đó là soái ca, hại mọi người chờ mong.”

“Các cô còn có thời gian rảnh nói chuyện phiếm, không cần làm việc ư?” giám đốc ma quỷ Kha Chấn Đông từ trong văn phòng đi ra, đưa tay ra gõ xuống mặt bàn, ngay lập tức mọi người đều im lặng.

Ánh mắt sắc bén của Kha Chấn Đông lướt qua mọi người, dừng ở trên người Lương Yên: “Lương Yên, 9 giờ sáng mai, tổng giám đốc sẽ bay đến đây, cô và tiểu Mục sẽ phụ trách đón tiếp bọn họ.”

“Nhưng tôi chưa từng gặp tổng giám đốc.”

Kha Chấn Đông đưa đồ vật trong tay cho Lương Yên: “Cô giơ cao tấm bảng này lên, dĩ nhiên sẽ có người nhận ra.”

“Được rồi.” Lương Yên cúi đầu nhìn, trên tấm bảng trắng viết dòng chữ “Murphy.”, chẳng lẽ đây là tên tổng giám đốc?

Thật đúng là con người thần bí! Chẳng những chưa từng có người thấy gương mặt người này, ngay cả quốc tịch cũng không rõ chứ đừng nói là cái tên.

Đối với chuyện này, Lương Yên cũng không cảm thấy kinh ngạc, cũng không có suy nghĩ nhiều, bắt đầu làm việc, dù sao còn rất nhiều chuyện đang cần cô xử lý.

…..

Sáng sớm ngày hôm sau, cô và tiểu Mục đi đến sân bay.

Sắp đến chín giờ, tiểu Mục đứng giữa đám người, tay giơ cao tấm bảng, Lương Yên cũng muốn nhìn thấy vị tổng giám đốc thần bí này, dù sao phụ nữ luôn có lòng hiếu kỳ.

Bỗng nhiên……..

Xung quanh vang lên vô số tiếng ồn ào của hoa si.

“Này, người kia có phải ngôi sao không? Rất đẹp trai!”

“Hình như là Hình Nam Liệt, không là giống Ngô Ngạn Tổ.”

“Đôi môi giống như Tạ Đình Phong!”

…..

Lương Yên nghe xong, cảm thấy thật buồn cười, trên đời này có người đẹp trai như thế sao? Cô cảm thấy hiếu kỳ, nhìn theo ánh mắt của mọi người, cả người cô đột nhiên sững sờ.

Người tới, thân hình cao lớn, bị mọi người vây xung quanh, đi ra từ cửa VIP, anh nửa cúi đầu, giống như đang nói chuyện với người bên cạnh, thần sắc chuyên chú, đôi môi mỏng gợi cảm giống như có thể câu hồn đoạt phách!

Là anh! Cho dù nhiều năm không gặp, cho dù mấy năm nay anh đã trở nên thành thục nhưng Lương Yên chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra anh.

“Lương Yên, cô nói xem, người này không phải là tổng giám đốc của chúng ta chứ?” Tiểu Mục đụng vào Lương Yên đang ngây người.

“Không có khả năng.” Lương Yên lắc đầu, vội vàng bàn giao với tiểu Mục: “Tiểu Mục, anh ở chỗ này chờ tổng giám đốc, tôi đi trước.”

Không đợi tiểu Mục lên tiếng, Lương Yên thất hồn thất phách đi tới chỗ Mộ Trọng Nhiên.

Thậm chí ngay cả chính bản thân cô cũng không biết sẽ nói gì với anh. Cô đã từng vô số lần nghĩ tới khi anh và cô ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng mỗi lần nghĩ đến sau cùng, cô đều cảm thấy, cho dù bọn họ có gặp lại cũng chỉ là một người xa lạ.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy anh, cô căn bản không quản được hai chân của mình.

Cô vội vàng muốn biết, mấy năm nay anh như thế nào! Muốn biết năm năm nay anh ở đâu, có sống tốt hay không?

Tuy trong lòng cô hiểu, cô không có tư cách hỏi nhưng hiện tại cô không nghĩ được nhiều như vậy.

“ Mộ Nham.” Lương Yên kích động đi lên ngăn cản trước mặt người đàn ông, tim của cô chưa từng đập nhanh như vậy.

Đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thoáng qua Lương Yên, lông mày anh nhíu lại, trong nháy mắt, Lương Yên rõ ràng cảm nhận được, không khí giống như giảm đi mấy độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.